Chương 41: Chìa Khoá !

Mira lao dọc trên những mái nhà phủ bụi, đôi chân nhẹ nhàng như không chạm đất. Cô đang tìm một vị trí thuận lợi để tung đòn chí mạng vào lũ quái vật quái dị bên dưới—những sinh vật dị dạng đang gào thét điên loạn giữa chiến trường đẫm máu. Mũi tên của cô vừa xuyên nát đầu một con thì bất chợt… cảm giác lạnh sống lưng kéo đến.

“Grol đâu rồi?” – Mira lập tức đảo mắt, bắn ánh nhìn sắc bén khắp bầu trời hoàng hôn đỏ quạch.

Chưa kịp phản ứng, một cái bóng khổng lồ từ trên cao bất ngờ giáng xuống—như một thiên thạch gầm thét lao thẳng về phía cô. Đó là Grol. Hắn đã biến mất khỏi chiến trường từ lúc nào không rõ, và giờ đây, như một con mãnh thú hoang dại, hắn nhảy thẳng từ bãi chiến về phía mái nhà nơi Mira đứng. Cú nhảy xé rách không khí, sức nặng của hắn khiến mái ngói rung chuyển ngay cả trước khi tiếp đất.

RẦM!!!

Cả mái nhà rung chuyển dữ dội rồi nổ tung trong một tiếng sụp đổ choáng óc.

Hắn hạ cánh ngay tại vị trí Mira đang đứng, lực va đập khiến cả mái ngói vỡ nát. Mira choáng váng, bị hất ngược về phía sau, cả người đập mạnh xuống bề mặt mái nhà, rồi lăn vài vòng trước khi khựng lại.

Trong lúc Mira còn đang ho sặc vì bụi và áp lực chấn động, giọng nói méo mó từ địa ngục vang lên ngay trước mặt cô.

“Mài… là con bé đi cùng hắn… nhỉ…”

Grol bước tới. Máu đen vẫn chảy ròng ròng từ trán hắn, nhưng hắn lại chẳng tỏ ra đau đớn gì cả. Một tay hắn rút nhẹ mũi tên điện còn găm trên đầu ra, máu phụt lên thành vệt mảnh, rồi ném mũi tên đó đi như thể đó chỉ là một nhánh cỏ vướng tay.

Mira lập tức giương cung lên, cơ thể phản xạ theo bản năng, đôi tay nạp tên chỉ trong một nhịp thở. Nhưng chưa kịp kéo căng dây—

ẦM!!!

Một nhát rìu giáng thẳng xuống vị trí cô đứng. Mira phải xoay người né trong tích tắc, đầu gối trượt ngang trên mái ngói. Cú bổ đó mạnh đến mức đập gãy cả phần mái nhà, kéo theo cả cơ thể Mira và Grol rơi thẳng xuống tầng dưới cùng lúc.

John đứng từ xa, tận mắt chứng kiến toàn bộ cảnh tượng ấy.

“MIRAAAAAAAAAAAA!!!”

Ông hét lên trong tuyệt vọng.

Jack vẫn nằm đó. Bất động. Đôi mắt anh nhắm nghiền, máu chảy ra từ miệng và tai. Cơ thể anh gần như đã vượt qua ngưỡng chịu đựng của một sinh vật sống, dù tế bào Vampire trong anh vẫn đang cố gắng sửa chữa từng chút một. Nhưng không đủ. Lần này… quá nặng.

Mira rơi mạnh xuống nền đất. Cô cố vùng dậy khỏi đống đổ nát, nhưng chỉ kịp trườn vài bước trước khi một bàn tay to như mỏ neo chộp lấy toàn bộ cơ thể cô.

Grol nhấc bổng Mira lên như thể nhấc một món đồ chơi. Cô vùng vẫy dữ dội, tay đập liên hồi vào cánh tay hắn, chân giãy giụa, nhưng vô ích. StormFury Bow đã rơi khỏi tay cô, nằm lăn lóc giữa những mảnh vụn gạch đá không thể với tới.

Ở một nơi rất xa, trong căn phòng ẩm thấp và nhớp nháp phủ đầy mô thịt sinh học, William đang quan sát. Đôi mắt hắn vẫn trắng dã, tròng đen biến mất. Hắn nheo mắt, nghiêng đầu, lẩm bẩm một mình như đang tự chơi một trò cờ kỳ dị với số phận:

“Liệu nếu ta… giết con bé này… thì thằng nhóc đó có chịu dùng thanh kiếm không nhỉ… hé hé hé… Hay là nó đang không thể dùng nó?”

Dưới chiến trường, Grol ngẩng đầu lên, nhìn về phía Jack vẫn đang nằm bất động. Miệng hắn vặn vẹo, nứt nẻ, phát ra âm thanh như bị bóp méo qua hàng ngàn cổ họng.

“Có vẻ… cuộc hành trình… của các ngườ…i…”

“…sẽ chấm dứt tại đây thôi…”

“…TAO SẼ BÓP NÁT CON BÉ NÀY!!!”

Mira hét lên, tiếng hét xé tan cả âm thanh hỗn loạn xung quanh:

“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!”

Cơn đau chạy khắp cột sống, cổ tay, và bụng dưới khi bàn tay Grol siết chặt hơn từng chút.

Cô biết… trận chiến này không hề cân sức. Cô biết… cô không thể cứu vãn điều gì. Nhưng cô vẫn chọn đến. Vẫn chọn xuất hiện.

Dù biết Jack từng là kẻ đã giết cả gia đình mình. Dù biết bản thân đang trong quá trình Vampire hóa, có thể mất đi chính mình bất kỳ lúc nào. Cô vẫn đến.

Vì anh.

Vì một điều gì đó còn lớn hơn cả sự thù hận.

Và giờ… cô sắp chết trong chính sự lựa chọn đó.

Tiếng hét của Mira vang lên như xé rách cả không gian, xuyên qua tiếng gào thét, tiếng đổ sập, tiếng máu thịt va chạm. Nó vang thẳng vào tâm trí Jack nhưng anh vẫn nằm đó, bất động, im lặng, như một xác chết lạnh ngắt giữa chiến trường. Mira vùng vẫy trong tuyệt vọng, nước mắt trào ra không kịp lau.

“Anh đã nói… sẽ trả mạng anh cho tôi… Anh đã nói… sẽ đưa tôi đến The Mountain…”

“Jackkkkkkkkk… anh không thể… nuốt lời…”

Dưới ánh sáng mờ nhòe của trận địa đang lụi tàn, John nhắm mắt lại. Ông cắn chặt răng, hai bàn tay gầy guộc siết chặt chiếc trượng gãy làm đôi. Không còn phép màu, không còn ai để tin tưởng.

“Vậy là… kết thúc thật rồi sao…?”

Grol giương tay lên cao, Mira thét gào trong vòng tay hắn. Rồi—bỗng nhiên, một chuyển động rất nhỏ. Ngón tay của Jack… mấp máy cử động. Không ai thấy. Chỉ là một chút rung nhẹ… như tàn lửa vừa bén vào lớp tro. Nhưng đó không phải ảo giác.

————

———————

————————-

=========================

“Jack…”

Một giọng nói vang vọng trong tâm trí anh.

Lại là nơi đó.

Hồ nước tĩnh lặng mênh mông, phản chiếu bầu trời vàng trắng vô định. Jack mở mắt, trán nhăn lại, giọng khàn đặc đầy khó chịu.

“Chết tiệt… lại là cái nơi này sao…”

Anh lại đang nằm giữa mặt hồ quen thuộc, nơi không có thời gian, không có phương hướng. Bên cạnh anh là cô—cái bóng linh hồn đã nhiều lần xuất hiện. Nhưng lần này, khuôn mặt cô đã rõ ràng hơn. Một gương mặt nữ vô cùng khả ái, hiền dịu, làn tóc dài xõa xuống hai bên vai, ánh lên sắc vàng dịu nhẹ. Nhưng tất cả vẫn mờ ảo, bị bao phủ bởi ánh sáng như sương mù vàng nhạt không thể xuyên qua.

Cô ngồi cạnh anh, mắt nhìn thẳng, giọng nhẹ nhưng cương quyết.

“Jack… cậu chính là chìa khóa. Không phải thanh kiếm đó.”

“Đừng quên… dòng họ của mình… Van Helsing.”

Cô nắm lấy tay anh. Cảm giác thật như một ký ức chưa bao giờ mất đi.

Đột nhiên, ký ức như lũ tràn về. Anh nhớ lần đầu tiên nghe cái tên ấy từ miệng John, cái tên đã khiến lớp sương mù trong tâm trí anh vỡ nát, tách biệt linh hồn anh khỏi con quái vật Jack Đồ Tể. Nhưng suốt thời gian qua, anh chưa từng thực sự quan tâm đến nó. Với anh, đó chỉ là một cái họ xa lạ, không hơn không kém.

“Tôi là chìa khóa ư…?”

“Tôi thậm chí còn không biết mình thực sự là ai…”

Jack lẩm bẩm, ánh mắt đăm chiêu nhìn xuống mặt hồ. Hình ảnh người đàn ông trong bộ giáp trắng lại hiện lên trong tâm trí anh—chiến thần của ánh sáng, chiến binh mang phù hiệu Mặt Trời. Khuôn mặt ấy… là chính anh. Không thể nhầm lẫn.

Từ ngày cầm thanh kiếm, Jack chưa từng nghĩ rằng bản thân mình quan trọng. Anh luôn tin rằng mọi sức mạnh đến từ thanh kiếm đó, rằng thứ ánh sáng từ Last Light mới là cứu tinh của nhân loại, còn anh chỉ là một công cụ, một kẻ bám víu vào nó để sống sót.

Anh chưa từng tin vào chính mình.

Chưa từng dám.

Cô gái linh hồn ghé sát tai Jack, giọng thì thầm như hòa vào chính nhịp đập trong ngực anh. “Hãy tin vào chính mình, Jack. Giữa ranh giới của hai giống loài, cậu vẫn chọn bảo vệ tất cả. Cậu đau khổ mỗi khi một sinh linh ngã xuống, dù là Vampire hay con người… Cậu mang tư chất của một anh hùng thực thụ.”

“…Lần trước, cậu lựa chọn tin ta… Còn bây giờ, đến lượt ta tin tưởng cậu, Jack Van Helsing.”

Jack sững người. Anh nhớ lại—lần đầu tiên bước vào nơi này, lần đầu gặp cái bóng vàng này… cô đã nói những lời đó. “Hãy sử dụng ta. Hãy tin tưởng ta.”

Nhưng lần này… đã đến lúc anh phải tin vào chính mình.

“Vậy… cô là gì?”

Cô gái đứng dậy, không đáp. Gương mặt hiền dịu ấy vẫn mỉm cười trước khi tan dần vào ánh sáng, biến mất trong hư vô.

Jack thở dài. Nhưng bên trong anh, thứ gì đó đã thay đổi.

Lần đầu tiên, chính anh là người chủ động muốn rời khỏi nơi này.

Anh mở mắt.