Chương 17: Cái giá của tham vọng

Bước vào vòng xoáy không lối thoát

Những ngày sau đó, Thành vùi đầu vào công việc hơn bao giờ hết. Dự án đang trong giai đoạn gấp rút, từng ngày trôi qua như một cuộc đua khốc liệt mà cậu không thể dừng lại.

Những con số trong tài khoản công ty biến động liên tục, áp lực từ các nhà đầu tư dồn đến mỗi ngày. Thành không thể để mình mắc sai lầm.

Nhưng càng chạy theo tham vọng, cậu càng cảm thấy trống rỗng.

Tối nay, cậu lại về muộn. Đồng hồ chỉ hơn 1 giờ sáng khi cậu lặng lẽ mở cửa bước vào nhà. Căn phòng khách tối om, chỉ có ánh đèn ngủ le lói từ phòng của Ý và các con.

Cậu khẽ bước qua, nhưng chợt nhận ra cánh cửa phòng ngủ của Hiếu và Thảo vẫn còn hé mở.

Tò mò, Thành bước đến.

Bên trong, Hiếu đang ngồi bên giường, mắt vẫn mở trừng trừng nhìn lên trần nhà.

"Hiếu, sao con chưa ngủ?" – Thành khẽ hỏi.

Hiếu quay sang nhìn bố, ánh mắt xa lạ đến mức Thành cảm thấy nhói lòng.

"Bố về muộn quá, con quên mất hôm nay là ngày gì rồi."

Thành sững sờ.

"Hôm nay là ngày gì?"

Hiếu không đáp, chỉ lẳng lặng quay lưng đi, kéo chăn trùm kín đầu.

Thành chợt rùng mình. Cậu vội lấy điện thoại ra. Trên màn hình là ngày 20 tháng 6.

Sinh nhật của Hiếu.

Cậu đã quên.

Một nỗi ân hận xộc thẳng vào lòng, bóp nghẹt trái tim cậu. Cậu muốn nói gì đó, muốn xin lỗi, nhưng có lẽ lúc này lời nói đã trở nên vô nghĩa.

Cậu đã bỏ lỡ quá nhiều.

Sự rạn nứt không thể tránh khỏi

Sáng hôm sau, khi Thành thức dậy, Ý đã đưa Hiếu và Thảo đến trường. Cậu ngồi một mình trong phòng ăn, nhìn đĩa thức ăn đã nguội lạnh trên bàn.

Cậu nhớ lại những ngày xưa, khi Hiếu còn bé, mỗi sáng cậu đều chở con đi học, lắng nghe thằng bé huyên thuyên về những trò nghịch ngợm với bạn bè.

Giờ đây, Hiếu không còn muốn nói chuyện với cậu nữa.

Cửa phòng ngủ mở ra, Ý bước ra, khuôn mặt mệt mỏi.

"Em có thể nói chuyện với anh một chút không?"

Thành gật đầu.

Hai người ngồi đối diện nhau trong phòng khách, giữa họ là một khoảng cách vô hình.

"Anh có biết dạo gần đây Hiếu đã thay đổi thế nào không?" – Ý hỏi, giọng trầm buồn.

Thành cúi đầu, không trả lời.

"Nó không còn nói chuyện với ai nữa. Nó không còn hào hứng kể về những điều xảy ra ở trường. Nó chỉ im lặng."

Ý nhìn thẳng vào mắt Thành, ánh mắt đầy thất vọng.

"Anh nghĩ rằng anh đang cố gắng vì gia đình. Nhưng anh có bao giờ tự hỏi, nếu một ngày anh thành công mà đánh mất tất cả, thì thành công đó có còn ý nghĩa gì không?"

Thành cứng họng.

Cậu biết Ý nói đúng. Nhưng cậu cũng biết rằng nếu không tiếp tục, mọi thứ cậu xây dựng sẽ đổ vỡ.

Ý nhìn chồng mình hồi lâu, rồi đứng dậy.

"Em sẽ đưa hai con về quê vài ngày. Anh hãy tự suy nghĩ đi."

Nói rồi, cô bước vào phòng, đóng cửa lại.

Thành ngồi bất động, trong lòng tràn ngập sự hỗn loạn.

Cậu đã đánh mất gia đình của mình rồi sao?