Chap 10: Tinh hoa thời không?

Tôi không ngoảnh lại, chỉ lặng lẽ bước đi, hướng về phía nam, nơi Syx đã chỉ dẫn.

Bước chân tôi nhẹ nhàng nhưng không vội vã. Với năng lực Thời Không vừa đoạt được, tôi cảm nhận rõ từng sự chuyển động xung quanh—những dòng năng lượng mờ nhạt, những dao động nhỏ bé trong không khí, như thể thế giới đang chậm lại theo từng nhịp thở của tôi.

"Tiếp tục đi. Phía trước có một điểm thích hợp để thử nghiệm khả năng mới của cậu." Syx lên tiếng trong tâm trí tôi.

Tôi gật đầu, không đáp. Tôi không cần biết Syx có mục đích gì, chỉ cần biết một điều—sức mạnh này mới chỉ là khởi đầu.

Và tôi sẽ không dừng lại ở đây.

Tôi bước vào cánh rừng, nơi ánh trăng nhợt nhạt len qua từng tán lá. Không gian yên tĩnh đến kỳ lạ, chỉ có tiếng gió rít qua những cành cây.

Thời Không—một thuộc tính mà tôi vừa đoạt được, nhưng chưa hoàn toàn kiểm soát. Nó không chỉ là sự chuyển động của thời gian hay không gian, mà là sự đan xen giữa chúng. Nếu không cẩn thận, tôi có thể bị mắc kẹt trong chính sức mạnh của mình.

"Bắt đầu đi." Giọng của Syx vang lên trong tâm trí tôi. Không phải là một mệnh lệnh, mà là một sự xác nhận rằng đây là thời điểm thích hợp. Mọi phương pháp để thức tỉnh Thời Không đuọc Syx đưa thẳng vào ý thức.

Tôi nhắm mắt, tập trung vào dòng chảy linh hồn.

Từng sợi năng lượng trong cơ thể tôi bắt đầu dao động. Tôi cảm nhận được nhịp thở của không gian, từng khoảng cách giữa các hạt bụi, từng vết nứt vô hình trong thực tại.

Rồi tôi thử bước một bước.

Thế giới xung quanh bị bóp méo.

Tôi mở mắt—và nhận ra mình đã không còn đứng ở vị trí cũ.

Tôi đã dịch chuyển. Không phải bằng cơ thể, mà bằng chính ý niệm về sự tồn tại của mình. Tôi không chỉ bước qua không gian, mà còn lướt qua thời gian, chạm vào một điểm mà thực tại chưa kịp nhận ra sự thay đổi.

Nhưng sức mạnh này vẫn chưa hoàn thiện. Cảm giác trong tôi hỗn loạn, như thể từng tế bào đang bị kéo giãn giữa quá khứ và tương lai.

Tôi cần làm chủ nó.

Tôi cần thức tỉnh hoàn toàn.

Tôi hít một hơi thật sâu, cảm nhận từng sợi năng lượng thời không đang xoay quanh mình. Chưa đủ. Tôi có sức mạnh, nhưng nó vẫn hỗn loạn, vẫn chưa hoàn toàn thuộc về tôi. Nếu không kiểm soát được, tôi có thể bị chính nó xé nát—tan biến vào một khoảng không nào đó, không quá khứ, không tương lai.

Tôi nhắm mắt, để dòng chảy linh hồn dung hợp với thuộc tính Thời Không. Không phải cưỡng ép, mà là hòa vào nó.

Cảm giác đến ngay tức khắc.

Thế giới xung quanh bỗng nhiên chậm lại—từng chiếc lá rơi cũng trở nên nặng nề hơn, từng cơn gió như bị kìm hãm trong một khoảnh khắc kéo dài vô tận. Nhưng trong sự chậm chạp của thế giới, tôi lại nhanh hơn. Tôi cảm nhận được những khe hở vô hình trong thực tại, những điểm giao nhau giữa không.

Tôi thử bước thêm một lần nữa.

Không gian bẻ cong theo ý niệm của tôi. Tôi không dịch chuyển bằng đôi chân, mà bằng ý chí.

Một hơi thở—tôi đứng dưới tán cây.

Một cái chớp mắt—tôi đã ở giữa rừng.

Một nhịp tim—tôi đã trở lại vị trí ban đầu.

Đây là sức mạnh của tôi. Không chỉ là sở hữu, mà là làm chủ.

Giờ đây, tôi không còn là một kẻ chỉ biết cướp đoạt sức mạnh từ người khác. Tôi kiểm soát nó, uốn nắn nó theo ý mình.

Tôi đã thức tỉnh hoàn toàn.

Tôi loạng choạng. Thế giới méo mó trước mắt tôi, như thể mọi thứ đang rung động theo nhịp tim tôi.

Quá nhiều. Tôi đã đi quá xa.

Thời Không không phải một thứ có thể dễ dàng kiểm soát—nó là một dòng chảy bất tận, và tôi chỉ là một kẻ vừa chạm tay vào bề mặt của nó. Linh hồn tôi không đủ mạnh, không đủ vững để chịu đựng sức ép này.

Cơ thể tôi bắt đầu lạnh đi, từng sợi năng lượng linh hồn như đang bị rút cạn. Cảm giác như tôi đang bị kéo giãn ra giữa hai thời điểm khác nhau—quá khứ và tương lai, nhưng không thể đứng vững trong hiện tại.

"Bình tĩnh. Cậu đang mất kiểm soát." Giọng của Syx vang lên, không hề dao động.

Nhưng tôi không thể trả lời. Ý thức tôi mờ dần, từng thớ thịt như đang bị bóp nghẹt trong một thực tại biến dạng.

Nếu cứ tiếp tục thế này, tôi sẽ tan biến—không còn là tôi, không còn là bất cứ thứ gì.

Tôi phải làm gì đó. Ngay lập tức.

Tôi cắn chặt răng, ép bản thân định thần lại. Nếu không kiểm soát ngay lúc này, tôi sẽ bị nuốt chửng bởi chính sức mạnh của mình.

Tôi nhắm mắt, dồn toàn bộ ý chí vào linh hồn, tìm kiếm những nguồn năng lượng xung quanh. Không gian không chỉ là khoảng trống—nó chứa đựng vô số hạt tinh hoa tinh thần, những tàn dư năng lượng trôi nổi trong thế giới.

Tôi mở rộng cảm nhận.

Những hạt sáng lấp lánh dần hiện ra trước mắt tôi—những tàn dư năng lượng từ sinh vật, từ tự nhiên, từ những linh hồn đã từng tồn tại. Chúng lơ lửng trong không gian, gần như vô hình với người thường, nhưng với tôi lúc này, chúng là nguồn sống.

Tôi điều chỉnh hơi thở, chậm rãi kéo những hạt tinh hoa đó về phía mình. Chúng hòa vào linh hồn tôi, bù đắp cho phần đã bị Thời Không rút cạn.

Từng chút một, sự choáng váng giảm dần. Cơ thể tôi dần ổn định. Linh hồn tôi không còn bị kéo giãn nữa mà trở nên vững chắc hơn.

Tôi đã vượt qua cơn khủng hoảng. Đã thế còn giúp tôi hoàn thàng thêm một lần tu luyện, tôi đã đạt được 12 nhánh, tuy chưa hoàn thành nhất chuyển nhưng tôi khá chắc tôi mạnh hơn bất cứ nhất chuyển nào ngoài kia.

Giờ thì... tôi có thể tiếp tục tiến xa hơn.

Tôi vẫn luôn có cảm giác như ai đó đang theo dõi mình, sau khi hoàn thành nhánh 12, tôi không chỉ cảm nhận được sự hiện diện của ai đó mà còn biết chắc rằng, nhờ vào giác quan tinh nhạy của mình, người đó thật sự đang theo dõi tôi. Mỗi khi bước đi trên những con phố vắng, trong không khí lạnh lẽo của đêm khuya, tôi có thể nghe rõ tiếng bước chân nhẹ nhàng hòa lẫn với âm vang của gió. Không phải là ảo giác, mà là một trực giác không thể nhầm lẫn, như thể có một bóng người âm u luôn bám theo, theo sát từng cử chỉ, từng chuyển động của tôi. Sự hiện diện đó không chỉ là nỗi sợ hãi, mà còn là lời nhắc nhở về một bí ẩn chưa được giải mã, khiến tâm trí tôi luôn cảnh giác và bồn chồn, dù cho đôi lúc tôi cố gắng thuyết phục bản thân rằng đó chỉ là dấu hiệu của một giác quan quá mức.

Dù rằng hắn luôn giữ một khoảng cách, nhưng hắn đã theo tôi mấy ngày nay, hắn khá tốt ở việc đó. Thật khó chịu.

Người đàn ông đó cuối cùng cũng xuất hiện. Hắn đứng ở góc phố, nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối, ánh mắt vẫn lạnh lùng dõi theo tôi như những lần trước. Không còn là cảm giác mơ hồ hay hoài nghi nữa—hôm nay, hắn thực sự đã lộ diện. Một cơn gió nhẹ thổi qua, cuốn theo cảm giác bất an chạy dọc sống lưng tôi. Tôi vẫn giữ vẻ bình tĩnh.

Hắn nhếch môi cười, giọng trầm thấp vang lên: "Lại gặp nhau rồi."

Tôi không đáp, chỉ nhìn hắn chằm chằm. Không còn là cảm giác bị theo dõi từ xa nữa—lần này, hắn đứng ngay trước mặt tôi, đường hoàng và đầy chủ ý.

"Anh là ai?" Tôi hỏi, giọng điềm tĩnh nhưng ánh mắt không rời khỏi hắn.

Hắn nghiêng đầu, như thể đang cân nhắc cách trả lời. Rồi, với một tia thích thú trong mắt, hắn nói: "Chẳng phải điều đó không quan trọng sao? Quan trọng là… tôi vẫn luôn dõi theo cậu."

Một cơn gió lạnh lướt qua, nhưng không lạnh bằng cảm giác trong lòng tôi lúc này.

Tôi hít một hơi sâu, kìm lại cơn giận và tập trung vào khả năng của mình. Nếu hắn không chịu nói, tôi sẽ khiến hắn phải mở miệng.

Tôi để dòng năng lượng chảy qua cơ thể, lan tỏa đến giọng nói và ánh mắt. "Nói đi," tôi cất giọng, trầm và chậm, để từng từ ngấm vào tâm trí hắn. "Tại sao anh theo dõi tôi?"

Hắn thoáng khựng lại. Trong một khoảnh khắc, ánh mắt hắn dại đi, như thể đang đấu tranh với chính mình. Tôi có thể cảm nhận được tâm trí hắn đang rung chuyển, rào cản ý chí của hắn đang bị bẻ gãy từng chút một.

"...Cậu quan trọng," hắn lẩm bẩm, giọng khàn đi. "Không thể để cậu đi lạc hướng..."

Tôi nhíu mày. "Quan trọng? Với ai?"

Hắn run nhẹ, cố chống lại tác động của tôi, nhưng đã quá muộn. Tôi gia tăng sức ép. "Nói rõ hơn."

Hắn nghiến răng, đôi mắt tối sầm. "Có những kẻ muốn cậu… và tôi phải chắc chắn rằng cậu không rơi vào tay họ."

Tim tôi đập mạnh. Vậy ra, hắn không chỉ đơn thuần là một kẻ theo dõi. Hắn có một nhiệm vụ—và tôi chính là trung tâm của nó.

Tôi nhìn chằm chằm vào hắn, đầu óc xoay chuyển nhanh chóng. Một tổ chức không chính thống… đang tìm kiếm những người như tôi?

"Chúng là ai?" Tôi tiếp tục gây áp lực, giọng nói đè nặng lên ý chí của hắn.

Hắn nhắm mắt trong thoáng chốc, rồi mở ra, ánh nhìn có chút căng thẳng. "Tôi không thể nói hết… nhưng chúng tìm kiếm những kẻ có sức mạnh linh hồn đặc biệt. Chúng muốn lợi dụng cậu, hoặc tệ hơn… kiểm soát cậu."

Lời nói của hắn khiến tôi lạnh sống lưng. Không chỉ đơn thuần là thu nạp, mà là thao túng và sử dụng. Tôi nheo mắt. "Anh làm việc cho chúng?"

Hắn lắc đầu, cố lấy lại sự tỉnh táo. "Không. Tôi ngăn cản cậu rơi vào tay chúng."

Tôi im lặng một lúc, suy nghĩ. Nếu hắn không phải là kẻ thù, thì hắn là gì? Một kẻ giám sát? Một người bảo vệ? Hay một con tốt khác trong trò chơi mà tôi chưa hiểu rõ?

Cũng không quan trọng, tôi không cần bất cứ ai cả, Syx sẽ là cây cầu dẫn đến những thứ tôi cần.

Tôi thả lỏng cơ thể, thu lại sức ép từ linh hồn mình. Dù đã có được chút thông tin, nhưng điều đó vẫn chưa đủ để tôi hoàn toàn tin tưởng hắn.

Quay lưng đi, tôi cất giọng lạnh nhạt: "Đừng theo dõi tôi nữa."

Không có tiếng trả lời ngay lập tức, chỉ có sự im lặng kéo dài. Nhưng tôi vẫn cảm nhận được ánh mắt hắn dõi theo, như thể đang cân nhắc điều gì đó.

"Đây không phải lựa chọn của cậu," giọng hắn vang lên phía sau, trầm thấp và bình thản. "Tôi vẫn sẽ quan sát, dù cậu có muốn hay không."

Tôi khẽ nhếch môi. "Vậy cứ thử xem," tôi đáp, không ngoái lại, bước đi mà không chần chừ. Nếu hắn thực sự muốn kiểm soát tôi, thì sớm muộn gì, tôi cũng sẽ khiến hắn phải hối hận.

Tôi tập trung vào Syx, để nó phân tích linh hồn của kẻ trước mặt.

"Syx, linh hồn của hắn có thuộc tính gì?"

Syx im lặng trong một phần giây, rồi đáp:

"Linh hồn của hắn có thuộc tính Ẩn GiấuLiên Kết."

Tôi nheo mắt. "Ẩn Giấu nghĩa là gì?"

"Nó giúp hắn che giấu sự hiện diện của linh hồn mình, khiến người khác khó cảm nhận được. Đó là lý do hắn có thể theo dõi ngươi mà không bị phát hiện ngay lập tức."

Điều này giải thích vì sao hắn có thể bám theo tôi bấy lâu mà tôi chỉ cảm nhận được khi hắn muốn lộ diện.

"Liên Kết thì sao?"

"Một dạng kết nối với thứ khác—có thể là một cá nhân, một vật thể, hoặc một hệ thống. Nếu tổ chức kia cử hắn đến, có khả năng hắn có một sợi dây liên kết vô hình với chúng, giúp họ theo dõi hoặc ra lệnh cho hắn từ xa."

Tôi im lặng. Nếu đúng như Syx nói, thì dù hắn có đứng đây một mình, tổ chức phía sau có lẽ vẫn đang quan sát tất cả. Tốt nhất là không nên đánh rắn động

Tập trung sức mạnh, tôi kích hoạt thuộc tính Thời Không. Không gian quanh tôi vặn vẹo trong khoảnh khắc, và thời gian chậm lại theo ý muốn. Cảm giác như mọi thứ quanh tôi đang di chuyển trong nước, còn tôi thì tự do lướt qua dòng chảy ấy.

Trong chớp mắt, tôi phóng đi về hướng nam, vượt qua những con phố, xuyên qua những con hẻm chật hẹp. Mọi tiếng động xung quanh đều bị bỏ lại phía sau, kể cả ánh mắt dai dẳng của kẻ theo dõi tôi.

Sau vài phút, tôi dừng lại ở một nơi vắng vẻ, cảm nhận xung quanh. Không còn dấu hiệu nào của hắn. Tôi đã cắt đuôi thành công—ít nhất là tạm thời. Nhưng tôi biết rõ, chuyện này chưa kết thúc.

Ngay khi tôi dừng lại, một cơn đau nhói như búa bổ ập đến, lan từ thái dương xuống tận gáy. Tôi khẽ nhíu mày, đưa tay lên trán, hơi thở nặng nề hơn.

Dùng Thời Không để di chuyển nhanh giúp tôi cắt đuôi, nhưng cái giá phải trả không hề nhỏ. Cảm giác như có một áp lực vô hình đè nặng lên não bộ, từng nhịp tim đập vang trong đầu như trống trận.

"Dấu hiệu quá tải," Syx lên tiếng, giọng điềm tĩnh như mọi khi. "Cơ thể ngươi chưa hoàn toàn thích nghi với việc sử dụng Thời Không ở cường độ cao."

Tôi nhắm mắt, cố ổn định hơi thở. "Tôi cần bao lâu để hồi phục?"

"Nếu ngươi dừng sử dụng ngay bây giờ, cơn đau sẽ giảm trong vòng vài phút. Nhưng nếu tiếp tục ép buộc, có nguy cơ làm tổn thương kết cấu linh hồn."

Tôi khẽ cười nhạt. Không phải lần đầu tiên tôi trải qua cảm giác này, nhưng mỗi lần đều như một lời nhắc nhở: sức mạnh luôn đi kèm với cái giá của nó. Tôi tựa lưng vào một bức tường, cố gắng lấy lại sự bình tĩnh trước khi quyết định bước đi tiếp theo.

Tôi hít sâu, cố kìm lại cơn đau đầu đang dần giảm bớt. Nếu Syx đã đánh dấu một vị trí, hẳn nó có lý do.

"Nơi đó là gì?" Tôi hỏi.

"Một khu vực có mật độ Tinh Hoa Tinh Thần nồng đậm nhất trong phạm vi hiện tại," Syx đáp. "Hấp thụ nó sẽ giúp ngươi phục hồi nhanh hơn, đồng thời củng cố linh hồn sau khi sử dụng Thời Không quá mức."

Tôi không cần suy nghĩ nhiều. Dù không biết rõ nơi đó có nguy hiểm hay không, nhưng lúc này, tôi cần một nơi an toàn để nghỉ ngơi và tu luyện.

Xác định phương hướng, tôi lập tức lên đường, rời xa khu vực đô thị, tiến về phía dấu chấm trên bản đồ. Càng đi, tôi càng cảm nhận được sự thay đổi trong không khí—một nguồn năng lượng tinh thần vô hình nhưng mạnh mẽ đang dần hiện hữu.

Tôi dừng bước trước lối vào một hang động rộng lớn, hơi thở mang theo chút mệt mỏi sau quãng đường dài. Không gian nơi này bao phủ bởi một lớp sương mỏng, nhưng tôi biết đó không phải sương thông thường—đó là Tinh Hoa Tinh Thần, dày đặc đến mức có thể cảm nhận được bằng linh hồn.

Mỗi bước chân tiến vào trong, tôi cảm giác cơ thể nhẹ hơn, cơn đau đầu cũng dần tan biến. Từng tia năng lượng tinh thần len lỏi vào da thịt, chảy vào linh hồn, giúp tôi phục hồi nhanh chóng.

"Nơi này hoàn hảo để tu luyện," Syx nhận xét. "Mật độ Tinh Hoa Tinh Thần ở đây cao hơn bình thường ít nhất ba lần. Nếu ngươi hấp thụ đúng cách, không chỉ phục hồi mà còn có thể tinh luyện linh hồn."

Tôi gật đầu, tìm một tảng đá phẳng gần đó rồi ngồi xuống, điều chỉnh hơi thở. Bây giờ không phải lúc chần chừ—tôi cần tận dụng cơ hội này để củng cố bản thân.

Khi tôi dần điều hòa hơi thở, hòa mình vào dòng chảy tinh thần xung quanh, một hiện tượng kỳ lạ bắt đầu xuất hiện.

Những đốm sáng lơ lửng trong không gian, khác biệt hoàn toàn so với Tinh Hoa Tinh Thần thông thường. Chúng không tỏa ra ánh sáng mềm mại mà có một sắc lam tím huyền ảo, liên tục dao động như thể không cố định trong thực tại. Không gian xung quanh chúng hơi vặn vẹo, như thể thời gian đang bị bẻ cong theo từng nhịp dao động của chúng.

Tôi nheo mắt. "Tinh Hoa Thời Không?"

"Chính xác," Syx đáp. "Rất hiếm khi xuất hiện, nhưng có thể ngươi đã cộng hưởng với môi trường nơi đây. Đây là cơ hội tốt."

Tôi hít sâu, tập trung tinh thần. Nếu có thể hấp thụ những đốm Tinh Hoa Thời Không này, rất có thể tôi sẽ tiến thêm một bước trong việc kiểm soát thuộc tính Thời Không của mình.