Chương 42: Jack và Last Light Blade

Thực tại phủ lên anh một màn tĩnh lặng dị thường. Không còn tiếng thét, tiếng máu, tiếng rìu va đập. Không khí đông cứng lại, như thể thời gian vừa bị đóng băng. Jack chậm rãi đứng dậy giữa những đống đổ nát. Anh nhìn xuống cơ thể mình—những vết thương sâu hoắm đang lành lại với tốc độ không tưởng. Những đường gân vàng hiện rõ, ánh lên dưới lớp da cháy xém. Nhưng anh nhanh chóng nhận ra… mình chưa cầm thanh kiếm.

Ánh mắt anh đảo về một góc rất xa, nơi một ánh vàng yếu ớt đang le lói.

Last Light Blade.

Nó đã rơi khỏi lưng anh từ lúc nào không rõ—có lẽ trong một cú đập, một lần gục ngã, một khoảnh khắc anh buông xuôi. Và giờ đây, nó nằm im lìm giữa tro bụi, như đang chờ anh.

Jack giơ tay. Lòng bàn tay mở rộng. Lần này, anh không cầu xin. Không mong phép màu.

Chỉ là một mệnh lệnh thầm lặng, đến từ chính trái tim mình.

Last Light phát sáng.

Nó rung lên như hồi đáp rồi bật dậy khỏi mặt đất, ánh vàng bùng lên mãnh liệt, xé toạc không khí giữa những mảnh thời gian bị đông cứng.

Bụp!

Thanh kiếm bay thẳng về phía Jack, găm vào bàn tay anh như tìm được nơi thuộc về. Jack nhắm mắt. Cảm nhận hơi ấm quen thuộc từ chuôi kiếm—như một mạch sinh lực đang nối thẳng vào linh hồn.

Anh mở mắt.

Đôi mắt cam bừng sáng, như hai mặt trời nhỏ đang cháy. Mái tóc trắng rối tung, bồng bềnh như ngọn lửa lạnh. Từng sợi tóc phát ra ánh bạc, hòa vào hào quang vàng đang lan rộng quanh cơ thể anh.

Những đường gân vàng sáng rõ như mạch năng lượng thần thánh đan kín làn da. Và đúng khoảnh khắc anh siết chặt chuôi kiếm—

Thời gian… bắt đầu chảy trở lại.

Không khí rung động như bị xé rách. Một luồng áp lực khủng khiếp bùng nổ từ trung tâm cơ thể Jack, lan tỏa như sóng chấn động, ép ngược mọi thứ xung quanh. Cát bụi bay ngược. Mái ngói vỡ vụn. Không gian phát ra tiếng rít nghẹt thở.

Các Vampire lính gác, đang vật lộn với lũ quái vật, đột ngột ngừng tay. Tất cả đồng loạt quay đầu. Một số che mắt vì không chịu nổi ánh sáng chói lòa phát ra từ chỗ Jack đứng.

Lũ quái vật rít lên, bản năng sinh tồn thúc đẩy chúng lùi lại một bước.

Grol đứng giữa chiến trường, nắm chặt Mira, ánh mắt gằn đỏ. Hắn quay đầu lại…

Và hắn thấy anh.

Jack Van Helsing.

Đứng đó—tay cầm kiếm.

Mắt sáng như lửa.

Toàn thân rực vàng.

Và cơn ác mộng… sắp phải đối diện với ánh sáng.

William, đang đồng bộ ý thức với Grol từ xa, sững người trong khoảnh khắc ngắn ngủi. Hắn không còn giữ được vẻ tự mãn vốn có, ánh mắt mở lớn như thể đang nhìn vào một thứ mà bản thân không bao giờ tin là thật. “Tới rồi sao… thứ này thực sự tồn tại à? Mọi vết thương của nó… lành nhanh đến vậy sao? Phải sở hữu dị năng Healing cấp cao mới làm được thế này… Không, không chỉ vậy… Thứ ánh sáng ấy… nó giống… giống mặt trời thật…” Một giọt mồ hôi lăn chậm từ trán William xuống gò má, rơi vào nền thép ẩm ướt trong căn phòng sinh học đầy dây chằng thịt nhầy nhụa.

Trên chiến trường, Jack từ từ giơ thanh Last Light thẳng về phía Grol. Anh cúi nhẹ đầu, ánh mắt lườm thẳng đối phương như đâm xuyên cả lớp giáp thịt đen sì. Đôi mắt cam rực lên, ánh nhìn lạnh lẽo như lưỡi dao giữa mùa đông, sắc bén và đầy sát khí. Khuôn mặt anh lúc này không còn chút nghi ngờ hay sợ hãi, chỉ còn sự dứt khoát đến tàn khốc.

“Thả cô ấy xuống.”

Grol rít lên, giọng hắn như vọng ra từ miệng một con thú hoang đang hấp hối. “Muốn tao thả nó à… được… thử ngăn tao… trước khi tao bóp nát nó… xem…”

Hắn gầm lên, cánh tay bắt đầu siết chặt lấy Mira.

Nhưng—chỉ trong tích tắc.

Xoẹt.

Một đường cắt ngọt, dứt khoát, không mang theo một tiếng động nào thừa. Thanh Last Light đã xẹt qua không trung, đi thẳng qua cổ tay Grol như một vệt sáng xé rách thực tại.

Bàn tay to tướng đang siết chặt Mira… rơi xuống đất. Cô bị hất văng lên không, cả cơ thể lộn vòng trong không trung như một chiếc lá giữa cơn lốc.

Jack đã di chuyển. Không ai thấy rõ anh bắt đầu từ đâu—chỉ còn lại một vệt bóng mờ màu vàng kéo dài giữa không khí và mặt đất nơi anh đứng trước đó. Anh đã bay đến bằng tốc độ không tưởng. Đòn chém của anh cắt lìa tay Grol, khiến hắn gào lên điên dại.

“GRRRRRRRRRRRRRRRRRRRRRRRRRRRRRRRRRRRRRRR!!!”

Máu phun ra thành từng đợt xối xả từ khớp tay cụt, sức ép khiến Grol loạng choạng ngã vật vào góc tường, đập mạnh vào bức tường đã nứt toác.

Jack không dừng lại. Anh phóng người về phía Mira đang rơi, đôi tay vươn ra chính xác như thể thời gian đã bị làm chậm lại chỉ cho anh.

Anh đỡ lấy cô giữa không trung.

Khoảnh khắc ấy, ánh mắt họ chạm nhau. Cô nhìn anh, anh nhìn cô—không cần lời nào. Mọi thứ xung quanh dường như mờ đi, chỉ còn lại hai người họ, lơ lửng giữa không trung. Trong giây phút ấy, tất cả như ngưng đọng lại.

Jack tiếp đất nhẹ nhàng, ôm Mira trong tay như ôm lấy cả phần còn lại của thế giới. Anh cúi đầu, giọng trầm ổn nhưng đầy ấm áp.

“Tôi đã nói rồi mà… Chúng ta sẽ cùng nhau đến The Mountain.”

Mira mở lớn mắt, thoáng đỏ mặt. Cô khẽ cúi đầu, giọng lạc đi trong cảm xúc dồn nén.

“Tôi cứ tưởng rằng… anh đã chết… rằng tất cả chúng ta đã chết… Và một lần nữa… anh lại cứu tất cả chúng ta…”

Cô dụi mặt vào ngực anh, nước mắt chảy dài trong sự nhẹ nhõm và run rẩy.

Từ phía xa, John—dù máu me đầy mình—cũng mỉm cười nhẹ. Ánh mắt ông ánh lên tia sáng hy vọng.

Cuối cùng… cậu ta đã thức tỉnh.

Từ xa, giữa đống đổ nát vụn vỡ của một ngôi nhà đã bị nghiền nát bởi trọng lượng và máu, Grol vùng dậy. Cơ thể hắn run lên từng đợt như một cỗ máy bị ép hoạt động vượt ngưỡng. Hắn siết chặt phần cổ tay cụt, nơi bàn tay từng siết Mira vừa bị chặt đứt.

Vết thương không chảy máu bình thường. Nó bốc cháy.

Một ngọn lửa vàng rực như ánh dương thiêu đốt từ bên trong thịt và xương. Không giống bất kỳ vết thương nào hắn từng chịu—đây là lửa từ Last Light, một sức mạnh thiêng liêng có bản chất không khác gì ánh sáng của mặt trời thực thụ.

Grol gào lên, tiếng rống vang vọng cả con phố nát vụn, khiến bầy quái vật xung quanh cũng khựng lại trong vài giây.

Ở một nơi rất xa, cách đó hàng trăm km, trong căn phòng đẫm mùi thịt sống và kim loại, William mở bừng mắt, cả người rùng lên. Mặc dù đang điều khiển Grol từ xa, hắn vẫn có thể cảm nhận cơn đau thấu trời truyền ngược qua mạng lưới thần kinh mà hắn cấy vào não Grol.

Một loại đau không thể định nghĩa, không thể đo đếm. Nó không chỉ là vết thương thể xác—mà là phản ứng bài xích từ linh hồn, là sự xung đột giữa bóng tối và ánh sáng nguyên thủy.

Hắn thở mạnh, trán rịn mồ hôi, mắt nhíu lại đầy kích động. Nhưng rồi hắn tự trấn tĩnh. Grol hiện giờ không còn là một Vampire bình thường—não hắn đã bị khống chế, các phản ứng cảm giác bị ức chế mạnh, phần lớn nỗi đau đã bị bóp nghẹt từ trong hệ thần kinh.

Nhưng điều quan trọng không nằm ở đó.

William hít một hơi sâu.

“Không sai… đúng là thứ này… chính là ánh sáng đó.”

Hắn cười nhạt. Ánh mắt như bị kéo ngược về một nơi khác. Một thời điểm khác.

Hắn bắt đầu hồi tưởng.