Chap 12: Giáp mặt chủng tộc Freyraja.

Sau một ngày tu luyện liên tục, tôi mở mắt, cảm nhận linh hồn mình đã đạt đến trạng thái ổn định nhất.

"Syx, bây giờ đã đủ điều kiện để xuyên thoa linh hồn qua tinh cầu SK-635 chưa?"

"Đúng vậy. Linh hồn ngươi đã hồi phục hoàn toàn, mức độ ổn định đạt 100%. Ngươi có thể tiến hành bất cứ lúc nào."

Tôi hít sâu, tập trung ý niệm. Xuyên thoa linh hồn không đơn giản như dịch chuyển tức thời. Đó là một quá trình phá vỡ giới hạn của không gian và ý thức, gửi linh hồn vượt qua khoảng cách vô tận để đến một nơi xa xôi.

Tôi nhắm mắt, cảm nhận không gian xung quanh. Tinh Hoa Thời Không ở đây giúp tôi dễ dàng tìm thấy dòng chảy thời gian và không gian phù hợp để dẫn dắt linh hồn. Tôi tập trung ý thức vào tinh cầu SK-635, tạo ra một điểm kết nối mờ ảo trong tâm trí.

"Bắt đầu."

Linh hồn tôi tách ra khỏi cơ thể, xuyên qua từng lớp không gian. Cảm giác quen thuộc nhưng vẫn đầy nguy hiểm—một sai sót nhỏ cũng có thể khiến tôi lạc vào vùng vô định của vũ trụ, không bao giờ quay lại được.

Ánh sáng xoáy tròn, những dòng chảy năng lượng hỗn loạn đan xen. Tôi điều chỉnh tần số linh hồn của mình để ổn định quá trình di chuyển. Chỉ vài giây nữa, tôi sẽ đến được SK-635.

Nhưng ngay lúc đó, một cơn chấn động mạnh đột ngột xuất hiện—không gian xung quanh vặn vẹo, như thể có thứ gì đó đang can thiệp vào quá trình xuyên thoa của tôi!

Ngay khi linh hồn tôi vừa chạm đến SK-635, tôi cảm nhận được một lực bài xích khủng khiếp.

"Chết tiệt!" Tôi nghiến răng. Đây chính là Rules của tinh cầu này—một dạng quy tắc tự nhiên được khắc sâu vào cấu trúc linh hồn của thế giới. Nó từ chối bất kỳ linh hồn nào không thuộc về nơi đây, cố gắng đẩy tôi ra ngoài, buộc tôi phải quay trở lại cơ thể ban đầu hoặc tan biến trong không gian.

Nhưng ngay lúc đó, Syx bắt đầu can thiệp.

"Ghi đè linh hồn đang tiến hành." Giọng nói của Syx vang lên lạnh lùng, vô cảm.

Tôi cảm nhận được một luồng năng lượng cực mạnh bao bọc lấy linh hồn mình. Đó không phải là sức mạnh của tôi—mà là của Syx. Hắn đang áp đặt sự hiện diện của tôi lên tinh cầu này, ép Rules của nó phải chấp nhận tôi như một thực thể hợp pháp.

Không gian xung quanh vặn vẹo. Rules của SK-635 phản kháng dữ dội, nhưng Syx không dừng lại. Hắn sử dụng chính quy tắc của thế giới này chống lại nó, tái cấu trúc cách tinh cầu nhận diện linh hồn của tôi.

Sau vài giây căng thẳng, sự bài xích yếu dần. Cảm giác áp lực biến mất, và tôi nhận ra—tôi đã đặt chân lên SK-635, hoàn toàn hợp lệ.

"Xuyên thoa hoàn tất." Syx xác nhận. "Từ giờ, linh hồn ngươi sẽ không bị đào thải nữa."

Tôi siết chặt nắm tay, cảm nhận sự kết nối của mình với thế giới này.

Tôi nhíu mày, cảm thấy có điều gì đó không đúng.

"Syx, tại sao lần trước ta xuyên thoa qua SK-635 không gặp sự bài xích kịch liệt như lần này?"

Syx phân tích trong giây lát rồi trả lời: "Có hai khả năng chính. Thứ nhất, Rules của tinh cầu này có thể đã thay đổi hoặc trở nên nghiêm ngặt hơn. Điều này có thể do những biến động gần đây trong hệ thống năng lượng của nó."

Tôi gật đầu. Nếu có ai đó hoặc thứ gì đó làm thay đổi quy tắc của tinh cầu này, thì chắc chắn đã có sự kiện quan trọng xảy ra.

"Và khả năng thứ hai?"

"Lần trước, có thể ngươi đã nhập linh hồn vào một cá thể hoặc vật thể phù hợp với quy tắc của thế giới này. Khi đó, sự bài xích không mạnh vì tinh cầu không nhận diện ngươi là một yếu tố ngoại lai hoàn toàn."

Tôi nhớ lại. Lần trước, tôi đã không xuyên thoa trực tiếp vào môi trường mà nhập vào một cơ thể tạm thời đã có sẵn trong SK-635. Nếu đúng như Syx nói, thì sự khác biệt chính là phương thức tôi sử dụng để đặt chân đến đây.

"Vậy lần này, vì ta không sử dụng vật trung gian nên bị đào thải mạnh hơn?"

"Chính xác. Tinh cầu nhận diện ngươi là một thực thể ngoại lai chưa từng tồn tại trong hệ thống của nó và lập tức kích hoạt cơ chế bài xích."

Tôi trầm ngâm. Điều này có nghĩa là nếu muốn tránh rủi ro trong tương lai, tôi cần tìm cách thích ứng với quy tắc của từng tinh cầu trước khi xuyên thoa. Hoặc đơn giản hơn—cứ để Syx tiếp tục ghi đè.

Tôi nhếch môi. "Dù sao thì, chúng ta cũng đã thắng trong trò chơi này."

Tôi cười nhạt. Nếu pháp môn của Freyraja chỉ đủ để trì hoãn sự biến dị linh hồn ở mức cơ bản, thì với tôi, nó hoàn toàn không đáng để bận tâm.

"Syx, bỏ qua phương pháp của họ. Nếu có chủng tộc mạnh hơn sở hữu hệ thống tu luyện đáng học hỏi, ta sẽ ưu tiên nghiên cứu chúng."

"Rõ. Ta sẽ tiếp tục thu thập dữ liệu về các chủng tộc khác có khả năng tu luyện linh hồn vượt trội hơn."

Tôi phóng tầm mắt ra xa. SK-635 chỉ là một điểm dừng trên con đường của tôi. Nếu muốn đạt đến đỉnh cao, tôi cần tìm đến những nền văn minh mạnh hơn, những phương pháp tinh luyện linh hồn thực sự hiệu quả.

Freyraja có thể thống trị tinh cầu này, nhưng trong vũ trụ bao la, họ cũng chỉ là một giống loài tầm trung—và tôi không có lý do gì để dừng lại ở mức tầm thường.

"Tìm thấy rồi." Syx thông báo. "Một sinh vật cao cấp trên SK-635 sở hữu pháp môn tu luyện mạnh hơn, phù hợp với môi trường tinh cầu này. Nếu ngươi muốn, ta có thể phân tích chi tiết."

Tôi hứng thú. "Nói đi. Loài này là gì? Pháp môn của chúng có gì đặc biệt?"

"Loài này chưa có tên trong dữ liệu của ta, nhưng chúng không phải Freyraja. Chúng có khả năng đồng hóa Tinh Hoa Tinh Thần ở mức cao hơn, cho phép linh hồn tiến hóa mà không bị giới hạn như Freyraja."

"Vậy là không bị kẹt ở nhánh thứ 15?"

"Đúng vậy. Nếu tu luyện theo pháp môn này, ngươi có thể tiếp tục phát triển mà không gặp giới hạn trước mắt."

"Đang trích xuất trực tiếp từ Akashic."

Tôi khựng lại một chút. Akashic—kho lưu trữ vũ trụ, nơi chứa toàn bộ thông tin về mọi linh hồn, mọi pháp môn, mọi sự kiện đã từng tồn tại.

"Ngươi có thể truy cập vào đó mà không gặp trở ngại?" Tôi hỏi.

"Đúng. Vì mọi linh hồn đều kết nối với Akashic, ta có thể truy xuất dữ liệu từ những cá thể đã từng tu luyện pháp môn này. Ta sẽ lấy phiên bản đầy đủ nhất."

Tôi gật đầu. "Làm đi."

Syx bắt đầu quá trình trích xuất. Tôi nhắm mắt lại, cảm nhận dòng chảy thông tin đang dần xuất hiện trong tâm trí. Nếu có thể khai thác được pháp môn này trực tiếp từ Akashic, tôi sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian—và sẽ không cần phải đối phó với sinh vật cao cấp kia nếu không cần thiết.

Khi dòng dữ liệu từ Akashic tràn vào tâm trí tôi, một chi tiết quan trọng hiện ra.

"Syx, pháp môn này có khả năng thức tỉnh thuộc tính đặc biệt?"

"Đúng. Xác suất không cố định, nhưng có một phần trăm nhất định để người tu luyện kích hoạt một thuộc tính tiềm ẩn."

Tôi hứng thú. "Thuộc tính này bị giới hạn hay có thể là bất cứ thứ gì?"

"Phụ thuộc vào cơ địa linh hồn. Những sinh vật từng tu luyện pháp môn này có xu hướng thức tỉnh các thuộc tính liên quan đến môi trường và bản chất linh hồn của họ. Nếu ngươi luyện theo nó, có thể sẽ kích hoạt một thuộc tính tiềm ẩn của chính mình."

Tôi cân nhắc. Tôi đã sở hữu Thời Không, nhưng nếu có thể thức tỉnh thêm một thuộc tính nữa, sức mạnh của tôi sẽ còn tăng vọt.

"Tốt. Truyền toàn bộ chi tiết pháp môn này cho ta."

Tôi nhắm mắt lại, tập trung vào dòng chảy thông tin mà Syx vừa trích xuất từ Akashic.

Pháp môn này không chỉ giúp linh hồn phát triển mà còn có khả năng kích hoạt một thuộc tính tiềm ẩn—một năng lực mà linh hồn vốn dĩ đã có, nhưng chưa từng được khai phá.

"Bắt đầu tiến trình thức tỉnh." Syx thông báo.

Tôi điều chỉnh hơi thở, để luồng tinh hoa tinh thần từ môi trường thẩm thấu vào linh hồn. Sự dao động trong linh hồn tôi ngày càng mạnh, như thể có thứ gì đó đang bị kích hoạt từ sâu bên trong.

Rồi đột ngột—

Một dòng năng lượng hoàn toàn khác bùng nổ trong tâm trí tôi. Nó không giống Thời Không, không phải thứ tôi đã quen thuộc. Nó mang theo cảm giác huyền bí, như thể tôi vừa chạm đến một sự thật ẩn giấu của thế giới.

"Thuộc tính mới đang hình thành..." Syx phân tích. "Đánh giá:..."

Tôi mở mắt, chờ đợi câu trả lời.

Một luồng khí mạnh mẽ xoáy quanh tôi, khiến không gian rung động. Tôi cảm nhận được sự tự do, tốc độ, và sự chuyển động vô hạn—Phong.

"Xác nhận: Ngươi đã thức tỉnh thuộc tính Phong." Syx thông báo.

Tôi siết chặt nắm tay. Sự kết hợp giữa Thời KhôngPhong sẽ mở ra những khả năng hoàn toàn mới. Không chỉ di chuyển nhanh hơn, tôi còn có thể kiểm soát dòng chảy không khí, cắt xuyên qua vật chất, và có lẽ... còn nhiều hơn thế nữa.

Tôi nhếch môi. "Được lắm. Vậy thì, hãy xem ta có thể làm gì với sức mạnh mới này."

Tôi vẫn còn đắm chìm trong quá trình khai phá thuộc tính Phong, cảm nhận luồng năng lượng xoáy chuyển quanh linh hồn mình, thì đột nhiên—

Lạch cạch.

Một âm thanh rất nhỏ vang lên từ bên ngoài hang động.

Tôi lập tức dừng lại, toàn bộ giác quan căng lên. Đây không phải tiếng gió hay đá rơi tự nhiên—mà là tiếng động của một thứ gì đó đang di chuyển.

"Syx, quét xung quanh."

"Có dấu hiệu sinh vật tiếp cận. Khoảng cách: 32 mét."

Tôi nheo mắt, đứng lên, sẵn sàng đối phó. Nếu có kẻ nào dám đến đây vào lúc này, chắc chắn nó không đơn thuần chỉ đi ngang qua.

Tôi nhanh chóng suy luận. Nếu sinh vật đang tiếp cận là Freyraja, thì chúng không có công nghệ cao để che giấu sự hiện diện. Điều đó có nghĩa là chúng không biết tôi có thể phát hiện ra từ xa.

"Syx, phân tích khả năng chiến đấu của chúng."

"Dựa trên dữ liệu hiện có, nếu là Freyraja, vũ khí của chúng chủ yếu là kim loại rèn thô sơ, có thể có một số vũ khí linh hồn cấp thấp. Tốc độ di chuyển trung bình, khả năng chiến đấu phụ thuộc vào cấp độ tu luyện linh hồn của từng cá thể."

Tôi hừ nhẹ. Công nghệ của chúng còn quá lạc hậu, nếu cần chiến đấu, tôi có thể áp đảo bằng Thời KhôngPhong. Nhưng trước khi ra tay, tôi cần biết rõ mục đích của chúng.

Tôi lặng lẽ điều chỉnh hơi thở, thu lại linh lực, rồi chờ xem kẻ nào sẽ xuất hiện.

Hai sinh vật Freyraja xuất hiện từ trong màn sương tinh hoa, dáng người cao lớn hơn con người một chút, khoảng 2 mét. Cơ thể họ được bao phủ bởi lớp lông vũ mỏng, mang sắc thái hòa hợp với thiên nhiên—một màu lam nhạt xen lẫn bạc, phản chiếu ánh sáng nhẹ nhàng.

Đôi mắt của họ to hơn người bình thường, tròng mắt thon dài theo chiều dọc như chim săn mồi, phản chiếu một thứ ánh sáng huyền bí. Cánh tay họ dài và linh hoạt, ngón tay có vuốt sắc nhưng không thô kệch, chứng tỏ họ thiên về sự nhanh nhẹn hơn là sức mạnh thuần túy.

Phía sau lưng, mỗi người có một đôi cánh dài nhưng không dày dặn, như thể không dành để bay xa mà chỉ hỗ trợ di chuyển nhanh chóng trên không trung. Phần chân có cấu trúc gần giống loài chim, với móng vuốt sắc nhọn, tạo cho họ một tư thế đứng nửa người nửa dã thú.

Trên người họ, bộ giáp da đơn giản được kết hợp với những mảnh kim loại thô sơ, xác nhận rằng công nghệ của họ vẫn còn lạc hậu. Mỗi người mang theo một vũ khí: một kẻ cầm trường thương bằng hợp kim rèn thô, kẻ còn lại đeo một bộ vòng tay phát ra dao động linh hồn mờ nhạt—có lẽ là một dạng vũ khí linh hồn cấp thấp.

Cả hai quan sát xung quanh, dường như đang tìm kiếm gì đó. Tôi vẫn ẩn mình, chờ xem động thái tiếp theo của họ.

Hai sinh vật Freyraja xuất hiện từ trong màn sương tinh hoa, dáng người cao lớn hơn con người một chút, khoảng 2 mét. Cơ thể họ được bao phủ bởi lớp lông vũ mỏng, mang sắc thái hòa hợp với thiên nhiên—một màu lam nhạt xen lẫn bạc, phản chiếu ánh sáng nhẹ nhàng.

Đôi mắt của họ to hơn người bình thường, tròng mắt thon dài theo chiều dọc như chim săn mồi, phản chiếu một thứ ánh sáng huyền bí. Cánh tay họ dài và linh hoạt, ngón tay có vuốt sắc nhưng không thô kệch, chứng tỏ họ thiên về sự nhanh nhẹn hơn là sức mạnh thuần túy.

Phía sau lưng, mỗi người có một đôi cánh dài nhưng không dày dặn, như thể không dành để bay xa mà chỉ hỗ trợ di chuyển nhanh chóng trên không trung. Phần chân có cấu trúc gần giống loài chim, với móng vuốt sắc nhọn, tạo cho họ một tư thế đứng nửa người nửa dã thú.

Trên người họ, bộ giáp da đơn giản được kết hợp với những mảnh kim loại thô sơ, xác nhận rằng công nghệ của họ vẫn còn lạc hậu. Mỗi người mang theo một vũ khí: một kẻ cầm trường thương bằng hợp kim rèn thô, kẻ còn lại đeo một bộ vòng tay phát ra dao động linh hồn mờ nhạt—có lẽ là một dạng vũ khí linh hồn cấp thấp.

Cả hai quan sát xung quanh, dường như đang tìm kiếm gì đó. Tôi vẫn ẩn mình, chờ xem động thái tiếp theo của họ.

Tôi nheo mắt quan sát vầng sáng tỏa ra từ hai sinh vật Freyraja. Giờ đây, khi đã chạm đến nhánh thứ 13 trong tu luyện, tôi có thể thấy được bản chất linh hồn của họ—một khả năng mà trước đây tôi chưa từng sở hữu.

Vầng sáng của cả hai không giống nhau.

Kẻ cầm trường thương có một luồng sáng xanh nhạt, ổn định và trong suốt, không có dấu hiệu của sự vẩn đục hay tà ác. Điều này cho thấy hắn không phải kẻ ác độc—hoặc ít nhất, chưa từng có hành động tàn bạo quá mức.

Ngược lại, kẻ đeo vòng tay có vầng sáng pha lẫn sắc đỏ mờ, dao động bất ổn. Dù không hoàn toàn đen tối, nhưng rõ ràng hắn đã từng thực hiện những hành vi mang dấu ấn của sự toan tính, hoặc thậm chí là sát khí.

Tôi cười nhạt. Nhìn thấy bản chất linh hồn là một lợi thế lớn—tôi không còn phải đoán xem ai đáng tin, ai cần phải loại bỏ nữa.

"Syx, ghi nhớ dạng linh hồn của chúng. Nếu ta gặp lại loại ánh sáng này trong tương lai, hãy cảnh báo."

"Đã hiểu. Dữ liệu đang được lưu trữ."

Từ trong không khí, một cái đuôi khổng lồ đột nhiên vung ra, quật mạnh về phía hai Freyraja.

Sinh vật này gần như vô hình trước đó, lớp da của nó hoàn toàn hòa vào môi trường, chỉ khi tấn công mới hiện rõ hình dáng. Theo phân tích của Syx, đây là một loài bản địa có khả năng ngụy trang bậc cao—và chính là mục tiêu săn bắt để Freyraja hoàn thành "biến" đầu tiên, đánh dấu sự trưởng thành của họ.

Hai Freyraja lập tức phản ứng. Kẻ cầm trường thương nhảy lùi lại, thủ thế, trong khi kẻ đeo vòng tay nâng cao cánh tay, kích hoạt một dạng sóng linh hồn để dò xét chuyển động của con quái vật.

Tôi quan sát không lên tiếng. Đây là thử thách của họ, không liên quan đến tôi. Nhưng đồng thời, cũng là một cơ hội để tôi xem xét khả năng chiến đấu thực tế của Freyraja—và quyết định xem họ có đáng để tôi quan tâm hay không.

Hai Freyraja phối hợp chặt chẽ, tận dụng tốc độ và linh hồn lực để tạo ra những đòn combo chết chóc.

Kẻ cầm trường thương lao lên trước, vũ khí trong tay hắn bừng sáng, tạo ra một đường đâm sắc bén nhắm vào mắt con quái vật. Ngay khi con quái phản ứng, kẻ đeo vòng tay đã sẵn sàng. Hắn kích hoạt linh hồn lực, tạo ra một luồng sóng hủy diệt mạnh mẽ ập đến từ bên cạnh, làm méo mó không gian xung quanh.

Tôi nheo mắt. Sóng linh hồn đó không giống với Chính Tông—nó mang dấu vết của sự bẻ cong, thao túng và hủy diệt.

"Syx, xác nhận."

"Khả năng cao cá thể đó tu luyện Mật Tông."

Hừ, ra vậy. Mật Tông không phải là con đường phổ biến, nhưng lại là nhánh có thể tạo ra những kẻ nguy hiểm nhất. Người chọn con đường này thường không ngại hi sinh, miễn là đạt được mục đích của mình.

Tôi tiếp tục quan sát. Để xem thử họ có thực sự đủ sức kết liễu con quái vật hay không.

Con quái vật gầm lên một tiếng cuối cùng trước khi ngã xuống. Máu từ vết thương của nó thấm vào nền đất, tạo nên một cảnh tượng hỗn loạn giữa màn sương tinh hoa dày đặc.

Không ngoài dự đoán, Freyraja tận dụng lợi thế của đôi cánh để thực hiện những pha né tránh linh hoạt. Chúng luôn giữ mình ngoài tầm vung đòn của con quái vật, chờ đợi thời cơ thích hợp để tung ra những đòn kết liễu chí mạng.

Kẻ cầm thương đáp xuống trước, vỗ nhẹ đôi cánh để giữ thăng bằng. Hắn nhìn xuống xác con quái, thở hắt ra một hơi. Còn kẻ đeo vòng tay thì cúi xuống, chạm vào cơ thể sinh vật đã chết, có vẻ như đang tiến hành một nghi thức gì đó liên quan đến Mật Tông.

Tôi vẫn giữ im lặng. Giờ đây, một kẻ trong số họ đã chính thức trưởng thành theo luật lệ của chủng tộc mình. Nhưng đối với tôi, điều quan trọng hơn chính là cách họ phản ứng sau khi hoàn thành thử thách này.

Hai Freyraja trao đổi nhanh bằng ngôn ngữ của họ, nhưng với Syx, không có rào cản nào trong việc hiểu rõ nội dung cuộc trò chuyện.

"Họ đang bàn về việc tìm một nơi để hồi phục và sẽ ăn thịt con quái vật này."

Tôi không ngạc nhiên. Sinh vật họ vừa hạ gục chắc chắn chứa đựng nguồn năng lượng lớn, không chỉ giúp hồi phục thể lực mà còn có thể tăng cường linh hồn lực của họ. Đây có lẽ cũng là một phần trong nghi thức trưởng thành của Freyraja—không chỉ săn, mà còn phải hấp thu sức mạnh từ con mồi.

Tôi hạ thấp hơi thở, tập trung hoàn toàn vào hai Freyraja trước mặt. Đây là thời điểm tốt nhất—sau một trận chiến căng thẳng, họ chắc chắn đã tiêu hao nhiều linh hồn lực, làm cho việc phân tích trở nên dễ dàng hơn.

"Syx, quét linh hồn của họ. Xác định xem họ có thuộc tính đặc biệt nào không."

Syx mất một giây để xử lý dữ liệu trước khi phản hồi:

"Cá thể cầm thương có linh hồn mang thuộc tính Phong, có dấu hiệu cộng hưởng mạnh với không gian xung quanh, giúp hắn linh hoạt hơn khi di chuyển."

"Cá thể đeo vòng tay có linh hồn mang thuộc tính Hủy Diệt, dấu hiệu rõ ràng của một người tu luyện Mật Tông. Linh hồn của hắn có những dao động bất ổn, cho thấy sự biến đổi sâu sắc trong bản chất. Thuộc tính Phong biến dị có chút cuồng bạo, nếu thuộc tính phong cho nhanh nhẹn và sắc bén, khi nó biến dị sẽ mang thêm sự hủy diệt của cuồng bạo, đẳng cấp khá thấp vì cá thể này chỉ mới tu luyện."

Tôi nheo mắt. Một kẻ có khả năng thao túng Phong để chiến đấu nhanh nhẹn, và một kẻ mang thuộc tính Hủy Diệt với dấu vết nguy hiểm của Mật Tông.

Freyraja có vẻ không hề đơn giản như bề ngoài của họ.

Tôi giữ khoảng cách vừa đủ, lặng lẽ theo dõi khi hai Freyraja di chuyển về phía một hang động gần đó. Họ không cảnh giác lắm—có lẽ vì tin rằng nơi này đã an toàn sau khi con quái vật bị hạ gục.

Bên trong hang động, tinh hoa linh hồn lơ lửng trong không khí, đặc biệt đậm đặc xung quanh xác con quái vật. Hai Freyraja ngồi xuống, bắt đầu một nghi thức hấp thu tinh hoa để hồi phục.

Tên cầm thương nhắm mắt, tập trung điều hòa linh hồn lực. Còn kẻ đeo vòng tay thì đặt tay lên thi thể con quái vật, linh hồn lực màu đen lan tỏa xung quanh hắn—một dấu hiệu rõ ràng của Mật Tông.

Tôi quan sát kỹ từng chi tiết. Đây là cơ hội để hiểu thêm về cách Freyraja tu luyện và hồi phục. Nếu cần, tôi có thể can thiệp… hoặc tận dụng cơ hội này theo cách có lợi nhất cho mình.

Tôi quan sát hai Freyraja hồi phục, nhưng ánh mắt lạnh lùng của tôi chỉ dừng lại ở một mục tiêu—kẻ tu luyện Mật Tông.

Hắn là mối nguy hiểm.

Với linh hồn mang thuộc tính Hủy Diệt, hắn có tiềm năng trở thành một kẻ đáng gờm nếu để tiếp tục phát triển. Hơn nữa, việc hắn sử dụng phương pháp hấp thu có phần tà dị càng khẳng định bản chất bất ổn của hắn.

Tôi quyết định ra tay trước.

"Syx, phân tích khả năng chiến đấu hiện tại của hắn."

"Sau trận chiến vừa rồi, linh hồn hắn đã tiêu hao gần 40%. Nếu bị tấn công bất ngờ, xác suất phản kháng thành công chỉ còn dưới 10%."

Tôi khẽ gật đầu.

Phương án tối ưu là tung ra một đòn chí mạng, kết thúc hắn ngay lập tức, sau đó sử dụng một phương pháp đặc biệt để hấp thụ tất cả sức mạnh tinh thần của hắn.

Không cần chần chừ, tôi bắt đầu di chuyển. Freyraja có tốc độ nhanh, nhưng tôi có Thời Không—trong một khoảnh khắc, tôi có thể cắt ngắn khoảng cách và tung ra đòn tấn công ngay khi hắn mất cảnh giác.

Hơi thở của tôi chậm lại. Đây là khoảnh khắc quyết định.

Tôi tập trung linh hồn lực vào Thời Không, khiến không gian quanh tôi co rút lại. Trong nháy mắt, tôi đã xuất hiện ngay sau lưng hắn.

Không để hắn kịp phản ứng, tôi chộp lấy đầu hắn, dùng lực ấn mạnh xuống đất. Khuôn mặt hắn va đập xuống nền đá cứng, tạo ra một âm thanh trầm đục. Hắn vùng vẫy, nhưng tôi đã kẹp chặt cổ, khiến hắn không thể cất tiếng la hét.

Ánh mắt hoảng loạn của hắn lóe lên, nhưng tôi không cho hắn bất kỳ cơ hội nào.

Bịch!

Tôi nhặt một hòn đá sắc nhọn gần đó, siết chặt trong tay. Không cần suy nghĩ, tôi giáng một đòn thật mạnh xuống phía sau đầu hắn.

Bịch!

Máu tóe ra, nhuộm đỏ hòn đá. Hắn co giật, nhưng tôi không dừng lại.

Bịch! Bịch! Bịch!

Từng cú đánh nặng nề, liên tục giáng xuống. Tôi không để hắn có cơ hội hồi phục linh hồn lực hay vận dụng tu pháp. Xương sọ bắt đầu nứt vỡ, máu thấm ướt đất đá bên dưới.

Bịch!

Hơi thở của hắn đứt quãng. Đôi cánh động đậy một chút rồi hoàn toàn bất động.

Tôi buông hòn đá xuống, máu nhỏ xuống từ đầu ngón tay. Không có tiếng động nào ngoài hơi thở bình tĩnh của tôi.

"Syx, bắt đầu trích xuất toàn bộ linh hồn của hắn."

Linh hồn lực bốc lên từ cơ thể Freyraja, quấn quanh tôi như những sợi tơ sáng mờ ảo. Nhưng thay vì chỉ hấp thụ 30%, Syx điều chỉnh dòng chảy, tách rời hoàn toàn linh hồn hắn khỏi Akashic.

Tôi đặt tay lên thi thể lạnh dần của hắn. Linh hồn lực vẫn còn sót lại, lơ lửng trong không khí như một thực thể mờ nhạt, run rẩy trước khi bị kéo về Akashic. Nhưng lần này… nó sẽ thuộc về tôi.

"Syx, bắt đầu trích xuất."

Một lực hút vô hình xuất hiện.

ẦM!

Linh hồn hắn rục rịch, rồi bất ngờ bùng lên một cơn xoáy hỗn loạn, cuốn vào cơ thể tôi. Ngay khoảnh khắc nó xâm nhập vào linh hồn tôi, một cơn đau kinh khủng bùng nổ.

Tôi gào lên.

Đau—đau đến mức tưởng như linh hồn tôi sắp bị xé toạc!

Hàng ngàn luồng xung động lạ lẫm bắn vào sâu trong ý thức, như những mũi kim sắt nung đỏ, đâm xuyên từng tầng linh hồn của tôi. Tôi cảm nhận được ký ức, cảm xúc, ý chí của hắn—tất cả trộn lẫn thành một dòng hỗn loạn, muốn đồng hóa và chiếm lấy cơ thể tôi.

Cả cơ thể tôi giật mạnh. Tôi mất kiểm soát.

"Syx—!"

BÙM!

Đột nhiên, một thứ gì đó trong tôi bật mở—một sức mạnh vô hình chặn lại dòng linh hồn hoang dại kia.

[Đang hiệu chỉnh…]

Syx bắt đầu tái cấu trúc dòng linh hồn đang cố gắng xâm nhập tôi.

Cơn đau dần dịu đi, từng mảnh linh hồn vỡ nát của hắn được sắp xếp lại, hòa nhập với linh hồn tôi theo một cách tự nhiên và không bài xích.

Tôi cảm nhận được—sức mạnh của hắn, những kiến thức hắn từng biết, tất cả đang dần trở thành của tôi.

Khoảnh khắc tiếp theo, tôi mở mắt.

Không còn đau đớn. Không còn hỗn loạn.

Chỉ còn lại sự thỏa mãn tuyệt đối.

Tôi đã thành công hấp thụ toàn bộ linh hồn của hắn.

Tôi cúi xuống nhặt vũ khí của tên Freyraja vừa bị giết—một cây giáo sắc bén với phần đầu bằng kim loại thô sơ, nhuốm đầy máu. Hoàn hảo.

Tiến về phía hang động, tôi chậm rãi, cẩn thận, để từng bước chân đều chắc chắn và không tạo ra tiếng động.

Tên còn lại vẫn đang nhắm mắt hồi phục, hoàn toàn mất cảnh giác. Lồng ngực hắn phập phồng theo từng nhịp thở chậm rãi, đôi cánh xõa xuống nền đá.

Tôi siết chặt cây giáo, nhắm chuẩn mục tiêu.

"Chết đi."

Tôi dồn toàn bộ sức mạnh vào cánh tay, phóng mạnh cây giáo.

Phập!

Mũi giáo xuyên thẳng qua cổ hắn, xuyên từ bên này qua bên kia. Hắn giật bắn người, bàn tay vươn ra như muốn kéo cây giáo ra, nhưng đã quá muộn.

Máu trào ra ồ ạt từ miệng, nhuộm đỏ cả lồng ngực. Đôi mắt hắn mở to, ánh nhìn tràn đầy kinh hoàng. Con ngươi co rút, gân máu trong mắt nổi đỏ rực, thể hiện nỗi đau đớn cùng cực.

Hắn cố thở, nhưng cổ họng đã bị xuyên thủng.

Một âm thanh khàn đặc phát ra, nhưng rồi chỉ còn những tiếng khục khục yếu ớt.

Hắn rùng mình, cơ thể co giật một lúc rồi bất động, đầu hơi nghiêng sang một bên. Đôi mắt vẫn mở trừng trừng, chết không nhắm mắt.

Cả hang động chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn mùi tanh nồng của máu lan khắp không khí.

Tôi bước đến, rút cây giáo ra, kéo theo một dòng máu sền sệt chảy ra từ cổ hắn.

Tôi đặt tay lên thi thể tên Freyraja thứ hai, cảm nhận luồng linh hồn đang dần tách khỏi xác thịt lạnh lẽo. Lần này, không còn cảm giác sợ hãi hay bất ổn—tôi đã thích nghi.

"Syx, bắt đầu."

Một luồng sáng nhạt lóe lên. Linh hồn hắn bắt đầu bị hút vào tôi, nhưng không còn hỗn loạn như trước. Không còn đau đớn.

Thay vào đó, tôi cảm nhận rõ ràng từng luồng năng lượng đang dung hợp, nhẹ nhàng như một dòng nước ấm chảy qua linh hồn tôi.

Ký ức, sức mạnh, và bản chất linh hồn của hắn từ từ hòa nhập. Không còn cảm giác như bị xé toạc—mà thay vào đó, là một sự tiếp nhận mượt mà, thuần khiết.

Tôi mở mắt, ánh nhìn sâu hơn trước. Tôi biết nhiều hơn. Tôi mạnh hơn.

Hắn đã biến mất khỏi sự tồn tại, trở thành một phần của tôi.

Tôi đứng giữa bóng tối của hang động, nơi hơi thở cuối cùng của hai kẻ kia đã tắt. Hai linh hồn đã biến mất khỏi sự tồn tại. Không còn vết tích, không còn cơ hội đầu thai.

Chỉ còn lại tôi.

Nhưng tôi không cảm thấy gì cả. Không hối hận, không thương tiếc.

Bốn kiếp sống đầy đau đớn đã dạy tôi một điều: Những gì tôi muốn bảo vệ… luôn nằm ngoài tầm tay tôi. Khi tôi cố gắng, tôi không đủ mạnh. Khi tôi đủ mạnh, thì đã quá muộn.

Lạnh lùng? Không. Tôi không tự lừa dối bản thân bằng cái vỏ bọc rỗng tuếch đó.

Tôi chỉ biết chuẩn bị.

Khi thời khắc đến, tôi sẽ không để mình bất lực thêm một lần nào nữa. Tôi sẽ không rơi vào tay bốn chữ "số phận an bài."

Nếu số phận đã an bài, vậy thì ta sẽ bước đi trên số phận.

Họ—những kẻ đã ngã xuống dưới tay ta—sẽ không đơn thuần biến mất.

Họ sẽ là những viên đá lót đường dưới chân ta, từng linh hồn bị ta hấp thụ sẽ trở thành một phần trong hành trình này.

Họ tồn tại, nhưng không phải dưới dạng con người nữa.

Họ là nền móng cho sức mạnh của ta.

Và khi ta bước tiếp, con đường ấy sẽ chỉ có một hướng: lên trên.