"Syx hãy đánh dấu những nơi có tinh hoa bản nguyên xuất hiện."
Syx lập tức quét toàn bộ tinh cầu SK-635, sử dụng dữ liệu từ Akashic để xác định những nơi có dấu vết của bản nguyên. Chỉ sau vài giây, một bản đồ ảo xuất hiện trong tâm trí tôi, đánh dấu những vị trí tiềm năng:
KHU VỰC XUẤT HIỆN BẢN NGUYÊN
Tàn Tích Thần Điểu – Một khu vực thiêng liêng của Freyraja, nơi tương truyền có linh hồn của tổ tiên mạnh nhất từng tồn tại.
Đỉnh Phong Bão Tố – Một ngọn núi cao nhất tinh cầu, nơi bão tố tụ hội quanh năm, có dấu hiệu của bản nguyên hệ Phong.
Hồ Đêm Vĩnh Cửu – Một hồ nước đen phản chiếu bầu trời đầy sao dù là ban ngày, có dao động của bản nguyên Thời Không.
Vực Thẳm Cấm Kỵ – Một khu vực nguy hiểm, nơi các dòng năng lượng hỗn loạn giao nhau. Có dấu hiệu của một loại bản nguyên chưa xác định.
Syx nhận xét:
"Những địa điểm này có khả năng chứa bản nguyên, nhưng mức độ nguy hiểm sẽ tăng cao. Nên chuẩn bị trước khi tiếp cận."
Tôi liếc nhìn bản đồ. Càng nguy hiểm, lợi ích càng lớn.
Syx xác nhận:
"Vực Thẳm Cấm Kỵ là địa điểm gần nhất, cách vị trí hiện tại khoảng 200 dặm về phía đông nam. Có dấu vết của bản nguyên chưa xác định, nhưng khu vực này có nhiều dao động hỗn loạn, có thể gây ảnh hưởng đến linh hồn."
Một hình ảnh mô phỏng xuất hiện trong tâm trí tôi—một vực thẳm sâu hun hút, bao phủ bởi những cột khói mờ ảo, thỉnh thoảng lóe lên ánh sáng kỳ dị. Khu vực xung quanh hoang tàn, không có bất kỳ dấu hiệu của sự sống mạnh mẽ nào.
"Nếu muốn đến đó, cần cẩn trọng. Có khả năng xuất hiện những hiện tượng dị biến liên quan đến linh hồn."
Syx cập nhật thông tin:
"Hồ Đêm Vĩnh Cửu nằm cách đây hơn 300 dặm về phía bắc. Bản nguyên tại đó có dấu hiệu ổn định hơn so với Vực Thẳm Cấm Kỵ, nhưng môi trường xung quanh có hiện tượng hấp thụ ánh sáng, khiến khu vực luôn chìm trong bóng tối. Các sinh vật tại đây có xu hướng thích nghi với bóng tối tuyệt đối, có khả năng cảm nhận dao động linh hồn ở phạm vi xa."
Tôi nhìn hình ảnh mô phỏng mà Syx truyền tải—một hồ nước đen như mực, không phản chiếu bất cứ thứ gì, tỏa ra một luồng khí âm trầm lạnh lẽo. Không có ánh sáng, chỉ có những gợn sóng nhẹ lăn tăn trên mặt hồ như thể che giấu thứ gì đó bên dưới.
"Nếu muốn đến đó, cần chuẩn bị kỹ. Mọi chuyển động của linh hồn tại đó đều sẽ bị cảm nhận."
Tôi suy nghĩ—Vực Thẳm Cấm Kỵ gần hơn, nhưng nguy hiểm khó lường. Hồ Đêm Vĩnh Cửu xa hơn, nhưng môi trường có thể lợi dụng để ẩn thân. Cả hai nơi đều có bản nguyên.
Tôi quyết định đi đến Vực Thẳm Cấm Kỵ trước. Dù nơi đó nguy hiểm, nhưng nếu có thể khai thác được một phần bản nguyên, tôi sẽ càng mạnh hơn trước khi tiến đến Hồ Đêm Vĩnh Cửu.
Syx quét khu vực và báo cáo:
"Vực Thẳm Cấm Kỵ là một khe nứt sâu không thấy đáy, dài khoảng 40 dặm, rộng trung bình 2 dặm. Các dao động năng lượng tại đây rất hỗn loạn, cho thấy có những thực thể mạnh cư ngụ bên trong. Thành vách vực có những mảng bản nguyên bám dính, nhưng càng xuống sâu, nồng độ bản nguyên càng đậm đặc."
Tôi quan sát từ xa. Bầu trời trên vực luôn âm u, những cơn gió xoáy mạnh mẽ thổi từ dưới lên, mang theo những âm thanh quái dị như tiếng vọng từ địa ngục. Không có bất kỳ dấu hiệu nào của sự sống bình thường, chỉ có những bóng đen mơ hồ chuyển động dọc theo thành vực, ẩn hiện giữa màn sương dày đặc.
Syx nhanh chóng báo cáo:
"Cách vị trí của ngươi khoảng 800 mét về phía đông nam, có một cá thể Freyraja đang ẩn nấp trên một mỏm đá gần vực. Năng lượng linh hồn của hắn dao động bất ổn, có dấu hiệu bị thương nặng hoặc kiệt sức."
Tôi di chuyển lặng lẽ, tận dụng thuộc tính Phong để giảm tối đa tiếng động. Khi đến gần, tôi ẩn mình sau một tảng đá lớn và quan sát.
Một Freyraja đực, thân thể đầy vết thương, một bên cánh đã bị rách nát, máu thấm đỏ từng sợi lông vũ. Hắn đang thở gấp, ánh mắt cảnh giác quét qua xung quanh. Trong tay hắn cầm một mảnh tinh thể đen kỳ lạ, có vẻ như vừa lấy được từ vực thẳm.
Syx lập tức quét qua viên tinh thể, dữ liệu phân tích nhanh chóng hiển thị trong tâm trí tôi.
"Tinh thể này chứa một dạng năng lượng nguyên thủy bị biến đổi. Nó có dấu hiệu của sự ăn mòn linh hồn, có thể là một mảnh vỡ của Bản Nguyên Hắc Ám. Tiếp xúc trực tiếp với nó mà không có phương pháp bảo hộ phù hợp có thể khiến linh hồn bị xói mòn dần."
Tôi nhìn tên Freyraja trước mặt—hơi thở yếu ớt, đôi tay run rẩy nhưng vẫn nắm chặt viên tinh thể. Có vẻ hắn đã nhận ra sự nguy hiểm nhưng chưa thể buông bỏ.
"Nếu ngươi muốn lấy nó, ta khuyên nên dùng một lớp phong bế linh hồn trước khi chạm vào. Hoặc... giết hắn và hấp thụ linh hồn, ta có thể phân tích sâu hơn về tác động của tinh thể này."
Tôi không do dự.
Bằng tốc độ của bản thân, tôi xuất hiện ngay trước mặt hắn trước khi hắn kịp phản ứng. Một đòn chớp nhoáng—bàn tay tôi xuyên thẳng qua ngực hắn, bóp nát linh hồn ngay khoảnh khắc hắn giãy giụa trong vô vọng. Đôi mắt hắn mở to, gương mặt méo mó vì đau đớn tột cùng trước khi sự sống vụt tắt.
Máu nóng bắn ra, nhuộm đỏ viên tinh thể trên tay hắn. Tôi nắm lấy nó, cảm nhận được một luồng năng lượng u tối khẽ dao động.
"Phân tích đi, Syx."
"Bắt đầu quét..."
Tôi giữ chặt viên tinh thể, chờ đợi câu trả lời từ Syx.
"Phân tích hoàn tất."
Giọng của Syx vang lên trong tâm trí tôi, dữ liệu tràn qua từng ngóc ngách của ý thức.
"Viên tinh thể này chứa dấu vết của bản nguyên, nhưng đã bị ô nhiễm bởi một dạng năng lượng tà ác. Có thể do tiếp xúc lâu với vực thẳm cấm kỵ."
Tôi nhìn chằm chằm viên tinh thể trên tay. Những vệt đen nhàn nhạt len lỏi bên trong khối kết tinh trong suốt, như những xúc tu vặn vẹo không ngừng. Một thứ gì đó cổ xưa, quái dị đang ngủ yên bên trong nó.
"Có thể thanh lọc không?"
"Không khuyến khích. Nếu cưỡng ép hấp thụ, có khả năng sẽ ảnh hưởng đến cấu trúc linh hồn."
Tôi trầm mặc trong giây lát, rồi siết chặt viên tinh thể. Nó có thể vô dụng với kẻ khác, nhưng tôi thì khác.
"Hấp thụ một phần, giữ phần còn lại để nghiên cứu."
"Xác nhận. Bắt đầu tiến trình…"
Ngay khi viên tinh thể vỡ vụn trong tay tôi, một luồng năng lượng cuồng bạo xông thẳng vào linh hồn.
"Khốn kiếp!"
Một cơn đau kinh hoàng bùng lên từ sâu bên trong, như có hàng ngàn lưỡi dao cứa nát từng thớ linh hồn. Tôi có cảm giác như bản thân đang bị một thứ gì đó cắn xé, cố gắng ăn mòn tôi từ bên trong.
"Tạp chất quá mạnh, năng lượng ô nhiễm đang cố đồng hóa linh hồn ngươi!" Giọng Syx vang lên, nhưng tôi đã không còn nghe rõ nữa.
Mọi thứ xung quanh trở nên méo mó. Ý thức tôi như bị nhấn chìm trong một cơn sóng dữ. Những ảo ảnh kì dị xuất hiện—những khuôn mặt méo mó gào thét, những bóng đen chập chờn không rõ hình dạng. Chúng lao vào tôi, kéo tôi xuống.
Không!
Tôi gồng mình, cắn chặt răng đến bật máu. Cơn đau như từng cơn sóng dội vào, mỗi lần lại mạnh hơn. Tôi cảm thấy linh hồn mình như đang bị đập vụn rồi xây lại, rồi lại đập vụn. Một vòng tuần hoàn bất tận, như thể tôi đang bị nuốt chửng bởi chính sức mạnh mà mình cố hấp thụ.
"Syx… giúp ta!"
"Đã tính toán được quy luật. Bắt đầu quá trình cưỡng chế điều chỉnh cấu trúc linh hồn."
Ngay lập tức, một luồng sáng băng lãnh tràn qua linh hồn tôi. Nó như một lưỡi dao sắc bén cắt đứt những dây xích tà ác đang trói buộc tôi. Cơn đau không hề thuyên giảm, nhưng tôi cảm nhận được một sự cân bằng dần hình thành.
Tôi không còn bị lôi kéo nữa. Tôi trở thành trung tâm của cơn lốc hỗn loạn ấy. Tôi kiểm soát nó.
Dòng năng lượng ô nhiễm bị cưỡng ép nén lại, tái cấu trúc thành một phần của tôi. Khi mở mắt ra, tôi nhận ra tay mình đã siết chặt đến mức móng tay đâm sâu vào da thịt. Máu nhỏ giọt xuống nền đất.
Tôi thở hắt ra, toàn thân run rẩy, nhưng ánh mắt thì chỉ càng thêm sắc bén.
"Lần sau, ta sẽ không chật vật như vậy nữa."
Ngay khi dòng năng lượng cuối cùng dung nhập vào linh hồn, tôi cảm nhận được một sự biến đổi nhỏ bé nhưng rõ ràng.
Một thuộc tính mới đang hình thành.
Nó yếu ớt, như một mầm non vừa nhú lên giữa bão tố. Một tia sáng mong manh len lỏi trong vực thẳm của linh hồn tôi, khác biệt hoàn toàn với những gì tôi đã sở hữu trước đó.
"Syx, phân tích."
"Đây không phải là thuộc tính thuần túy. Nó vẫn đang trong giai đoạn hình thành, chưa đủ ổn định để đặt tên."
Tôi nhắm mắt, tập trung cảm nhận. Dòng năng lượng này không giống Phong, cũng không mang sự tàn phá của Hủy Diệt hay sự lạnh lẽo của Thời Không. Nó mơ hồ, gần như vô định hình, nhưng tôi cảm giác được tiềm năng khổng lồ ẩn sâu trong đó.
Một mảnh ghép mới. Một con đường mới.
Nhưng… nó quá yếu. Chưa đủ để trở thành một sức mạnh thực thụ, chưa thể ảnh hưởng đến bất cứ thứ gì.
Tôi mở mắt, siết chặt bàn tay.
"Có vẻ thứ này đến từ bên dưới."
Tôi cau mày, tập trung cảm nhận sâu hơn vào thuộc tính mới đang hình thành trong linh hồn. Nó mờ nhạt, như một làn sương mỏng len lỏi giữa những dòng năng lượng mạnh mẽ hơn. Nhưng có một điều rõ ràng—nó không thuộc về ta.
Nó lạnh lẽo, mang theo một cảm giác âm u khó tả, như thể đến từ một nơi mà ánh sáng không thể chạm tới.
"Syx, truy xuất nguồn gốc."
"Dữ liệu không đủ, nhưng có 87% khả năng nó đến từ phía dưới—từ vực thẳm cấm kỵ."
Vực thẳm cấm kỵ…
Tôi nhìn xuống mặt đất dưới chân. Một cảm giác kỳ lạ chạy dọc sống lưng—một sự liên kết mong manh nhưng tồn tại.
Thứ này không phải do ta tạo ra. Nó đến từ nơi ta chưa từng đặt chân đến.
Nhưng nếu nó đã dung nhập vào linh hồn ta, vậy thì… ta sẽ tận dụng nó.
"Bắt đầu phân tích."
Tôi ngồi xuống, điều hòa hơi thở, tập trung vào dòng chảy năng lượng trong linh hồn. Thuộc tính mới vẫn còn yếu, nhưng nó có một bản chất rất đặc trưng—lạnh lẽo, sâu thẳm, như một thứ gì đó cổ xưa vừa bị đánh thức.
"Syx, so sánh dao động năng lượng này với dữ liệu Akashic."
Một khoảng lặng ngắn trước khi Syx đáp:
"Đã tìm thấy mẫu tương đồng. Thuộc tính này có liên quan đến dòng chảy năng lượng từ vực thẳm cấm kỵ. Có khả năng đây là dạng năng lượng cổ xưa tồn tại từ lâu bên dưới tinh cầu này. Rất ít sinh vật có thể sử dụng được nó, nhưng nếu thích nghi thành công, nó có thể tạo ra đột phá lớn về bản chất linh hồn."
Tôi nhắm mắt lại, cảm nhận cơn lạnh từ thuộc tính mới len lỏi trong linh hồn. Nó không chỉ là một loại năng lượng thông thường—mà là thứ đã tồn tại từ rất lâu, một sức mạnh bị lãng quên.
"Syx, đánh dấu nơi có dòng chảy năng lượng tương tự trong khu vực vực thẳm."
"Đã đánh dấu. Dữ liệu cho thấy trung tâm dao động mạnh nhất nằm ở sâu bên trong vực thẳm, khoảng 12 dặm về phía nam."
Tôi mở mắt.
Nếu sức mạnh này có nguồn gốc từ vực thẳm, thì ta sẽ đến đó.
Tôi di chuyển dọc theo con đường mòn, từng bước chân nhẹ nhàng nhưng cẩn trọng. Xung quanh, sương mù dày đặc bao phủ mặt đất, như thể nơi này đã bị lãng quên từ lâu.
"Syx, quét khu vực xung quanh. Ta cần một lối đi an toàn nhất có thể."
"Đã quét. Có nhiều khe nứt và địa hình không ổn định phía trước. Khuyến nghị di chuyển theo hướng chếch về phía đông nam để tránh nguy cơ sụt lở."
Tôi gật đầu, điều chỉnh hướng đi theo chỉ dẫn. Càng tiến sâu, không khí càng lạnh hơn, mang theo một cảm giác đè nặng vô hình.
Phía xa, một vách đá dựng đứng chắn ngang lối đi, dưới đó là bóng tối sâu thẳm. Tôi dừng lại, quan sát địa hình. Một lối đi an toàn? Không có gì là hoàn toàn an toàn.
"Syx, có cách nào băng qua không?"
"Có một tuyến đường vòng qua mép vực, nhưng địa hình trơn trượt và có dấu hiệu xói mòn. Ngoài ra, có một cầu đá tự nhiên phía xa, nhưng không rõ độ bền."
Tôi dừng bước, ánh mắt lướt qua màn sương dày đặc phủ xuống vực thẳm. Nơi này mang một cảm giác bất an kỳ lạ, như thể đang nhìn vào một thứ gì đó không nên chạm tới.
"Syx, phân tích thêm về đặc điểm của vực thẳm này."
"Năng lượng bản nguyên nơi đây cực kỳ hỗn loạn. Cấu trúc không gian có dấu hiệu bất ổn, có khả năng tồn tại những hiện tượng dị biến không thể lường trước."
Tôi siết chặt nắm tay. Dấn thân vào một nơi nguy hiểm mà không có đủ thông tin là hành động ngu xuẩn. Giờ ta đã đạt đến Thể Tinh Thần Nhất Chuyển Tối Thượng, nhưng vẫn chưa đủ để liều mạng trong một nơi như thế này.
"Quay lại." Tôi quyết định.
Cơ thể tôi khẽ rung lên khi đảo chiều, từng bước đi rời khỏi bờ vực. Dù không trực tiếp tiến vào, nhưng sự hiện diện của vực thẳm này đã khắc sâu trong tâm trí tôi.
Một ngày nào đó, ta sẽ quay lại. Nhưng không phải hôm nay.
Tôi rời khỏi vực thẳm, không có ý định lãng phí thêm thời gian. Hồ Đêm Vĩnh Cửu mới là mục tiêu quan trọng nhất.
Hơn 100 dặm đường không phải là vấn đề. Với tốc độ hiện tại, tôi có thể vượt qua trong thời gian ngắn.
"Syx, liên tục quét địa hình phía trước. Nếu có dấu hiệu nguy hiểm, cảnh báo ngay lập tức."
"Đã rõ. Phía trước có một khu rừng rậm, kéo dài khoảng 30 dặm. Không có dấu hiệu sinh vật cấp cao, nhưng xuất hiện dao động linh hồn lạ."
Tôi siết chặt bàn tay, luồng năng lượng phong quanh cơ thể dần khuếch tán, tạo thành những dòng khí xoáy mỏng bao bọc lấy tôi.
Không chần chừ nữa, tôi lao thẳng về phía trước.
Tôi dừng lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía nguồn dao động linh hồn kỳ lạ. Một bé gái tộc Freyraja.
"Syx, xác nhận lại. Đôi mắt của cổ thần?"
"Đúng vậy. Theo dữ liệu từ Akashic, đôi mắt này từng xuất hiện trên một số cá thể mạnh nhất của Freyraja trong lịch sử. Nó mang khả năng nhìn thấu bản chất linh hồn và đôi khi... cả tương lai."
Tôi im lặng. Nếu Syx nói đúng, thì cô bé này không phải một cá thể tầm thường.
"Cô ta có phải mối nguy không?"
"Hiện tại chưa xác định được. Nhưng nếu để lớn lên, tiềm năng rất đáng sợ."
Tôi nhìn về phía cô bé đang núp sau một tảng đá lớn, ánh mắt mang theo sự cảnh giác. Một cá thể có đôi mắt của cổ thần mà lại xuất hiện đơn độc giữa khu rừng này?
Tôi bước ra khỏi bóng cây, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào cô bé Freyraja.
"Tại sao ngươi lại ở đây?" – Giọng tôi trầm thấp, không mang theo cảm xúc.
Cô bé giật mình, đôi cánh nhỏ sau lưng khẽ run rẩy. Đôi mắt kỳ lạ ấy nhìn tôi chăm chú—không phải sợ hãi mà là dò xét.
"Ta… bị bỏ lại." – Giọng nói nhỏ nhưng rõ ràng.
Tôi nheo mắt. "Bỏ lại?"
Cô bé cúi đầu, bàn tay nhỏ siết chặt lại. "Bọn họ nói ta là điềm xấu. Rằng đôi mắt này... không nên tồn tại."
Tôi quan sát cô bé, ánh mắt vô cảm. Một kẻ bị chính tộc nhân ruồng bỏ, mang trong mình năng lực hiếm có. Một kẻ như vậy… có thể là một quân cờ hữu dụng hoặc là một mối nguy hiểm tiềm tàng.
"Ngươi nghĩ ta nên giết ngươi không?" – Tôi lạnh lùng hỏi.
Cô bé chớp mắt, không hề run sợ trước câu hỏi ấy. "Ngươi có thể thử."
Một câu trả lời thú vị.
Tôi không nói thêm lời nào, chỉ vươn tay nắm lấy cổ áo cô bé, nhấc bổng lên như một con búp bê vô tri.
Cô bé không giãy giụa, chỉ để mặc cho cơ thể mình lơ lửng trong không khí. Đôi mắt mang sắc thái huyền bí ấy nhìn tôi chằm chằm—vẫn không có một tia hoảng loạn.
"Ngươi không sợ chết?" – Tôi nhíu mày, giọng trầm xuống.
"Ta đã chết từ lâu rồi." – Cô bé đáp, giọng nói nhẹ bẫng như gió thoảng.
Tôi nheo mắt, cảm nhận linh hồn dao động bên trong cô bé. Có thứ gì đó khác thường. Một dấu ấn xa lạ. Một mảnh vỡ gì đó không thuộc về thế giới này.
Syx truyền tải dữ liệu vào ý thức của tôi:
"Linh hồn của cô bé không hoàn chỉnh. Có dấu hiệu bị phân tách hoặc từng dung hợp với một thực thể khác. Đôi mắt ấy mang dấu ấn của một chủng tộc cổ xưa, rất có thể là tàn dư của một Cổ Thần."
Tôi siết tay mạnh hơn, cổ áo cô bé căng ra, nhưng cô vẫn không hề phản kháng.
"Ngươi không hỏi ta là ai sao?" – Tôi thử khiêu khích.
Cô bé nghiêng đầu, giọng bình thản: "Ngươi là kẻ mạnh hơn ta. Chỉ vậy thôi."
Khóe môi tôi nhếch lên nhẹ. Một câu trả lời thú vị.
Không do dự, tôi vươn tay, hai ngón tay khẽ chạm vào hốc mắt cô bé. Một cơn rùng mình nhẹ truyền qua đầu ngón tay tôi—đôi mắt này không phải vật bình thường.
Cô bé vẫn không giãy giụa, ngay cả khi tôi móc đi con mắt đầu tiên. Một chất lỏng nhầy đỏ sẫm chảy xuống gò má, hòa lẫn với ánh sáng lờ mờ của linh hồn. Tôi lật bàn tay, nâng con mắt lên trước mặt, cảm nhận luồng dao động kỳ dị tỏa ra từ nó.
"Bây giờ thì sao? Ngươi còn thấy ta chỉ là 'kẻ mạnh hơn' thôi không?" – Tôi hỏi, giọng lạnh băng.
Cô bé vẫn không la hét. Không có dấu hiệu đau đớn, không có nỗi sợ hãi nào trong hơi thở. Chỉ có một khoảng lặng, rồi giọng nói nhẹ tênh vang lên:
"Ta đã nói rồi. Ta chết từ lâu rồi."
Lần này, tôi hơi cau mày. Một kẻ bị móc mắt mà không hề phản ứng? Quái dị.
Syx lập tức phân tích con mắt trong tay tôi. Một luồng dữ liệu đổ ập vào ý thức:
"Cấu trúc linh hồn bên trong con mắt này không thuộc về sinh vật bình thường. Nó chứa dấu vết của một dạng 'ký ức' cổ đại, có thể liên quan đến Cổ Thần."
Tôi xiết chặt con mắt trong tay, suy nghĩ trong chốc lát. Con bé này… rốt cuộc là gì?
Tôi siết chặt nắm tay, kích hoạt sức mạnh thời không. Một làn sương mờ xoắn lại quanh con mắt trong tay tôi, những tia sáng xanh lục mờ nhạt vặn vẹo như những sợi chỉ thời gian bị kéo ngược.
Cô bé vẫn lặng im, gương mặt không hề biểu lộ cảm xúc. Hốc mắt trống rỗng của cô ta rung nhẹ khi dòng chảy thời gian đảo ngược. Máu trên gò má rút ngược, dòng linh lực bị kéo về nguồn cội.
Trong chớp mắt, con mắt đã quay trở lại vị trí cũ, không chút tỳ vết, như thể chưa từng bị tôi móc ra.
"Bây giờ thì nói đi. Ngươi là gì?" – Tôi lạnh giọng hỏi.
Cô bé chớp mắt một cái, đôi mắt của Cổ Thần lấp lánh ánh sáng kỳ dị. Một tiếng cười khẽ vang lên, như thể tôi vừa khơi dậy một điều thú vị.
"Ngươi thật thú vị. Được thôi… Ta sẽ nói."
Cô bé khẽ nghiêng đầu, ánh mắt lóe lên một tia sắc bén không phù hợp với hình dáng trẻ con. Giọng nói của cô bé vang lên, nhẹ nhàng nhưng mang theo sức nặng của thời đại.
"Ngươi muốn biết lịch sử của Freyraja ư? Tốt thôi… Nghe cho kỹ, kẻ ngoại lai."
**"Thuở sơ khai, khi bầu trời và mặt đất vẫn còn hỗn mang, Freyraja chưa phải là những kẻ có đôi cánh như hiện tại. Chúng ta chỉ là một chủng tộc nhỏ bé, sinh sống dưới những tán cây cổ thụ khổng lồ, tránh né những kẻ săn mồi mạnh mẽ hơn. Khi đó, thế giới này bị thống trị bởi những sinh vật vĩ đại, những kẻ có thể bẻ cong quy luật tự nhiên chỉ bằng ý nghĩ.
Nhưng rồi, một ngọn lửa từ bầu trời giáng xuống—Thần Hỏa Khởi Nguyên. Nó đã thiêu rụi rừng rậm, đốt cháy cả những kẻ thống trị cũ, để lại một thế giới hoang tàn. Trong thời khắc tận diệt đó, tổ tiên của Freyraja đã tìm thấy một bí mật: Ngọn lửa ấy không chỉ hủy diệt, mà còn ban tặng sức mạnh."**
Cô bé chớp mắt một lần, đôi đồng tử rực sáng như ánh sao.
**"Những kẻ sống sót đầu tiên hấp thụ dư âm của thần hỏa, thân thể họ dần thay đổi. Họ mọc ra đôi cánh, linh hồn họ trở nên mạnh mẽ hơn, và từ đó họ trở thành chủng tộc Freyraja—Kẻ Bay Trên Tro Tàn.
Từ những kẻ bị săn, chúng ta trở thành kẻ săn mồi. Chúng ta học cách điều khiển linh hồn, phát triển thành các nhánh tu luyện như Thiên tịnh(Chính tông)và Dạ đoài(Mật tông). Nhưng đồng thời, một lời nguyền cũng giáng xuống… Ngươi có biết tại sao Freyraja chỉ có thể tiến hóa đến một mức nhất định rồi chững lại không?"**
Cô bé nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt chứa đựng sự thăm dò. Tôi không nói gì, chỉ chờ câu trả lời.
"Bởi vì chúng ta đã đánh mất một phần linh hồn trong Thần Hỏa Khởi Nguyên. Khi chúng ta hấp thụ ngọn lửa ấy, nó không chỉ ban sức mạnh, mà còn lấy đi một phần cốt lõi của chúng ta. Những kẻ đạt đến một ngưỡng nhất định sẽ không thể tiến hóa nữa, linh hồn của họ bị giới hạn bởi quy luật của thế giới này."
Cô bé cười nhạt, giọng nói dần trầm xuống.
"Nhưng… vẫn có một cách để phá vỡ lời nguyền đó. Một con đường bị cấm đoán. Và có lẽ… đó chính là con đường ngươi đang đi."
Cô ta nhìn tôi chăm chú, như thể đang cân nhắc điều gì đó. Tôi không đáp, chỉ tiếp tục quan sát.
"Giờ thì nói đi, kẻ ngoại lai… Ngươi thực sự muốn biết mọi thứ chứ?"
"Phản tổ?" Tôi lạnh lùng.
Cô bé khẽ cười, một nụ cười kỳ lạ, như thể đang chế nhạo tôi nhưng cũng có chút thương hại.
"Ngươi thật sự đã chạm đến bí mật rồi. Đúng vậy, ta đang nói đến Phản Tổ."
Cô bé nghiêng đầu, đôi mắt lóe lên những tia sáng kỳ dị của Cổ Thần.
**"Ngươi biết không? Mọi tinh cầu có sinh vật phát triển đều có một quy luật tự nhiên. Khi số lượng sinh vật nội địa giảm xuống dưới 70%, hệ thống cân bằng của tinh cầu sẽ tự động kích hoạt cơ chế tự hủy. Bản thân tinh cầu sẽ sụp đổ, hoặc ít nhất sẽ xóa sổ tất cả dấu vết của nền văn minh hiện tại.
Đó là lý do tại sao chính tông luôn là con đường chủ đạo. Vì nó giữ gìn sự tồn tại của chủng tộc, của thế giới này. Chính tông giúp sinh vật phát triển, nhưng không bao giờ cho phép chúng vượt qua giới hạn được định sẵn.
Còn phản tổ? Nó phá bỏ tất cả ràng buộc, đưa cá thể trở lại nguồn gốc nguyên thủy nhất—một trạng thái gần với sự tuyệt đối. Nhưng nó cũng mang đến hậu quả tàn khốc: Sự tuyệt diệt của hệ sinh thái, và cuối cùng, là sự diệt vong của chính tinh cầu này."**
Cô bé bước lên một bước, giọng nói nhỏ lại nhưng đầy nguy hiểm.
"Ngươi đang bước trên con đường phản tổ, đúng chứ? Hấp thụ linh hồn, dung hợp sức mạnh của những kẻ đã chết, từng bước một phá bỏ giới hạn của bản thân. Nhưng ngươi có biết... rằng nếu ngươi tiếp tục, Freyraja sẽ không còn cơ hội nào nữa? Mà không chỉ Freyraja, toàn bộ tinh cầu này cũng sẽ biến mất theo."
Cô bé nhìn tôi một lúc lâu, rồi chợt nở một nụ cười quái dị.
"Câu hỏi thực sự là… ngươi có quan tâm không?"
"Không", tôi lạnh lùng.
Tôi nhìn cô bé, ánh mắt không gợn một tia dao động.
"Và? Ta nên quan tâm sao?"
Cô bé hơi khựng lại, rồi cười khẽ.
"Ta đã đoán trước câu trả lời này rồi. Một kẻ đã bước lên con đường đó… sẽ không quay đầu lại."
Tôi buông tay, cô bé rơi xuống đất nhưng vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh.
"Thứ ta cần là sức mạnh. Còn tinh cầu này sống hay chết, Freyraja tồn tại hay diệt vong—đó không phải là điều ta để tâm."
Tôi quay lưng, bước đi mà không nhìn lại. Tôi không cần thêm bất kỳ lý do nào để dừng bước.
"Ngươi sẽ còn gặp ta nữa, kẻ phản tổ."
Cô bé nói với theo, giọng vang vọng như thể đã hòa vào thiên địa. Nhưng tôi không quan tâm. Tôi có con đường của mình, và sẽ không để bất cứ ai—bất cứ thứ gì—cản bước.