Cô ta lại xuất hiện.
Cái bóng màu vàng, luôn hiện hữu bên rìa ý thức Jack mỗi khi anh chạm vào thanh kiếm. Dù đứng sát bên, gương mặt cô vẫn mờ ảo, như thể bị che khuất bởi một lớp màn sương thánh khiết. Nhưng có một điều đã rõ ràng hơn—cô là một cô gái, dáng người thanh mảnh, toàn thân toát lên thứ ánh sáng linh hồn không thể thuộc về trần thế.
Cô đang ngồi bên cạnh Jack, đôi tay đặt nhẹ lên mặt hồ . Không nói gì. Chỉ im lặng quan sát.
Jack lập tức cất tiếng, giọng anh không còn giận dữ như trước mà pha trộn giữa hoang mang và khẩn thiết.
“Tại sao thanh kiếm không hoạt động? Tôi biết cô. Cô xuất hiện lần đầu khi tôi chạm vào nó. Chắc chắn cô có liên quan.”
Anh gượng dậy, từng lời thốt ra đều mang sức nặng của một người đang đi trên ranh giới sống chết.
Cô gái màu vàng không đáp. Nhưng hình dáng cô dần hiện lên rõ rệt hơn, đường nét mơ hồ trở nên sắc nét từng chút một. Không còn là một quầng sáng vô định—mà là một con người.
Một người con gái.
Gió nhẹ thổi qua mặt hồ. Không gian mờ ảo dường như cũng lắng đọng, như chờ đợi lời tiên tri.
Cuối cùng, cô lên tiếng—giọng nói vừa ngân vang, vừa xa xăm như vọng từ một kiếp khác.
“Jack Van Helsing… cậu là chìa khóa. Rồi cậu sẽ hiểu ra thôi.”
Nói rồi, cô đưa ngón tay ra, đặt nhẹ lên trán Jack.
Ngay lập tức, một ánh sáng chói lòa vàng trắng bùng lên từ điểm tiếp xúc. Không gian sụp đổ. Mặt hồ tan biến. Ý thức Jack bị nhấn chìm trong thứ ánh sáng quá đỗi thuần khiết, không thể chống lại, cũng không thể trốn chạy.
Tất cả biến mất.
Jack mở mắt.
Không có ánh sáng thần thánh. Không có hồi sinh kỳ diệu. Không có cơn lốc năng lượng màu vàng cam bùng lên như lần trước.
Chỉ có nỗi đau.
Cơ thể anh co giật trong từng nhịp thở. Những mảnh da bị cháy sém bong ra từng mảng. Mùi khét lẹt của thịt cháy hòa lẫn với máu tanh trong không khí đặc quánh. Không gian xung quanh tối sầm lại, không phải vì thiếu ánh sáng—mà vì đôi mắt anh không còn đủ sức mở to.
Jack cố gắng gượng dậy, nhưng tay anh run bần bật. Những vết bỏng sâu vẫn đang rướm máu, từng mạch máu sưng phồng như sắp vỡ tung. Miệng anh há ra như để hít một ngụm khí cuối cùng, nhưng thứ trào ra lại là một bãi máu đen kịt, nặng trịch, đặc sệt đến rợn người.
Anh nôn ra nó.
Một khối máu đặc quánh nện xuống đất, bốc khói nhẹ. Đó không phải là máu bình thường. Mà là dư chấn—là cái giá anh phải trả cho Rage.
Dị năng đặc biệt của Jack. Cho phép anh hóa điên trong cận chiến, đẩy mọi giới hạn thể chất vượt khỏi ngưỡng. Nhưng càng mạnh bao nhiêu… cái giá trả sau cùng càng khủng khiếp bấy nhiêu.
Khi Rage được kích hoạt, cơ thể anh tạm quên đi thương tổn. Không đau, không sợ, không dừng lại.
Nhưng khi hiệu ứng kết thúc—từng tế bào Vampire trong người anh phải trả lại tất cả những gì bị tổn thương.
Tất cả. Không thiếu một vết.
Và giờ đây, hàng tỷ tế bào đang điên cuồng chạy đua để vá lại từng mảnh thịt rách, từng khớp xương gãy, từng mạch máu vỡ. Jack lổm ngổm bò dậy trong cơn hành xác âm ỉ, như thể cả cơ thể anh đang cháy âm ỉ từ bên trong.
Còn xung quanh—
Là địa ngục.
Toàn bộ Hollowrest biến thành một chiến trường đẫm máu. Những sinh vật đen kịt, gân guốc, hình thù dị dạng đang gào thét điên loạn, tàn sát mọi thứ chúng thấy. Chúng không phân biệt ai là con người, ai là Vampire. Chỉ cần sống—là giết.
Những lính Vampire cố gắng phản công, nhưng không có cơ hội. Một đòn bổ từ Grol là đủ để nghiền nát cả thân thể—biến một chiến binh trang bị đầy đủ thành một vũng thịt bầy nhầy giữa phố.
Cảnh tượng như một bức tranh vẽ bằng máu. Tiếng hét vang vọng khắp nơi—tiếng gào của dân chúng, tiếng la hoảng của lính gác, tiếng khóc thét của trẻ con. Những vệt máu xé qua không trung, bắn tung lên tường, nhỏ xuống mái nhà, và đọng lại thành những dòng suối đỏ u ám dưới chân Jack.
Một cơn hỗn loạn kinh hoàng. Không ai kịp chạy. Không ai kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Jack gắng mở mắt, đầu óc quay cuồng. Nhưng anh thấy rõ một điều—mọi thứ đang diễn ra không phải ngẫu nhiên.
Kẻ đứng sau Grol—thứ đang thao túng hắn, đang điều khiển mọi hành động và giọng nói méo mó ấy—đang chờ đợi điều gì đó.
Nó không đến đây để giết Jack.
Nó muốn Jack phải bộc phát.
Nó đang tìm cách kích hoạt điều gì đó trong anh.
Và cái điều đó… chỉ xảy ra khi Jack sử dụng thanh kiếm Last Light.
==============================
Rất xa Hollowrest.
Một tiếng cười hoang dại vang vọng khắp căn phòng tối, xoáy vào không khí như lưỡi dao sắc lạnh rạch ngang da thịt.
Căn phòng đó… vẫn nhầy nhụa như trước. Không gian như một cơn ác mộng sống: dây điện, ống thịt, gân cơ và các khối mô sinh học quấn vào nhau, rung rinh như thể đang thở. Trần nhà ẩm mốc, những bóng đèn vàng nhợt nhoè nhấp nháy từng nhịp bất định. Không gian không có mùi máu, nhưng lại nồng nặc thứ mùi còn ghê rợn hơn—mùi của trí óc bị phân rã và lý trí bị bóp méo.
William ngồi ở giữa.
Gác chân lên bàn, lưng tựa vào chiếc ghế kim loại ọp ẹp kêu kèn kẹt theo từng chuyển động nhỏ. Hắn hơi ngả người ra sau, nụ cười vẽ rộng đến tận mang tai, để lộ hàm răng trắng đều như sứ nhưng vấy máu khô ở khóe mép.
Đôi mắt hắn… đã đổi màu. Tròng mắt chuyển sang trắng dã hoàn toàn, không tròng đen, không đồng tử—chỉ là hai khoảng rỗng vô hồn như thể hắn đang nhìn xuyên qua cả thế giới, xuyên qua không gian, chạm vào một thứ gì đó… sâu hơn, tối hơn.
Một cảm giác thỏa mãn lan tỏa trên gương mặt hắn.
Hắn đang theo dõi. Đang tận hưởng. Đang cắn nhẹ vào khoảnh khắc một cách tinh vi và đầy khoái trá.
Hắn chính là kẻ đang điều khiển Grol—từ khoảng cách hàng trăm dặm, qua một phương thức mà không một ai từng chứng kiến.
Nhưng bằng cách nào hắn xác định được vị trí của Jack?
Tại sao lại chọn thời điểm này?
Tất cả vẫn còn là một ẩn số.
Có thể đó là năng lực thao túng qua ký sinh—có thể hắn kết nối thần kinh với Grol bằng chính mạng sống, bằng dị năng chưa từng được ghi chép.
Với một Vampire cấp Tướng như William, mọi giới hạn đều có thể bị phá vỡ.
Và năng lực thật sự của hắn… vẫn là một ẩn số tuyệt đối.
=============================
Jack cố gắng đưa mắt đảo quanh. Mọi thứ mờ nhòe như thể tầm nhìn anh bị phủ bởi một lớp khói máu dày đặc.
Anh cố gắng gượng người, nửa lết nửa trườn, cố tìm hình bóng quen thuộc giữa đống đổ nát đang dần biến thành nghĩa địa sống. Rồi ánh mắt anh dừng lại—ở một góc đổ nát, giữa những tấm ván gãy và gạch vỡ, John nằm đó, bất động, toàn thân bê bết máu. Tấm áo mục sư rách tả tơi, ngực ông nát bươm như thể vừa hứng trọn một cú bổ từ quái vật.
Jack nghiến chặt răng. Anh muốn bò tới chỗ ông, muốn làm gì đó. Nhưng chân tay anh không còn nghe lời nữa, cơ thể chỉ biết run rẩy như thể đang bị đóng băng từ bên trong.
Xung quanh anh, địa ngục tiếp tục mở rộng. Tiếng la hét của đàn ông, phụ nữ, trẻ nhỏ. Tiếng máu xối xả, tiếng xương gãy răng rắc. Những sinh vật đen gân guốc gào thét như chó điên, không ngừng cắn xé mọi sinh vật biết thở. Con người, Vampire, lính gác… tất cả không phân biệt. Chỉ là những xác thịt biết kêu đau.
Jack cảm thấy đầu mình muốn nổ tung. Mỗi tiếng kêu cứu như một mũi kim cắm thẳng vào não. Anh không chịu được. Không thể chịu được khi tất cả đang chết dần quanh mình. Trong một khoảnh khắc, tâm trí anh như gào lên:
Tôi muốn cứu tất cả bọn họ…
Miệng anh run rẩy, bắt đầu lẩm bẩm:
“Dừng lại đi…”
Một Vampire bị xé toạc ngực.
“…Dừng lại đi mà…”
Một đứa trẻ gào khóc bị giẫm nát dưới chân quái vật.
Nước mắt anh bắt đầu trào ra, lăn dài trên gò má đang phồng rộp vì bỏng. Anh siết chặt thanh kiếm Last Light, rút nó ra khỏi lưng với tất cả sức lực còn lại. Cổ tay run rẩy, anh cố vung kiếm.
“Hoạt động đi… làm ơn…”
Không gì xảy ra.
Thanh kiếm vẫn trơ ra như một khối sắt chết. Không ánh sáng, không hồi đáp, không phép màu.
“Làm ơn…”
Nước mắt tuôn rơi. Giữa khung cảnh hỗn loạn này, Jack chỉ là một kẻ bất lực giữa sa mạc máu. Anh đã từng tin mình là hy vọng cuối cùng. Là người được chọn. Nhưng giờ đây… anh chẳng là gì cả, chẳng có phép màu nào cả.
Anh gào lên, bằng tất cả những gì còn sót lại:
“DỪNG LẠI ĐIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII!!!”
Không khí đông cứng lại.
Grol dừng tay. Những chiếc xúc tu đang thò ra khỏi vết thương cũng co rút lại, như bị giật mình. Cả con quái vật đứng thẳng, cổ xoay về phía Jack. Hắn nở nụ cười méo mó, hàm răng đầy máu lộ ra như những mảnh dao cắt vào tâm trí.
“…Tỉnh… rồi… à…?”
“Muốn… ta… dừng… ư…?”
“Vậy thì… dùng… thanh kiếm đó đi…”
“…ta muốn… thấy…”
Giọng hắn méo mó, biến dạng, như thể có nhiều tiếng vọng nói cùng một lúc từ bên trong lồng ngực. Âm sắc gợn sóng như đến từ cõi chết.
Jack cúi mặt. Anh không đáp. Môi mím chặt. Cơ hàm cứng như đá.
Bàn tay còn lại siết chặt Claw MoonFang Không phải Last Light. Nhưng là tất cả những gì anh còn lại.
Jack rít lên qua kẽ răng, rồi bật người dậy, lao thẳng vào Grol. Không phép thuật, không ánh sáng vàng. Chỉ có cơn phẫn nộ.
“ĐỪNG TÀN SÁT NHỮNG CON NGƯỜI VÔ TỘI NỮAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!”
Ở phía xa, John mở mắt. Mọi thứ mờ nhòe. Nhưng ông thấy rõ ràng… Jack đang lao tới tử thần. Một mình. Không phòng bị. Không phép màu. Không cơ hội.
Ông thều thào, mắt mở to trong cơn choáng:
Thằng nhóc này… đi tìm cái chết…
Không khác gì lấy trứng chọi đá.