Chap 13: Thời gian thoáng chốc tựa làn mây,Chớp mắt xuân xanh đã lắt lay.

Syx bắt đầu truyền tải những hướng tu luyện Mật Tông, mở ra những con đường mới để tôi tiêu hóa hoàn toàn sức mạnh từ hai kẻ đã chết.

Tôi đang đứng ở ngưỡng cửa nhánh 13—bước ngoặt đánh dấu sự chuyển biến của linh hồn, nơi tôi có thể nhìn thấy bản chất của nó. Đây là cơ hội tốt nhất để đột phá.

Nhưng tôi không thể.

Thể tinh thần nhất biến tối thượng—cảnh giới mà tôi nhắm tới không dễ dàng đạt được. Càng lên cao, tôi càng cần nhiều hơn. Tôi cần hấp thụ nhiều tinh hoa hơn nữa.

Tôi siết chặt bàn tay, cảm nhận dòng năng lượng đang dâng trào trong từng sợi linh hồn của mình.

Dòng năng lượng xoáy tròn trong tôi bắt đầu biến đổi. Hai linh hồn đã bị tôi tiêu hóa gần như hoàn toàn, và từ đó, thuộc tính Phong bắt đầu nâng cao.

Tôi cảm nhận được luồng gió vô hình len lỏi vào từng sợi linh hồn của mình. Không còn là một cơn gió yếu ớt mà là dòng chảy mạnh mẽ, sắc bén và tự do, như một lưỡi dao vô hình có thể cắt xuyên mọi thứ.

Linh hồn tôi trở nên nhẹ hơn, linh hoạt hơn, tốc độ tư duy nhanh hơn.

Phong không chỉ là tốc độ.

Nó là tự do tuyệt đối, là khả năng luồn lách qua mọi giới hạn, là sức mạnh có thể xé rách cả không gian nếu đạt đến đỉnh cao.

Syx truyền tải dữ liệu trực tiếp vào tâm trí tôi.

"Thuộc tính Phong đang có dấu hiệu tiến hóa. Nếu tiếp tục hấp thụ thêm nguồn năng lượng phù hợp, có thể khai phá một biến thể cao cấp hơn."

Một cơn gió lạ lướt qua da tôi, lạnh buốt và đầy sức mạnh. Tôi đang thay đổi.

Dù đã cảm nhận được sự cộng hưởng giữa Phong và Hủy Diệt, nhưng sức mạnh này vẫn còn yếu ớt, chưa đạt đến cảnh giới có thể thực sự xé rách tất cả.

Khi tôi vung tay, những dòng khí vẫn chưa đủ mạnh để phân rã hoàn toàn vật chất cứng. Chúng chỉ làm bề mặt đá nứt nẻ chứ chưa tan biến thành bụi.

"Hủy Phong vẫn chưa đạt đến cấp độ hoàn chỉnh. Cần thêm năng lượng để tinh chỉnh và nâng cao bản chất." – Syx phân tích.

Tôi nắm chặt tay. Sự kết hợp giữa Phong và Hủy Diệt không phải chỉ đơn giản là cộng dồn sức mạnh. Tôi cần đào sâu hơn vào nguyên lý của hai thuộc tính này.

Phong mang sự linh hoạt, nhưng lại thiếu sức công phá thuần túy.

Hủy Diệt có sức mạnh tuyệt đối, nhưng lại quá cứng nhắc và khó điều hướng.

Tôi cần tinh chỉnh cách chúng tương tác với nhau, tìm ra sự cân bằng hoàn hảo.

"Tiếp tục hấp thụ linh hồn mạnh hơn hoặc tìm một nguồn năng lượng thích hợp. Nếu chỉ dừng ở đây, Hủy Phong sẽ mãi chỉ là một thứ sức mạnh nửa vời."

Tôi cần nhiều hơn. Mạnh hơn. Sắc bén hơn.

Bây giờ, nó chỉ là một cơn gió chứa sức mạnh hủy diệt.

Nhưng tôi muốn nó trở thành một cơn bão có thể xóa sổ mọi thứ.

Tôi ngồi xuống giữa dòng tinh hoa đang trôi nổi xung quanh, nhắm mắt lại, điều chỉnh nhịp thở. Tinh hoa linh hồn dày đặc trong không khí như một dòng chảy vô hình, từng đốm sáng li ti lơ lửng, chờ đợi tôi hấp thu.

Tôi không vội vã.

Tôi từ từ mở ra những sợi kết nối giữa linh hồn mình và môi trường xung quanh. Dòng tinh hoa bắt đầu hội tụ, như những tia sáng nhỏ bị một cơn lốc vô hình cuốn lấy.

Chúng tiến vào cơ thể tôi.

Một cảm giác mát lạnh len lỏi vào từng ngóc ngách của linh hồn. Không còn sự đau đớn như khi hấp thụ linh hồn người khác—thứ này tinh khiết hơn, dễ dàng bị đồng hóa hơn.

Nhưng… chỉ tinh khiết thôi thì không đủ.

"Linh hồn cậu đã khác biệt. Nếu chỉ hấp thụ như cách của người thường, sẽ không tạo ra đột phá."

Tôi mở mắt.

Cần nhiều hơn. Cần một sự chuyển hóa.

Tôi tập trung ý niệm, hủy diệt bản chất nguyên thủy của tinh hoa này, rồi tái tạo nó theo cách của riêng tôi.

Từng tia sáng nhỏ bắt đầu xoáy tròn, không còn chỉ là năng lượng đơn thuần nữa—mà bị vặn xoắn, bị biến đổi.

"Hủy Phong không chỉ là sự kết hợp giữa hai thuộc tính. Nó cần một lõi sức mạnh thực sự để có thể hình thành bản thể hoàn chỉnh."

Cơn gió xung quanh tôi bắt đầu mang theo sắc đen mờ nhạt.

Một dấu hiệu của sự thay đổi.

Tôi từ từ mở mắt.

Thời gian trôi qua bao lâu rồi?

Năm ngày.

Quá nhanh.

"Cậu phải quay lại ngay. Linh hồn cậu đã đạt đến giới hạn giao thoa, nếu kéo dài thêm sẽ tổn thương không thể phục hồi." – Syx cảnh báo.

Tôi không phản đối.

Dùng linh hồn xuyên thoa vào thế giới này là một con dao hai lưỡi—nó cho tôi cơ hội mạnh hơn, nhưng cũng đi kèm với rủi ro. Lần đầu trở về, tôi cảm giác như bị xé nát—giờ đây, chỉ còn một cơn tê rần lan khắp đầu óc.

Tôi đã thích nghi.

Cơ thể thực đang chờ tôi, và tôi trở về trong một hơi thở.

Không có sự choáng váng kéo dài. Không có đau đớn. Chỉ có một sự trống rỗng nhè nhẹ.

"Bắt đầu khôi phục ngay."

Tôi ngồi xuống, lập tức vận chuyển tinh thần lực, hấp thụ để bù lại lượng năng lượng đã tiêu hao.

Không hấp tấp. Không nôn nóng.

Mọi thứ đều trong tầm kiểm soát.

Tôi không trả lời, chỉ lặng lẽ vận hành linh hồn, cảm nhận từng tia tinh hoa đang tràn vào, lấp đầy khoảng trống do giao thoa để lại.

Cảm giác mệt mỏi từ từ tan biến.

Giới hạn của tôi… vừa được mở rộng thêm một chút.

Tôi bước ra khỏi hang.

Không khí vẫn trong lành, ánh mặt trời chưa quá chói chang—ở đây mới chỉ là sáng sớm. Mặc dù ở SK-635 đã trôi qua 5 ngày, nhưng nơi này chỉ mới qua một đêm.

Sự chênh lệch thời gian.

Tôi không để tâm quá nhiều. Giờ đây, việc quan trọng hơn là tìm thứ gì đó để ăn và tìm một nơi để tắm rửa.

Sau khi xuyên thoa một khoảng thời gian dài như vậy, tôi có thể cảm nhận rõ sự vấy bẩn bám trên da, dù chỉ là một cảm giác thoáng qua. Cần phải loại bỏ tất cả những thứ dư thừa—cả trong cơ thể lẫn tinh thần.

Mặt trời treo lơ lửng trên bầu trời, tỏa ra những tia sáng nhạt nhòa của một ngày cuối đông. Không còn cái rét cắt da cắt thịt, nhưng không khí vẫn vương lại hơi lạnh. Gió khẽ lướt qua mặt cỏ, mang theo mùi hương ẩm của đất, hương gỗ mục hòa cùng hơi nước từ con suối gần đó.

Sau khi chiêu đãi bản thân một bữa cá nướng ngon lành, tôi bắt đầu cảm nhận những thứ tôi chưa từng cảm nhận trước đây qua 4 kiếp, thật thoải mái.

Tôi nằm tựa lưng xuống bãi cỏ, cảm nhận sự ấm áp hiếm hoi của mặt trời thấm vào làn da—một chút thư giãn sau những ngày dài vắt kiệt bản thân. Xa xa, những tán cây trụi lá vươn lên bầu trời xám xanh, vài cành cây khẳng khiu vẫn bám víu chút lá vàng sót lại như dấu vết cuối cùng của mùa thu chưa chịu rời đi.

Một khoảnh khắc yên bình.

Vì sự nhạy cảm tinh thần những hạt tinh hoa xung quanh luôn hướng về tôi, bất tri bất giác tôi lại chìm vào tu luyện Soul.

Nhánh thứ 13 hoàn thành.

Mở mắt ra tôi nhìn quanh—cảnh vật đã thay đổi rõ rệt. Cây cối xanh tươi, hoa nở rộ khắp nơi, báo hiệu sự chuyển mình của thiên nhiên. Tôi đã đắm chìm trong tu luyện lâu đến vậy sao?

"Hai tháng."

Cảm giác về thời gian của tôi lại bị bóp méo. Với tôi, nó chỉ như một giấc ngủ ngắn—nhưng thực tế, tôi đã nằm bất động hơn hai tháng.

Syx thông báo: "Cơ thể cậu vẫn ổn, nhưng cần điều chỉnh lại nhịp sinh học để tránh tác động tiêu cực lâu dài."

Tôi hít một hơi sâu. Tinh thần thăng hoa hơn bao giờ hết. Nhưng giờ, đã đến lúc kiểm nghiệm thành quả.

Tôi đứng giữa bãi cỏ, cảm nhận từng cơn gió lướt qua da thịt. Thuộc tính Phong—một sức mạnh nhanh, sắc bén và khó kiểm soát—giờ đây nằm trong tay tôi.

Tôi nâng tay, điều động tinh thần lực, tập trung vào cách Freyraja sử dụng nó. Một lưỡi gió hình thành quanh tay tôi, xoáy tròn như một lưỡi kiếm vô hình. Tôi vung tay, phong nhận rít lên lao về phía tảng đá trước mặt.

BÙM!

Tảng đá chỉ bị sượt qua, bề mặt có một vết cắt nông. Tôi nhíu mày. Không đúng.

"Kết cấu của nó quá yếu. Freyraja dùng cách này vì linh hồn chúng phù hợp với dòng chảy này, nhưng ta thì không."

Tôi nhắm mắt, cảm nhận lại dòng chảy linh hồn bên trong. Mật Tông, một con đường phá hoại và hủy diệt, sẽ bổ sung cho sự thiếu sót này. Tôi điều chỉnh áp lực, gia tăng tốc độ xoáy của phong nhận, nén sức mạnh lại thay vì để nó phân tán ra ngoài.

Tôi mở mắt, vung tay lần nữa—một đường cắt mỏng lướt qua không khí, tảng đá trước mặt bị cắt đôi không một tiếng động.

Tôi nheo mắt, nhìn vết cắt mượt mà như thể chưa từng có một vật thể nào cản đường nó.

"Tốt hơn rồi."

Nhưng vẫn chưa đủ. Tôi muốn nhiều hơn thế.

Tôi hít sâu, điều động cả Phong lẫn Thời Không. Cảm giác rất khác biệt—Phong là sự sắc bén, là tốc độ không ngừng, còn Thời Không lại là dòng chảy bất định, khó nắm bắt.

Tôi nhắm mắt, cảm nhận sự hòa hợp giữa hai luồng sức mạnh này. Thay vì chỉ tạo ra một lưỡi gió đơn thuần, tôi nén nó vào một điểm, đồng thời bóp méo thời gian xung quanh để gia tốc tối đa.

Khi tôi mở mắt, không gian trước mặt như gợn sóng nhẹ. Tôi vung tay.

Vù!

Không có tiếng rít chói tai như trước. Không có luồng gió sắc bén lao đi. Chỉ có một thoáng tĩnh lặng—và rồi tảng đá trước mặt biến mất một phần, như thể đã bị cắt đi khỏi thực tại.

Tôi bước lại gần, nhìn chỗ cắt. Bề mặt mượt mà, không có dấu vết xé nát hay va chạm—cứ như thể phần bị cắt đã bị dịch chuyển ra khỏi không gian này trong khoảnh khắc.

Tôi nhếch môi.

"Còn cần cải thiện thêm, nhưng đã bắt đầu có hình dạng."

Tôi đứng yên, nhìn chằm chằm vào vết cắt hoàn hảo trước mặt, lòng chợt dấy lên một cảm giác khó tả.

Mật Tông…

Một hệ thống tu luyện không quan tâm đến ràng buộc, không có giới hạn đạo đức, chỉ có một mục tiêu duy nhất—hủy diệt. Nó không phải để bảo vệ, không phải để cứu rỗi, mà là để xé nát tất cả những gì cản đường.

Tôi không phải kẻ mù quáng. Tôi biết những người tu luyện Mật Tông thường bị xem là điên loạn, bị ám ảnh bởi sự phá hủy. Nhưng nếu sức mạnh là điều duy nhất có thể quyết định số phận, thì tại sao lại từ bỏ con đường này?

Tôi nhớ lại những linh hồn mình đã hấp thụ. Chúng đã biến mất hoàn toàn khỏi sự tồn tại, không thể đầu thai, không thể tái sinh. Đó chính là bản chất của Mật Tông—không chỉ giết chết thân xác, mà còn xóa sổ cả linh hồn.

Một con đường đầy máu và hủy diệt. Nhưng cũng là con đường chắc chắn nhất để không bao giờ trở thành kẻ yếu bị nghiền nát.

Tôi siết chặt tay.

Nếu đã bước vào con đường này, tôi sẽ đi đến tận cùng.

Syx nhắc nhở, giọng điềm tĩnh nhưng không giấu được sự khẩn trương:

"Cơ thể của cậu cần bổ sung dinh dưỡng. Nếu tiếp tục tiêu hao mà không bù đắp, hiệu suất hoạt động sẽ giảm sút."

Tôi chớp mắt, nhận ra cơn đói cồn cào đang trỗi dậy. Suốt hai tháng qua, tôi đã bị cuốn vào trạng thái tu luyện sâu, linh hồn hấp thụ tinh hoa tinh thần, nhưng cơ thể thực lại không nhận được gì ngoài chút nước suối.

"Được rồi, tôi sẽ kiếm gì đó để ăn."

Tôi đứng dậy, cảm giác cơ bắp hơi cứng lại vì lâu ngày không vận động. Dinh dưỡng và thể trạng cũng là một phần của sức mạnh. Nếu để cơ thể suy yếu quá mức, dù linh hồn có mạnh đến đâu cũng chẳng thể phát huy hết tiềm năng.

Lần này, tôi cần một bữa ăn thật thịnh soạn.

Tôi tiến sâu vào rừng, từng bước chân lặng lẽ lướt qua lớp lá mục dưới đất. Không khí mang theo hơi ẩm của sương sớm, mùi nhựa cây trộn lẫn với hương cỏ dại.

"Định vị được một loài động vật có giá trị dinh dưỡng cao, cách đây khoảng 600 mét." Syx thông báo, đồng thời hiển thị bản đồ ảo trước mắt tôi.

Tôi nhìn chằm chằm vào điểm đánh dấu—một con thú có kích thước tương đương hươu, nhưng cơ bắp săn chắc hơn, rõ ràng là loài thiên về tốc độ và sức mạnh.

"Nó có đặc điểm gì đặc biệt?" Tôi hỏi.

"Lớp da có khả năng tự điều chỉnh nhiệt độ, giúp nó thích nghi với môi trường khắc nghiệt. Thịt của nó chứa một lượng lớn protein và khoáng chất phù hợp với nhu cầu hiện tại của cậu."

Tôi gật đầu, siết chặt nắm tay. Một con mồi lý tưởng.

Tôi kích hoạt một chút thuộc tính phong, giảm tối đa tiếng động khi di chuyển. Mục tiêu đã được xác định. Giờ là lúc săn mồi.

Tôi hít một hơi sâu, cảm nhận luồng khí chảy qua phổi, rồi từ từ hòa mình vào dòng chảy tự nhiên của khu rừng. Lần này, tôi không chỉ sử dụng thuộc tính Phong để di chuyển nhẹ nhàng, mà còn tinh chỉnh nó một cách chính xác hơn—tạo ra từng đợt gió nhỏ nâng đỡ bước chân, khiến tôi gần như lướt đi mà không làm xáo trộn mặt đất.

Dưới lớp lá rậm rạp, tôi thấy con mồi. Nó đang nhấm nháp lá non, đôi tai vểnh lên cảnh giác. Tôi có thể cảm nhận được sóng linh hồn của nó dao động nhè nhẹ, nhắc nhở tôi rằng nó vẫn chưa nhận ra sự hiện diện của mình.

Tôi nâng tay lên, tập trung vào dòng chảy của thời gian. Tôi không cần đóng băng nó hoàn toàn, chỉ cần làm chậm trong một khoảnh khắc ngắn ngủi—đủ để ra tay.

Dưới tác động của thời không, chuyển động của con thú trở nên chậm chạp như thể nó đang lội trong một dòng nước vô hình. Tôi lao tới, bàn tay bọc trong một luồng phong lực sắc bén. Một đường chém chính xác vào cổ họng—sạch sẽ, không phí một chút sức lực nào.

Con thú giãy giụa trong vài giây, rồi ngã xuống, máu thấm vào lớp lá khô. Tôi đứng đó, cảm nhận sự rung động của không gian xung quanh, rồi nhẹ nhàng giải phóng những sợi tàn dư của thời gian còn vương lại.

"Một đòn gọn gàng." Syx nhận xét.

Tôi ngồi xuống, bắt đầu xử lý con mồi. Lần này, không chỉ là một bữa ăn. Đây còn là bài kiểm tra để tinh chỉnh sức mạnh của tôi—từng chút một, tôi đang bước đến một cấp độ cao hơn.

Tôi đứng đó, nhìn con mồi bất động trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Thời không của tôi chưa đủ mạnh để đóng băng mọi thứ theo ý muốn, nhưng ngay cả một thoáng đình trệ này cũng là một sức mạnh vượt ngoài tầm với của hầu hết sinh vật trên tinh cầu này.

Chỉ những ai đã tu luyện linh hồn đến ít nhất 5 chuyển mới có thể tác động linh hồn của mình lên sinh vật khác, mà tôi—mới chỉ ở nhánh thứ 13—đã làm được điều đó bởi sự đặc biệt của Thời Không.

Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy rõ ràng sự chênh lệch giữa mình và những kẻ đi trước. Không phải vì tôi đã đạt đến cảnh giới đó, mà vì tôi đã bước vào một con đường khác—một con đường không cần phải đi theo quy luật vốn có của thế giới này.

Máu nhỏ xuống đất, tiếng thở cuối cùng của con mồi tan vào trong gió. Tôi cúi xuống, bắt đầu lấy phần thịt tốt nhất.

"Một ngày nào đó," tôi lẩm bẩm, "sức mạnh này sẽ không còn là tạm thời nữa."

Sau khi đã no nê, tôi quay về hang động, cảm giác ấm áp của máu thịt nuôi dưỡng cơ thể lan tỏa khắp tứ chi. Dinh dưỡng đầy đủ giúp tinh thần tôi sắc bén hơn, linh hồn cũng ổn định hơn sau quãng thời gian tu luyện kéo dài.

Bước vào bóng tối của hang, tôi dựa lưng vào vách đá, nhắm mắt lại để cảm nhận từng sợi tinh thần lưu chuyển bên trong mình. Giờ là lúc quay lại SK-635.

"Syx, chúng ta đi."

Syx không cần xác nhận lại, vì nó biết tôi đã quyết định thì không thay đổi. Ngay lập tức, một dòng dữ liệu tràn vào thần thức của tôi—quy trình xuyên thoa linh hồn, tối ưu hóa khả năng đồng bộ với không gian của tinh cầu SK-635.

Không có gì là hoàn toàn chắc chắn, nhưng tôi đã mạnh hơn lần trước.

Linh hồn tôi bắt đầu rời khỏi cơ thể, từng sợi tinh thần kéo dài, hòa vào dòng chảy của thời không—và rồi, tôi biến mất.