Một cơn ác mộng giữa đời thực
Tay Thành run lên khi cậu siết chặt điện thoại. Đầu dây bên kia, Ý vẫn đang khóc, từng tiếng nấc nghẹn lại khiến tim cậu như bị bóp chặt.
"Tại sao Hiếu lại bỏ đi?" – Thành cố giữ bình tĩnh.
"Em cũng không biết… Trưa nay nó vẫn ở nhà. Nhưng đến chiều, em không thấy nó đâu nữa. Nó không mang theo điện thoại. Anh ơi… em sợ lắm."
Cả người Thành lạnh toát. Là tại mình sao? Mình đã làm gì để con trai phải rời khỏi nhà thế này?
Không suy nghĩ thêm, Thành lao ra xe, phóng thẳng về quê giữa đêm tối.
Những dấu vết đầu tiên
Chưa đầy ba tiếng sau, Thành đã có mặt ở nhà bố mẹ Ý. Cậu không kịp nghỉ ngơi, lập tức lao vào hỏi chuyện.
"Mọi người đã tìm khắp nơi chưa?"
"Có rồi, nhưng không thấy!" – Bố Ý thở dài. – "Thằng bé có thể đã đi rất xa rồi."
Một cảm giác hoảng loạn bao trùm lấy Thành. Cậu lập tức lao ra ngoài, chạy đến từng con hẻm nhỏ, từng cánh đồng, hỏi bất kỳ ai có thể biết chút tin tức gì về Hiếu.
Cuối cùng, một đứa trẻ trong làng nhớ lại đã thấy Hiếu đi bộ ra hướng bến xe từ chiều.
"Bến xe? Thằng bé có thể đi đâu được chứ?"
Không kịp suy nghĩ thêm, Thành lao đến bến xe gần nhất.
Cuộc gọi định mệnh
Khi vừa đến nơi, điện thoại Thành rung lên. Là một số lạ.
Tay cậu run rẩy khi bắt máy.
"Alo?"
Một giọng nói xa lạ vang lên.
"Anh là phụ huynh của bé Hiếu đúng không?"
"Đúng! Đúng rồi! Anh đang giữ thằng bé à?" – Thành gần như hét lên.
"Bình tĩnh. Tôi là chủ quán ăn gần bến xe. Tôi thấy nó ngồi một mình từ chiều đến tối, nên giữ lại hỏi chuyện. Nó nói nó đi tìm ba nó…"
Cả người Thành cứng đờ.
Hiếu đang đi tìm mình sao?
Cậu lập tức lao đến quán ăn mà người đàn ông nói. Khi vừa bước vào, Thành thấy Hiếu đang ngồi co ro ở một góc, ánh mắt lạc lõng.
"Hiếu!" – Thành gọi to.
Thằng bé giật mình ngước lên. Khi thấy bố, đôi mắt nó đỏ hoe, nhưng vẫn không nói gì.
Thành chạy đến, quỳ xuống ôm chặt lấy con trai.
"Bố xin lỗi… Bố xin lỗi vì đã không ở bên con…"
Hiếu im lặng một lúc lâu, rồi giọng nghẹn ngào:
"Bố có còn thương con không?"
Câu hỏi ấy như một nhát dao đâm thẳng vào trái tim Thành.
Cậu siết chặt lấy con, nước mắt rơi xuống.
"Lúc nào bố cũng thương con… Bố sai rồi, Hiếu ơi… Bố sai thật rồi…"
Lần đầu tiên sau nhiều năm, Thành khóc.