Sáng hôm sau, người phụ nữ ấy thức dậy với một chút ngờ vực. Cô nhìn quanh căn phòng, nơi ánh sáng mờ nhạt của bình minh len lỏi qua khe rèm. Trên ghế sofa, tôi vẫn nằm đó, như thể chưa từng rời đi.
Cô bước đến, khoanh tay trước ngực, giọng trầm xuống:
-Cậu vẫn chưa đi à?
Tôi mở mắt, chậm rãi ngồi dậy, nở một nụ cười vô hại.
-Cháu nghĩ có thể giúp cô một tay để đáp lại lòng tốt hôm qua.
Cô im lặng một lúc, đôi mắt dò xét tôi. Tôi biết cô chưa hoàn toàn tin tưởng, nhưng cũng chẳng có lý do gì để đuổi tôi ngay lập tức. Và đó chính là khoảng trống tôi cần—chỉ cần thêm chút thời gian, tôi có thể khiến cô chấp nhận sự hiện diện của mình lâu hơn nữa.
Tiếng gõ cửa vang lên. Người phụ nữ khẽ cau mày, liếc nhìn tôi một thoáng trước khi đi ra mở cửa.
Một người đàn ông trung niên bước vào, áo sơ mi thẳng thớm nhưng có chút nhăn nhúm vì chuyến đi sớm. Ông ta dừng lại khi thấy tôi ngồi trên ghế sofa, ánh mắt lướt nhanh qua tôi rồi quay sang cô ấy với vẻ dò hỏi.
-Cậu ta là ai?
Người phụ nữ thoáng lưỡng lự, rồi đáp gọn:
-Một người quen. Chỉ ở lại một đêm.
Ông đồng nghiệp nhướng mày, vẻ không mấy tin tưởng, nhưng không hỏi thêm. Tôi nhận ra mình phải nhanh chóng chiếm lấy thế chủ động. Tôi đứng dậy, mỉm cười lịch thiệp, vươn tay ra:
-Chào ông. Tôi chỉ là một người khách qua đường, rất biết ơn lòng tốt của cô ấy.
Người đàn ông bắt tay tôi, cái siết hơi chặt—một sự cảnh báo ngầm. Tôi chỉ mỉm cười, giữ nguyên nét mặt vô hại. Trong khi đó, người phụ nữ vẫn im lặng, nhưng tôi biết cô ấy đang suy nghĩ.
Khi cuộc trò chuyện giữa ba người còn chưa ngã ngũ, một tiếng chuông cửa khác vang lên. Người phụ nữ khẽ nhíu mày, rõ ràng không mong đợi thêm khách.
Cô bước ra mở cửa, và ngay khoảnh khắc đó, bầu không khí trong phòng như chùng xuống.
Người mới đến là một người đàn ông trẻ, áo khoác dài phủ bụi đường, đôi mắt sắc sảo quét qua cả ba người trong phòng. Hắn ta không chào hỏi, chỉ nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt đầy ẩn ý.
-Vẫn còn sống à? Hắn cười nhạt, giọng trầm đầy giễu cợt.
Cả người phụ nữ lẫn ông đồng nghiệp đều quay sang tôi, vẻ bối rối. Nhưng tôi không phản ứng ngay. Tôi chỉ quan sát hắn, cố che giấu sự khó chịu đang dâng lên trong lòng.
Hắn là ai? Tại sao lại tìm đến tận đây? Và quan trọng nhất—hắn biết tôi đến mức nào?
Tôi nhìn chằm chằm vào hắn, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng đã dấy lên một cảm giác khó chịu. Hắn nói:
-Tôi đã để ý cậu từ khi cậu bước xuống chiếc xe buýt ấy.
-Từ khi tôi xuống xe buýt?" Tôi nhếch môi. "Vậy ra anh đã theo dõi tôi?"
Hắn khoanh tay, tựa lưng vào khung cửa, cười nhạt.
-Không hẳn. Chỉ là cậu... nổi bật theo cách riêng của mình. Một đứa trẻ tầm 13 tuổi, 11 nhánh, Soul lại thuần khiết như vậy, thật khó để lơ đi những cái ấy.
Người phụ nữ và ông đồng nghiệp trao nhau ánh mắt nghi hoặc. Họ không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng rõ ràng bầu không khí trong phòng đã trở nên căng thẳng hơn.
Tôi không thích điều này.
Kẻ này là ai? Và quan trọng nhất—hắn muốn gì?
Trong thế giới tu luyện linh hồn, việc đạt được 11 nhánh tinh thần trước tuổi 15 là điều gần như bất khả thi. Phần lớn các bậc thầy tu luyện cả đời cũng chỉ có thể khai mở hơn 20 nhánh, trong khi những thiên tài hiếm hoi mới đạt 30 nhánh trở lên.
Nhưng đứa trẻ này thì khác.
Nó sinh ra với một linh hồn mạnh mẽ khác thường, hoặc có thể đã trải qua những sự kiện đặc biệt—những thứ đã bẻ cong quy luật bình thường của tu luyện. Khi những người khác còn đang chật vật khai mở nhánh đầu tiên, nó đã lặng lẽ chạm đến nhánh thứ 11, mỗi nhánh đại diện cho một khía cạnh sức mạnh vượt xa tuổi tác.
Những bậc thầy tu luyện khi nhìn thấy nó không thể không kinh hãi. Một đứa trẻ chưa đến 15 tuổi, nhưng sức mạnh linh hồn đã đủ để đối đầu với những kẻ trưởng thành, thậm chí đe dọa những bậc tông sư nếu tiếp tục phát triển.
Câu hỏi đặt ra không phải là nó có thể đi xa đến đâu, mà là nó có thể giữ vững chính mình trước sức mạnh khổng lồ này hay không.
Bởi vì, với những kẻ đạt đến một giới hạn nhất định trong tu luyện, linh hồn không chỉ là sức mạnh—nó còn là gánh nặng.
Người phụ nữ khoanh tay, ánh mắt cô không còn nghi hoặc như trước nữa mà thay vào đó là một sự tò mò khó che giấu. Cô nhìn tôi, rồi nhìn gã đàn ông vừa xuất hiện, như thể đang cố xâu chuỗi mọi thứ lại với nhau.
-Cậu là ai thật sự? Cô chậm rãi hỏi, giọng không quá gay gắt nhưng đủ để biết cô muốn một câu trả lời nghiêm túc.
Tôi cười nhẹ, nhưng không vội trả lời. Thay vào đó, tôi quan sát phản ứng của cô, của gã đàn ông lạ mặt, và cả ông đồng nghiệp vẫn đang đứng im lặng ở góc phòng.
-Tôi chỉ là một kẻ lạc đường. Tôi đáp, cố tình để lại một khoảng trống trong câu nói.
Cô nghiêng đầu, không hài lòng với câu trả lời nửa vời ấy. -Cậu lạc đến tận đây, vào đúng nhà tôi, và tình cờ lại có người theo dõi cậu từ trước?
Tôi nhún vai, như thể chính tôi cũng thấy điều đó thật thú vị. -Đôi khi số phận có những cách sắp đặt rất kỳ lạ.
Cô im lặng một lúc, rồi bất giác cười khẽ.
-Cậu nghĩ tôi dễ tin vậy sao?
Tôi không đáp, chỉ mỉm cười. Cô đang tò mò, nhưng chưa hoàn toàn tin tưởng. Điều đó nghĩa là tôi vẫn có thể ở lại thêm một chút nữa. Chỉ cần một chút thời gian, tôi có thể khiến cô tiếp tục muốn biết thêm—và đó chính là thứ giúp tôi có được chỗ đứng trong câu chuyện này.
Người đàn ông mới đến không vội vã. Hắn tựa vào khung cửa, khoanh tay trước ngực, ánh mắt sắc bén quét qua tôi trước khi chậm rãi lên tiếng.
-Có hai thằng nhóc, lớn hơn cậu khoảng hai tuổi, kéo cậu vào một con hẻm đêm qua. Hắn nói, giọng điềm tĩnh nhưng đầy ẩn ý. "Nhưng cuối cùng, chỉ có mình cậu bước ra."
Căn phòng chìm vào im lặng.
Người phụ nữ liếc nhìn tôi, rõ ràng đang chờ một lời giải thích. Ông đồng nghiệp bên cạnh cũng khẽ cau mày. Còn tôi? Tôi vẫn giữ nét mặt bình thản, nhưng trong đầu đang nhanh chóng phân tích tình huống.
Gã này biết bao nhiêu? Hắn chỉ đang phỏng đoán hay thực sự đã nhìn thấy?
Tôi cười nhẹ, dựa lưng vào sofa, giả vờ như chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
-Vậy sao? Có thể bọn họ chỉ đổi ý và rời đi trước tôi.
Người đàn ông nhếch môi.
-Phải không? Lạ thật đấy. Hắn nghiêng đầu, giọng trầm xuống. "Vì tôi nhớ rõ, một trong hai đứa đó đã hét lên. Một tiếng hét không giống của kẻ chiến thắng."
Người phụ nữ lúc này đã hoàn toàn chú ý. Cô nhìn tôi chăm chú, không còn chỉ đơn thuần tò mò nữa—mà là nghi hoặc.
Tôi biết mình không thể chỉ cười trừ mà lảng tránh mãi. Vậy nên tôi thở dài, chậm rãi nói:
-Nếu tôi nói tôi chỉ tự vệ, cô có tin không?
Không ai trả lời ngay lập tức.
Bởi vì họ đều biết, nếu chỉ là tự vệ, thì lẽ ra đã phải có ba người bước ra từ con hẻm ấy—chứ không phải chỉ một mình tôi.
Người đàn ông nhún vai, ánh mắt hắn vẫn dán chặt vào tôi. -Chuyện như vậy là bình thường trong thế giới này. Tôi có thể chẳng mảy may quan tâm nếu cả ba cùng bước ra khỏi con hẻm đó. Hắn dừng lại, nở một nụ cười nhạt. "Nhưng vấn đề là chỉ có mình cậu."
Tôi không trả lời ngay. Tôi có thể cảm nhận được ánh nhìn của người phụ nữ đang dừng lại trên mặt tôi, sự tò mò trong cô giờ đã chuyển thành một thứ khác—có lẽ là nghi ngờ, có lẽ là lo lắng.
Tôi chậm rãi dựa lưng vào ghế, nhếch môi.
-Thế anh nghĩ gì? Tôi là quái vật ư?
Người đàn ông bật cười khẽ.
-Tôi không biết. Nhưng tôi biết có hai thằng nhóc đã đi vào con hẻm đó, và đến giờ thì không ai tìm thấy chúng.
Không khí trong phòng trở nên nặng nề hơn. Người phụ nữ nhíu mày, như thể đang cân nhắc xem cô có nên để tôi ở lại thêm hay không.
Tôi biết, lúc này tôi phải nói gì đó. Nhưng tôi cũng biết, bất kỳ lời nói nào cũng có thể khiến tình thế trở nên tệ hơn.
Vậy nên, tôi chỉ nhìn thẳng vào hắn và hỏi:
-Anh có bằng chứng không?
Người đàn ông giơ tay lên, cắt ngang bầu không khí căng thẳng. Hắn lắc đầu, nở một nụ cười nhàn nhạt.
-Đừng lo, hắn nói chậm rãi. "Tôi không đến đây để buộc tội cậu."
Cả căn phòng vẫn im lặng. Người phụ nữ liếc nhìn tôi, rồi quay lại nhìn hắn, rõ ràng chưa hoàn toàn tin tưởng.
-Tôi chỉ tò mò. Hắn tiếp tục, bước tới một chút nhưng vẫn giữ khoảng cách. "Một thằng nhóc có thể bước ra khỏi con hẻm mà hai kẻ lớn hơn nó lại không thể—tôi muốn biết cậu đã làm cách nào."
Tôi quan sát hắn, cố đoán xem hắn thực sự muốn gì. Nếu hắn không đến để gây sự, vậy thì hắn đến đây vì điều gì?
Người phụ nữ khoanh tay, chậm rãi hỏi:
-Vậy… cậu ta làm gì khiến anh phải mất công theo dõi?
Hắn bật cười, liếc nhìn tôi một thoáng trước khi đáp:
-Vì tôi nghĩ cậu ta không đơn thuần chỉ là một đứa trẻ.
Người đồng nghiệp của cô ấy từ nãy đến giờ vẫn đứng im lặng, nhưng giờ ông ta khẽ hắng giọng, phá vỡ bầu không khí căng thẳng.
-Chờ đã, ông nói, ánh mắt lướt qua cả tôi lẫn gã đàn ông mới đến. "Tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra. Cậu nhóc này là ai, và tại sao anh lại theo dõi nó?"
Ông ta không giống người hay xen vào chuyện người khác, nhưng rõ ràng tình huống này đã vượt quá mức bình thường. Một đứa trẻ lạ mặt, một kẻ theo dõi, và bây giờ là một câu chuyện mơ hồ về một con hẻm tối.
Người phụ nữ quay sang nhìn tôi, như thể đang chờ xem tôi sẽ phản ứng thế nào.
Tôi chậm rãi nhún vai.
-Chỉ là một hiểu lầm thôi.
Người đồng nghiệp nheo mắt. Ông ta không hoàn toàn tin, nhưng cũng không có lý do để phản bác ngay. Cuối cùng, ông chỉ lắc đầu, quay sang người phụ nữ.
-Nếu cậu ta là người quen của cô, tôi sẽ không can thiệp. Giọng ông có chút cảnh báo. "Nhưng nếu có vấn đề gì, cô nên cẩn thận."
Rồi ông quay sang gã đàn ông kia.
-Còn anh, nếu không có lý do chính đáng để ở đây, tôi nghĩ anh nên đi.
Bầu không khí trong phòng vẫn còn nặng nề. Tôi có thể cảm nhận được sự nghi hoặc từ tất cả bọn họ.
Hai người đàn ông lần lượt rời khỏi căn hộ. Người đồng nghiệp của cô ấy chỉ ghé qua thăm một chút, và khi thấy bầu không khí có phần kỳ lạ, ông ta quyết định không nán lại lâu hơn.
-Tôi chỉ tiện đường ghé qua, ông ta nói, ánh mắt vẫn mang theo chút cảnh giác. "Nếu có gì cần giúp thì cứ gọi."
Cô ấy gật đầu, đáp lời khách sáo, nhưng rõ ràng trong lòng vẫn đang suy nghĩ.
Còn gã đàn ông theo dõi tôi, hắn chỉ đứng ở ngưỡng cửa, nhìn tôi lần cuối trước khi quay lưng bước đi, không quên để lại một câu đầy ẩn ý:
-Chúng ta sẽ còn gặp lại.
Cánh cửa đóng lại. Không gian trong phòng cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh.
Người phụ nữ thở ra một hơi, rồi quay sang tôi, đôi mắt ánh lên sự tò mò xen lẫn nghi hoặc.
-Giờ thì cậu sẽ nói cho tôi biết chuyện gì đang diễn ra chứ?
Tôi liếc nhìn cánh cửa đã đóng lại, sau đó quay sang người phụ nữ. Cô ấy đứng đó, ánh mắt dò xét, rõ ràng đang đợi một lời giải thích.
Tôi có thể rời đi ngay lúc này. Tôi đã có điểm đến, và chẳng có lý do gì để nán lại thêm.
Nhưng có một thứ đang giữ tôi lại.
Thuộc tính linh hồn của cô ta—Thời Không.
Không phải ai cũng có một linh hồn mang thuộc tính hiếm như vậy. Trong hàng triệu con người, chỉ có một số ít sở hữu khả năng thao túng thời gian và không gian. Và cô ấy… có thể không nhận ra nó, nhưng tôi thì biết.
Tôi nhìn cô ấy một lần nữa, lần này với ánh mắt khác. Không phải chỉ là một người xa lạ đã cho tôi tá túc một đêm, mà là một mảnh ghép quan trọng trong hành trình của tôi.
Tôi chậm rãi nở một nụ cười.
"Có lẽ tôi sẽ ở lại thêm chút nữa."
Tôi nhìn người phụ nữ trước mặt, suy nghĩ một chút. Cô ấy đang đợi một lời giải thích, nhưng tôi không thể nói ra toàn bộ sự thật.
Vậy tôi nên kể câu chuyện nào đây?
Một câu chuyện đủ hợp lý để cô ấy không đuổi tôi đi, nhưng cũng không tiết lộ quá nhiều về bản thân. Một câu chuyện có đủ sự thật để khiến cô ấy tin tưởng, nhưng cũng đủ mơ hồ để giữ lại những bí mật của tôi.
Tôi ngả người ra ghế, nhếch môi.
-Vậy cô muốn nghe một câu chuyện về quá khứ của tôi, hay về lý do tôi vẫn còn ở đây?
Cô ấy nói:
-Cả hai.
Tôi bật cười nhẹ.
-Cả hai sao? Cô thật tham lam.
Người phụ nữ khoanh tay, không đáp, chỉ chờ đợi. Tôi thở ra một hơi, thu lại nụ cười, ánh mắt dừng lại ở một điểm vô định trong không gian.
-Được thôi, tôi nói, giọng trầm xuống. "Hãy bắt đầu với quá khứ của tôi."
Tôi ngừng lại một chút, như thể đang lục lại ký ức, rồi chậm rãi kể:
"Tôi lớn lên trong một nơi không ai muốn nhớ đến. Một khu vực đầy rẫy sự lừa dối, nơi kẻ yếu không có quyền tồn tại. Ở đó, tôi đã học được một điều: nếu muốn sống, tôi phải mạnh hơn, tàn nhẫn hơn, và thông minh hơn những kẻ khác. Tôi đã làm những việc mà một đứa trẻ không nên làm, đã nhìn thấy những thứ mà đáng lẽ tôi không nên thấy."
Tôi liếc nhìn cô ấy, nhưng ánh mắt của cô vẫn không đổi. Tôi tiếp tục:
"Và rồi, có một ngày, tôi quyết định rời đi. Không phải vì tôi ghét nơi đó—mà vì tôi biết mình không thể mãi mắc kẹt trong một cái lồng nhỏ. Tôi cần nhiều hơn thế. Tôi cần hiểu rõ thế giới này, tìm kiếm thứ gì đó thực sự có ý nghĩa."
Tôi dừng lại, để cho cô ấy tiêu hóa những lời vừa nghe. Rồi tôi nhếch môi, chuyển sang phần thứ hai.
-Vậy còn lý do tôi vẫn ở lại đây? Tôi chậm rãi ngồi thẳng dậy, ánh mắt sâu thẳm hơn. "Cô có bao giờ tự hỏi bản thân mình khác biệt thế nào so với những người khác chưa?"
Người phụ nữ khẽ cau mày.
-Ý cậu là gì?
Tôi nghiêng đầu, một nụ cười bí ẩn hiện trên môi.
-Linh hồn của cô… không giống người thường. Nó mang trong mình một thứ hiếm có—Thời Không.
Cô ấy sững người. Tôi biết mình vừa chạm đến một thứ cô chưa từng nghĩ tới, hoặc có lẽ chưa từng nhận ra.
-Và đó, tôi nói chậm rãi, "chính là lý do tôi chưa rời đi."
Tôi hỏi Syx, giọng trầm xuống:
-Có cách nào hấp thụ một phần linh hồn—vừa đủ để lấy đi thuộc tính Thời Không, mà không giết chết vật chủ không?
Syx im lặng một lúc, rồi trả lời, giọng điềm tĩnh như mọi khi:
-Có. Nhưng điều đó đòi hỏi kỹ thuật chính xác. Linh hồn không phải một thực thể tĩnh, mà là một dòng chảy liên tục. Nếu cậu muốn rút đi một phần thuộc tính mà không phá hủy toàn bộ, cậu cần một phương pháp can thiệp chính xác—giống như phẫu thuật vi mô trên một thực thể sống.
Tôi cau mày. "Cụ thể là thế nào?"
Syx tiếp tục giải thích:
-Có hai phương pháp chính:
1. Ký kết Khế ước Linh Hồn: Nếu cậu có thể khiến đối phương chấp nhận một sự ràng buộc, cậu có thể từ từ trích xuất thuộc tính của họ mà không làm tổn hại linh hồn chính. Tuy nhiên, điều này cần sự đồng thuận hoặc ít nhất là một cơ chế bắt buộc khiến họ không thể chống lại.
2. Phân Tách và Đồng Hóa: Dùng kỹ thuật can thiệp trực tiếp, tách riêng phần thuộc tính khỏi linh hồn gốc. Phương pháp này phức tạp hơn, vì nếu làm sai, có thể gây mất cân bằng linh hồn và dẫn đến hậu quả khó lường."
Tôi suy nghĩ một lúc.
-Phương pháp thứ hai nghe có vẻ nguy hiểm.
-Đúng vậy, Syx xác nhận. "Nếu kiểm soát không tốt, người bị tách có thể mất đi ý thức, trở thành kẻ vô hồn, hoặc thậm chí biến mất hoàn toàn."
Tôi nhếch môi.
-Vậy nghĩa là tôi có hai lựa chọn: thuyết phục… hoặc cướp đoạt một cách tinh vi.
Syx không trả lời, vì cô ấy biết tôi đã hiểu.
Người phụ nữ nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt ánh lên vẻ cảnh giác.
-Tại sao cậu biết? Cô ấy hỏi, giọng trầm xuống.
Tôi biết cô đang nói về điều gì—thuộc tính Thời Không của cô ấy.
Tôi dựa lưng vào ghế, tay đan vào nhau, suy nghĩ xem nên trả lời thế nào. Tôi có thể nói dối, đánh lạc hướng, nhưng với một người có tiềm năng đặc biệt như cô ấy, có lẽ sự thật mới là thứ khiến cô ấy thực sự dao động.
Tôi nhìn thẳng vào mắt cô.
-Vì tôi có cách để cảm nhận nó, tôi nói. "Linh hồn của cô khác biệt. Nó không giống những linh hồn bình thường."
Cô ấy khẽ cau mày.
-Cậu đang nói linh tinh cái gì vậy?
Tôi mỉm cười nhạt.
-Có lẽ cô chưa nhận ra, nhưng linh hồn của mỗi người đều có một dấu ấn riêng. Một số người sinh ra với thuộc tính đặc biệt—lửa, bóng tối, ánh sáng… và cô, là Thời Không.
Cô ấy vẫn chưa hoàn toàn tin. Điều đó cũng dễ hiểu. Người bình thường không ai nghĩ về linh hồn theo cách đó.
Tôi nhún vai.
-Cô có bao giờ cảm thấy thời gian xung quanh mình có những khoảnh khắc bất thường không? Như thể nó chậm lại, hoặc nhanh hơn một chút?
Cô ấy im lặng, ánh mắt hơi dao động. Tôi biết mình vừa chạm đến một điều mà ngay cả cô ấy cũng chưa từng dám nghĩ đến.
Tôi nhìn cô ấy, cân nhắc lựa chọn của mình. Nếu tôi khiến cô ấy ký vào khế ước, thuộc tính Thời Không sẽ tự thức tỉnh. Đến lúc đó, cô ấy sẽ nhận ra tôi không hề nói dối.
Nhưng cũng đồng nghĩa với việc cô ấy sẽ biết tôi đã lừa cô ấy.
Tôi hít một hơi, rồi nở một nụ cười tự nhiên. "Cô không cần tin tôi ngay lập tức," tôi nói. "Nhưng có một cách để kiểm chứng."
Cô ấy cau mày. "Cách gì?"
Tôi giơ tay lên, một luồng năng lượng mỏng manh trôi nổi giữa những ngón tay. Không quá mạnh mẽ, nhưng đủ để tạo ra một ấn chú đơn giản. Nhìn thì có vẻ ảo dịu nhưng thật chất chỉ là rút ra sợi dây linh hồn, chỉ cần lừa cô ấy kết nối với sợi dây đó bằng linh hồn cô ấy thì xong.
"Một khế ước thử nghiệm," tôi giải thích. "Nó sẽ giúp tôi liên kết tạm thời với linh hồn của cô. Nếu tôi nói dối, nó sẽ phản ứng ngay lập tức. Còn nếu tôi đúng…"
Tôi dừng lại, để cô ấy tự suy ngẫm.
"…thì cô sẽ cảm nhận được sức mạnh của chính mình."
Tôi có thể thấy cô ấy đang lưỡng lự. Một phần trong cô ấy nghi ngờ, nhưng cũng có một phần bị thu hút bởi khả năng này—khả năng rằng những điều tôi nói có thể là thật.
Cuối cùng, cô ấy chậm rãi gật đầu. "Được. Nhưng nếu cậu giở trò—"
"Tôi sẽ không." Tôi cắt ngang, vẫn giữ nụ cười bình thản.
Và rồi, tôi bắt đầu khắc khế ước. Một sự liên kết tạm thời, nhưng đủ để mở ra cánh cửa mà cô ấy không thể quay lưng lại được nữa.
Khi khế ước hoàn thành, một sợi liên kết vô hình hình thành giữa tôi và cô ấy. Tôi có thể cảm nhận rõ ràng dòng chảy linh hồn của cô—nó phức tạp hơn những gì tôi tưởng tượng, như một dòng sông chảy xiết, chứa đựng những dao động bất thường trong thời gian và không gian.
Cô ấy chớp mắt, hơi giật mình khi cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể mình. Đó chính là dấu hiệu của sự thức tỉnh. Nhưng trước khi cô ấy kịp kiểm soát nó, tôi đã hành động.
Tôi điều khiển sợi liên kết, khéo léo dẫn dắt dòng năng lượng của cô ấy vào linh hồn mình. Không quá mạnh bạo, cũng không quá nhẹ nhàng—đủ để rút đi 51% thể tinh thần của cô ấy và đoạt thuộc tính Thời Không mà không gây ra tổn thương ngay lập tức.
Cảm giác đó… thật tuyệt.
Dòng năng lượng thời không tràn vào tôi, khiến thế giới xung quanh dường như chậm lại trong chốc lát. Những hình ảnh mơ hồ lướt qua tâm trí tôi—những khoảnh khắc đứt gãy của thời gian, những khoảng trống mà người bình thường không thể nhận thức. Tôi có thể cảm nhận từng nhịp chuyển động của thực tại, như thể tôi vừa bước một chân vào cõi bất định.
Nhưng đồng thời, tôi cũng thấy cô ấy khựng lại. Cô ấy rùng mình, đôi mắt trợn tròn khi nhận ra một phần sức mạnh của mình đang biến mất.
"Cậu… đã làm gì?" Giọng cô ấy run rẩy, pha lẫn sự kinh hoàng.
Tôi chậm rãi mở mắt, cảm nhận sức mạnh mới đang luân chuyển trong cơ thể mình. Nhìn cô ấy, tôi nhẹ nhàng đáp:
"Giúp cô nhẹ gánh đi một chút."
Thầm nghĩ, nếu không phải do có nhiều cản trở, có lẽ tôi sẽ lên kế hoạch giết cô để đoạt đi sức mạnh này.
Cô ấy lảo đảo, ánh mắt mờ đi trước khi cơ thể đổ xuống. Tôi nhìn cô ấy một lúc, không có cảm xúc.
Sự mất mát đột ngột của hơn một nửa thuộc tính linh hồn khiến cô ấy suy yếu, mất đi ý thức. Nhưng cô ấy không chết—chỉ đơn thuần là kiệt sức, linh hồn chấn động quá mạnh để duy trì sự tỉnh táo.
Tôi quay lưng, bước ra khỏi căn nhà.
Bên ngoài, bầu trời vẫn tối mờ, không khí se lạnh. Mọi thứ xung quanh vẫn như cũ, nhưng tôi thì khác. Tôi có thể cảm nhận thời gian chậm lại trong từng chuyển động nhỏ, từng làn gió lướt qua.
Thời Không.
Tôi đã đoạt được nó.
Không dừng lại để nhìn lại, tôi tiếp tục bước đi, biến mất vào bóng đêm.