Chương 38: Quay Lại Tiềm Thức - Jack Van Helsing

Không phải Grol đang nói.

Có thứ gì đó… đang điều khiển hắn.

Dưới đất, Jack vẫn nằm đó, thở nặng nhọc.

Cơ thể bị đốt cháy, hơi thở yếu dần.

Aura Rage đã tắt hẳn. Dị năng chỉ có tác dụng khi cơ thể còn sức để đáp ứng. Với mức thương tích hiện tại—nó không còn hiệu quả.

Jack sắp mất ý thức.

John siết chặt nắm tay. Mồ hôi đổ ra, không phải vì nóng—mà là sợ hãi và bất lực.

“Không đúng… Một Vampire cấp Thủ Lĩnh không thể hồi phục như vậy. Không thể hạ Jack lẫn tôi cùng lúc… thật vô lý”

Từ phía xa…

“CHUẨN BỊ!!”

Tiếng kèn vang lên.

Quân đội của Hollowrest đã xuất hiện. Hàng chục Vampire lính mặc giáp, dẫn đầu bởi một nhóm trung cấp đang lao đến từ đầu trấn, vũ khí rút ra, chuẩn bị bao vây khu vực.

Chúng không đến để giúp Jack.

Chúng đến để ngăn Grol… trước khi cả khu vực này sụp đổ.

Nhưng có lẽ… đã quá muộn.

Ọe… ọc… ọc…

Grol quỳ xuống, cơ thể hắn run lên từng đợt như đang cố kiềm nén một thứ gì đó. Mồm hắn há ra to bất thường, hàm dưới trượt nhẹ như sắp rách toạc. Một âm thanh ơn ớn vang lên từ sâu trong cuống họng, khiến những tên lính Vampire vừa đến phải khựng lại giữa đường.

Rồi—hắn nôn ra.

Từng khối chất nhầy đen xì, nhớp nháp như bùn hắc ín, phun ra khỏi miệng hắn và rơi lộp bộp xuống mặt đất. Bịch… bịch… bẹp…

Chúng không tan ra. Chúng sống.

Ngay khi tiếp xúc mặt đất, những khối bầy nhầy lập tức biến dạng, uốn éo, mọc ra chi, tách thịt thành từng mảng khớp cứng. Trong vòng chưa đến mười giây, cả chục sinh vật dị hình trồi lên từ bãi nôn.

Mỗi con mang một hình thù khác nhau:

— có con như nhện, tám chân cắm đầy lưỡi dao

— có con như chó hoang lở loét với ba cái đầu không xương mặt

— có con thì cao gần hai mét, toàn thân chỉ là mắt, răng, vuốt và những lỗ thở phập phồng

Chúng không phát ra tiếng, nhưng chuyển động đầy bản năng hoang dại. Thứ này không phải quái thú. Đây là… Ký Sinh Thể.

Grol đứng giữa đống dị hình ấy, rìu trên vai, đầu cúi thấp. Khói đen rỉ ra từ vết thương chưa kịp lành, nhưng ánh mắt hắn vẫn vô hồn, giọng nói vẫn vọng lên như từ địa ngục:

“Cho tao thấy…”

“TAO MUỐN THẤY NÓ!” – Grol gào lên, một tiếng hét làm rung chuyển không gian.

Binh lính Hollowrest vừa tiếp cận đã bị sốc nặng trước cảnh tượng trước mắt. Hàng chục tên lính dàn trận, người rút cung, kẻ cầm giáo, mồ hôi lạnh túa ra dù đa số là Vampire.

“Grol đã phát điên!!”

“Thứ đó… đó là gì!?”

“Bảo vệ Hollowrest! Sơ tán dân chúng! Mau!” – Một tên chỉ huy hét lên, tay giơ kiếm phát tín hiệu, các nhóm lính lập tức chia người rút dân trong các khu ổ chuột, đồng thời dàn thế trận bao vây khu hẻm.

Nhưng trong thị trấn này…

Chỉ có Grol và Jack là Vampire cấp Thủ Lĩnh.

Còn lại, tất cả đều là Trung Cấp trở xuống.

Họ không đủ sức.

Grol không phải một Vampire. Hắn là ổ dịch ký sinh sống, một cánh cổng mở ra sinh vật từ thế giới khác.

Và trận chiến này…

chưa ai sẵn sàng cho nó.

Lúc Này Jack đã chìm vài hôn mê mà mất dần ý thức vì trúng đòn quá mạnh.

==============================================

Trong tiềm thức Jack…

Anh lại thấy mình nằm giữa mặt hồ mênh mông vô tận. Bầu không khí tĩnh lặng, lặng đến mức tưởng chừng như mọi âm thanh trong vũ trụ đều bị nuốt chửng. Nhưng lần này… anh không còn hoảng hốt hay ngỡ ngàng nữa. Không còn cảm giác xa lạ, không còn cảm giác sợ hãi. Dường như, nơi đây đã trở thành một phần trong anh… một cõi linh hồn mà chính Jack cũng không còn muốn chối bỏ.

Anh từ từ đứng dậy. Mặt nước dưới chân không gợn sóng, không lạnh, cũng không ấm. Bao quanh anh lúc này không còn là khoảng không vô định… mà là vô số tấm gương. Chúng như những mảnh vỡ ký ức đang lơ lửng giữa không trung, phản chiếu lại mọi điều mà anh từng trải qua—cũ và mới, sáng và tối, thật và mơ.

Jack giơ tay lên, chạm nhẹ vào một mảnh gương đang phát sáng. Bỗng—nó lóe lên.

Khung cảnh đổi màu. Anh thấy một con phố của loài người—tàn lụi, bẩn thỉu, tối om. Những bức tường đổ nát, những ngọn đèn đường vỡ vụn, những tiếng la hét xa xăm như vang vọng từ địa ngục. Một gia đình đang cố gắng chạy trốn. Họ run rẩy, co rúm, ánh mắt tràn đầy kinh hoàng khi ba tên Vampire sơ cấp từ trong bóng tối trồi ra, gào rú như loài thú đói.

Chúng lao đến như lũ kền kền sắp xé xác con mồi. Cái chết đã gần kề.

Ngay lúc đó, một bóng người từ mái nhà đáp xuống. Mọi thứ bỗng như chậm lại.

Một người đàn ông cao lớn, toàn thân mặc giáp trắng sáng lấp lánh. Từng chi tiết giáp tinh xảo, sạch sẽ đến mức không nhiễm một hạt bụi. Mái tóc anh ta bạch kim, dựng nhẹ, đôi mắt sắc lạnh như băng giá… nhưng sâu trong ánh nhìn ấy lại là một thứ gì đó rất khác—thứ ánh sáng nhân hậu mà Jack tưởng chừng đã quên. Tấm áo choàng trắng dài phía sau phất lên, phủ màu ghi nhạt của tro tàn và hy vọng. Giữa ngực áo là một biểu tượng vàng chói lóa—Mặt Trời. Không thể nhầm lẫn. Đó là phù hiệu của Solar Order, tổ chức thánh chiến từng được cả nhân loại tôn thờ.

Người đàn ông đáp xuống đất như một chiến thần giáng thế. Không cần nói lời nào, anh ta rút từ sau lưng ra một cặp song kiếm ngắn—dual sword làm từ Silverium nguyên chất. Ánh bạc xanh của chúng không quá chói nhưng sắc bén đến rợn người. Anh ta nhẹ nhàng bước tới.

Xoẹt—

Một đường chém mờ ảo, nhanh đến mức mắt thường không thể theo kịp. Ba tên Vampire lập tức tan xác thành nhiều mảnh, máu đen chưa kịp bắn ra thì đã bị đốt cháy bởi dư ảnh của Silverium.

Không gian đông cứng lại. Jack, đứng trong chính ký ức của mình, cố gắng tiến lại gần. Anh muốn nhìn rõ gương mặt người đó—người chiến binh của ánh sáng, người đã từng bảo vệ loài người bằng chính đôi tay.

Rồi anh khựng lại. Tim đập loạn.

Không phải ai khác.

Là chính anh.

Là Jack… của một thời khác.

Không phải Jack Đồ Tể. Không phải con quái vật khát máu.

Mà là Jack—hiện thân của công lý. Của một lý tưởng anh từng có.

Trong ánh mắt anh ta—không có máu. Không có hận thù.

Chỉ có ánh sáng.

Jack lùi lại một bước, trái tim anh rung động như sắp nổ tung.

Và lần đầu tiên, anh nhận ra…

Anh đã từng là ánh sáng.

Và ánh sáng ấy… vẫn chưa hoàn toàn tắt.

Bỗng một tiếng nói vang vọng, không rõ từ đâu vang đến trong không gian ấy.

“Van Helsing…”

Jack sững người. Trong khung cảnh đông cứng kia, một người đàn ông khác xuất hiện. Hắn đứng từ xa, chỉ tay thẳng về phía Jack như thể đã biết anh từ lâu. Ánh mắt hắn xuyên qua mọi lớp ảo ảnh, ánh lên thứ gì đó… không phải thù địch, mà là xác nhận.

Chưa kịp bước tới, chưa kịp hỏi “ngươi là ai” mảnh gương ký ức trước mặt Jack bỗng rung lên rồi tan vỡ—như thủy tinh bị đập vụn. Cảnh vật xung quanh biến mất, tan thành từng mảnh ánh sáng, hòa vào mặt hồ vô tận.

Jack giật mình… nhưng không phải tỉnh lại. Anh vẫn đang ở trong tiềm thức. Vẫn là mặt hồ ấy. Nhưng lần này, bên cạnh anh không còn là sự cô độc.

Cô ta lại xuất hiện.

( Rất mong mọi người cmt cho y kiến nhé thanks cả nhà

DraculaVN93 )