Tia hy vọng cuối cùng
Ba ngày trôi qua kể từ khi Ý đưa Hiếu và Thảo về quê. Ngôi nhà trở nên trống vắng hơn bao giờ hết. Không còn tiếng cười trẻ con, không còn những bữa cơm gia đình, chỉ còn lại những đêm dài cô độc.
Thành cố gắng tập trung vào công việc, nhưng trong lòng cậu, một nỗi bất an âm ỉ cháy.
Dự án mà cậu đặt cược tất cả sắp bước vào giai đoạn quyết định. Nếu mọi thứ suôn sẻ, cậu sẽ có đủ tiền để trả nợ ngân hàng và giữ vững công ty. Nếu thất bại… mọi thứ sẽ chấm dứt.
Những ngày này, Thành làm việc đến kiệt sức. Cậu đi từ cuộc họp này sang cuộc họp khác, đàm phán với đối tác, tìm kiếm nguồn vốn, cố gắng kiểm soát rủi ro.
Nhưng rồi, một cuộc điện thoại đã thay đổi tất cả.
Tin dữ
Trưa hôm đó, khi đang họp với các cổ đông, điện thoại của Thành rung lên. Số điện thoại của Phong hiện trên màn hình.
Cậu lập tức ra ngoài, bắt máy.
"Có chuyện gì?" – Thành hỏi, giọng gấp gáp.
Giọng Phong ở đầu dây bên kia lạnh lẽo như băng.
"Dự án sụp đổ rồi."
Thành chết lặng.
"Cái gì? Anh đang nói đùa à?"
"Cậu nghĩ tôi có thời gian để đùa sao?" – Phong cười nhạt. – "Tin nội bộ vừa ra. Khu đất mà chúng ta đầu tư bị chính quyền thu hồi để quy hoạch. Tất cả vốn liếng đổ vào đó coi như mất trắng."
Thành cảm thấy tim mình như ngừng đập.
"Không thể nào... Chúng ta đã có giấy phép hợp lệ!"
"Giấy phép cũng không cứu được chúng ta khỏi chính trị." – Phong thở dài. – "Ngân hàng sẽ không đợi đâu. Cậu chuẩn bị tinh thần đi."
Cuộc gọi kết thúc. Thành đứng bất động giữa hành lang, đầu óc trống rỗng.
Tất cả… đã sụp đổ.
Mất tất cả
Hai ngày sau, ngân hàng chính thức gửi thông báo thu hồi tài sản thế chấp. Công ty của Thành bị đóng băng tài khoản, các nhà đầu tư rút lui, cổ phiếu lao dốc không phanh.
Nhân viên trong công ty hoảng loạn, nhiều người bắt đầu nộp đơn xin nghỉ việc.
Mọi thứ mà Thành cố gắng xây dựng suốt bao năm… giờ đây chỉ còn là đống tro tàn.
Nhưng điều tồi tệ nhất vẫn chưa dừng lại.
Một tối muộn, khi Thành đang ngồi một mình trong văn phòng trống rỗng, điện thoại cậu lại rung lên.
Lần này là Ý.
Cậu bắt máy, giọng mệt mỏi:
"Alo?"
Giọng Ý bên kia run rẩy, nghẹn ngào:
"Anh… Anh có thể về quê một chuyến được không?"
Thành lập tức ngồi thẳng dậy.
"Có chuyện gì? Ý, em sao vậy?"
Ý hít một hơi sâu, rồi nói trong tuyệt vọng:
"Hiếu… nó bỏ nhà đi rồi."
Cả thế giới như sụp đổ trước mắt Thành.