Chương 40: Sấm Sét Thịnh Nộ

Jack biết rất rõ—nếu anh lao vào Grol trong tình trạng lúc ấy, chắc chắn anh sẽ chết.

Cơ thể rách nát, máu chưa kịp khô, tế bào Vampire trong anh vẫn đang điên cuồng hồi phục từng mảnh gân thịt rách toạc. Thanh kiếm Last Light vẫn nằm lăn lóc nơi xa không hoạt động . John bất lực. Dân thường và lính Vampire đang bị xé xác.

Tất cả… đều là cái chết.

Và Jack—biết rõ điều đó hơn ai hết.

Anh không mạnh hơn Grol lúc ấy. Không có vũ khí. Không có đồng minh. Không có một phần trăm cơ hội sống sót nào nếu đối đầu trực diện.

Nhưng…

Trong giây phút mà mọi thứ đều đang tan vỡ, giữa đống hoang tàn và tiếng hét tuyệt vọng—có một điều gì đó từ sâu trong anh thức tỉnh.

Không phải lý trí. Không phải ý chí sinh tồn.

Mà là… bản năng.

Bản năng của một anh hùng.

Một thứ thôi thúc cháy bỏng trong linh hồn anh, không thể diễn tả bằng lời.

Một sức mạnh vô hình ép anh phải hành động, ép anh phải xông lên, ép anh phải liều mạng để cứu người, dù biết mình chẳng khác gì một ngọn đuốc đang lao vào biển đen vô tận.

Đó là bản chất thật sự của Jack.

Dù không nhớ mình là ai. Dù từng sống trong bóng tối dưới cái tên Đồ Tể.

Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, giữa ranh giới của ánh sáng và cái chết…

Anh chọn bước vào chiến trường. Vì Mira.Vì John.

Vì những người đang gào thét trong tuyệt vọng.

Và vì chính bản thân mình—vì niềm tin rằng anh được sinh ra không phải để đứng nhìn người khác gục ngã

Jack bật nhảy.

Cả thân thể anh xé gió lao vút lên không trung, cánh tay siết chặt MoonFang, ánh bạc của lưỡi vuốt loé lên giữa màn đêm đỏ rực. Đôi mắt vàng cam rực lửa, tràn đầy quyết tâm và điên dại.

Đòn tấn công hướng thẳng vào cổ họng của Grol—nơi từng lớp thịt đen dị dạng vẫn chưa hoàn toàn liền lại sau khi bị thiêu đốt từ trước.

Nếu đòn này trúng—nó có thể kết thúc tất cả.

Nhưng—ẦM!!!

Một cú đấm ngang lao ra như một tiếng sấm giáng vào giữa lồng ngực anh.

Rắc!

Âm thanh rõ rệt của xương vỡ vụn vang lên như tiếng kim loại bị nghiền nát. Máu phun trào từ miệng Jack, bắn thành từng vệt đỏ rực trong không trung.

Cơ thể anh bị hất ngược lại như một bao tải rách, rơi thẳng xuống nền đất đá với lực va chạm nặng nề.

UỲNH!

Một đám bụi và máu bốc lên, phủ trắng không gian quanh chỗ anh ngã. Jack nằm đó, bất động. Mắt nhắm nghiền. Cánh tay co giật nhẹ, rồi rũ xuống.

Không còn âm thanh. Không còn tiếng gào.

Chỉ còn sự im lặng chết chóc.

Một giọng nói méo mó vang lên, vang vọng trong không khí như một nỗi ám ảnh:

“Chết… rồi… sao…?”

“Vậy… mọi thứ… chỉ là lời đồn… à…?”

Giọng nói cất lên từ chính miệng Grol—hay đúng hơn, từ thứ gì đó bên trong hắn đang điều khiển hắn như một con rối. Ngữ điệu méo mó, từng chữ như vỡ vụn trong họng, vừa thèm khát vừa nhạo báng.

Grol bước tới.

Từng bước nặng như búa giáng xuống mặt đất, khiến mặt đường Hollowrest rung lên từng hồi.

Hắn nâng cây rìu khổng lồ lên cao quá đầu. Máu vẫn chảy nhỏ giọt từ lưỡi rìu, dính nhớp nháp những mảnh da thịt của nạn nhân trước đó.

Lần này… hắn không muốn chơi đùa nữa. Hắn muốn kết thúc.

Ngay tại đây. Ngay trên cái đầu rũ xuống bất động của Jack.

Ở phía xa, John nhìn thấy tất cả. Ông cố lết dậy, nhưng hai chân đã tê dại. Viên Arcane Crystal trên trượng của ông… đã vỡ nát hoàn toàn. Ma lực cạn kiệt. Hơi thở ông ngắt quãng, ngực ông rát như bị nung đỏ.

Ông biết—ông không thể làm gì.

Nếu cố tiến lại, ông sẽ chết ngay lập tức dưới móng vuốt của những con quái vật đang rình rập quanh tàn tích.

Ông đã chứng kiến một chàng trai không còn là quái vật, một kẻ đã từng bị cả thế giới nguyền rủa, lại là người đầu tiên lao lên để cứu những sinh mạng nhỏ bé kia.

Và giờ đây…

Jack đang nằm đó.Không tiếng nói.Không ánh sáng. Chỉ còn một cái kết đang giơ cao phía trên đầu anh.

Và Grol… đang hạ rìu xuống.

Véo—

Một âm thanh xé gió vang lên đột ngột giữa tiếng la hét, như tiếng sấm bị nén trong một mũi tên.

Rồi—ẦM!!!

Một vụ nổ lóe sáng ngay giữa trán Grol. Cả cái đầu dị dạng của hắn giật ngửa ra sau vì lực ép dữ dội. Cơ thể khổng lồ lảo đảo, rồi đổ vật ra nền đá như một khối sắt gỉ, đất đá nứt vỡ theo tiếng rơi nặng nề.

Những con quái vật đen gân guốc đang tàn sát lính gác Vampire lập tức dừng lại. Tất cả đồng loạt quay về một hướng, như thể chúng vừa nhận được một mệnh lệnh vô hình.

Grol rít lên, làn khói bốc ra từ vết cháy trên trán hắn. Hắn chống tay xuống đất, lồm cồm bò dậy, ánh mắt ngầu đỏ quét về phía vừa bị tấn công.

John ngẩng đầu theo bản năng. Ông lập tức sững sờ, đôi mắt mở to, khóe miệng mấp máy như không thể tin vào điều mình thấy.

Đứng hiên ngang trên mái nhà đối diện—là Mira.

Mái tóc cam buộc cao thành đuôi ngựa phất trong gió. Cặp mắt xanh sắc lạnh quét qua toàn bộ chiến trường. Cô đứng vững như một cột mốc, giữa những mảnh vụn đang rơi xuống và cơn bão máu chưa ngừng cuộn trào dưới chân.

Trên tay cô là chiếc cung quen thuộc, lóe lên những tia điện xanh nhạt. Từng tia sét rít lên quanh dây cung, như một con thú đang gầm gừ trong lòng bàn tay cô, chờ được phóng ra.

Mira siết chặt dây cung, mũi tên tiếp theo đã được nạp.

Cô liếc về phía Jack và John.

“Hừm… xem ra tôi phải là ‘hi vọng cuối cùng của nhân loại’ rồi.”

Câu nói bật ra nhẹ nhàng, như một cái thở dài, nhưng lại vang lên rõ mồn một giữa cơn ác mộng. Không bi lụy. Không tự cao. Chỉ là một sự thật.

Phía dưới, Grol rống lên, giọng hắn méo mó, khản đặc vì giận dữ và đau đớn.

“GIẾT… GIẾT CON NHỎ ĐÓ… CHO TAO!”

Ngay lập tức, ba sinh vật dị dạng lao lên mái nhà. Hình thù của chúng chẳng giống bất kỳ thứ gì có trong tự nhiên: cơ thể nhớp nháp, đen kịt như hắc ám đông đặc, tay chân dài ngoằng, miệng đầy răng nanh nhọn hoắt, di chuyển bằng cả bốn chi như loài thú hoang dại.

Mira vẫn không nhúc nhích. Đôi mắt cô không chớp lấy một lần.

Trên mặt đất, John hét lên, gần như tuyệt vọng.

“CHẠY ĐI, NHÓC! CÔ KHÔNG THẮNG NỔI BỌN CHÚNG! ĐẾN ĐÂY CHỈ CÓ THỂ TÌM CÁI CHẾT! MAU CHẠY…!”

Nhưng Mira không chạy. Cô chỉ siết chặt cung.Và chờ.

Đôi mắt lạnh băng vẫn không rời khỏi mục tiêu.

Mira không đáp lời John. Cô quỳ một chân xuống mái ngói, tay siết chặt dây cung. Ngón tay kéo căng đến tận cùng, dây cung của StormFury Bow tóe lên từng tia điện, ánh sét xanh nổ lách tách trên các khớp ngón tay cô. Viên rune cắm giữa khung cung phát sáng chói lòa, tỏa ra một cơn bão sấm sét ép chặt không khí xung quanh.

Đôi mắt Mira nhắm lại, thở đều. Mọi âm thanh xung quanh cô biến mất, nhường chỗ cho tiếng dòng điện rít lên như gầm gừ.

Cô khẽ nói, giọng khô lạnh:

“Ăn thử cái này đi, đây là chiêu thức do ta sáng tạo ra đó.”

Cô mở mắt.

“Thunderrrrrrrrrrrrrr Fury Shottttttttttttttttttttttttt!”

Ánh mắt cô sáng bừng tia điện xanh. Một luồng năng lượng hình chóp rực sáng không rõ hình mũi tên mà như một đợt sấm sét cô đặc, bắn thẳng về phía ba con quái vật đang leo mái nhà. Đòn tấn công lao đi với tốc độ và uy lực xé rách cả mặt mái ngói phía sau, để lại một vệt khí ion hóa kéo dài.

Uỳnh! Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!

Một tiếng nổ lớn rung chuyển khu phố. Ba sinh vật trúng đòn ngay lập tức nổ tung thành từng mảnh đen xì văng khắp mái ngói và nền đất. Những mảnh thịt cháy khét, nhớp nháp rơi lộp bộp xuống như mưa hắc ám. Cảnh tượng khiến đám lính gác còn sống sót bên dưới phải dừng lại trong một giây ngỡ ngàng.

Mira thở dốc, quay mắt nhìn về phía cây cung trên tay. Một dòng suy nghĩ lướt qua như bản năng:

“Nova… Rốt cuộc một vũ khí mạnh như thế này, tại sao cô lại bỏ nó… Có chuyện gì đã xảy ra thế?”

Chưa kịp bình tâm, Mira lập tức nhận ra điều bất thường. Nếu để ý kỹ, những mảnh thịt đen xì nhớp nháp đang khẽ co giật. Chúng nhúc nhích, như những khối bùn sống đang tự bò về phía nhau. Trong chưa đầy vài giây, những mảnh vỡ bắt đầu kết nối lại, hình thành các khối cơ thịt mới.

“Không ổn rồi…”

Mira siết chặt cung, bắt đầu di chuyển sang mái nhà bên cạnh để tìm một vị trí bắn khác.

Bên dưới, chiến trường Hollowrest tiếp tục chìm trong khói và máu. Trận chiến giữa các lính Vampire và quái vật biến dị trở nên ác liệt hơn bao giờ hết. Máu nhuộm đỏ từng con hẻm. Tiếng gào thét của dân thường và binh lính trộn lẫn thành một bản giao hưởng chết chóc, nơi cái chết đã không còn chọn phe.