Chương 43: Âm mưu của william Vampire Cấp Tướng

=====================

Trong bóng tối của Crimvale Citadel, nơi những sợi dây thịt đan xen cùng dây điện như mạch máu sống bao phủ toàn bộ căn phòng, William đứng dậy, lưng hơi khom về phía trước. Hắn vẫn giữ nụ cười nhếch mép—thứ nụ cười của một kẻ đã toan tính quá lâu và giờ đang dần thấy thành quả. Trước mắt hắn là một trận chiến mà tất cả lũ khác đều cho là ngẫu nhiên… nhưng hắn thì biết, từng bước đi của Jack từ đầu đến giờ đều đã nằm trong vòng vây của hắn từ rất lâu.

Thứ đã khởi đầu cho hành trình ấy—là Biz.

William không chỉ điều khiển Biz một cách thông thường. Hắn đã cấy một phần cơ thể mình—cụ thể là bàn tay trái—vào trong não bộ của Biz. Một cơ chế kiểm soát trực tiếp, khiến Biz có thể hoạt động bình thường nhưng toàn bộ ý chí và hành vi đều nằm trong vòng thao túng của hắn.

Ngay tại căn phòng của mình, William đã kích hoạt dị năng, kết nối với phần mô sống bên trong Biz. Cơ thể Biz khựng lại, rồi từng bước lặng lẽ rời phòng như thể vẫn còn tỉnh táo. Nhưng không ai biết, chính lúc ấy, William đã nắm quyền hoàn toàn.

Biz tiến đến pháo đài đầu tiên. William không cần thân xác thật. Hắn dùng cơ thể Biz để giết toàn bộ đám lính thân tín của hắn mà không để lại lời nào. Rồi, ngay sau khi xử lý tất cả, William điều khiển Biz đứng yên chịu chết trước các binh lính và Vampire có mặt ở đó .Một hành động hoàn toàn phi lý—trừ khi kẻ điều khiển đã đạt được mục đích và không còn cần thể xác đó nữa.

Khoảnh khắc lưỡi dao xuyên qua tim Biz, bàn tay William từ chuyển hoá phân tách và biến đổi thoát ra ngoài dưới hình dạng một con quạ đen. Con quạ bay vút lên bầu trời đẫm sương máu, mang theo tất cả những thông tin về jack và john..Từ đó, William bắt đầu theo dõi và truy dấu theo Jack.

Hắn tìm đến căn hầm trú ẩn—nơi mọi thứ bắt đầu . Hắn hóa thân thành một con chó, cấu trúc sinh học của hắn thay đổi từng phân tử, tự gia tăng độ nhạy thính giác gấp hàng trăm lần. Dị năng của William trước giờ vẫn vốn là một loại dị năng rất đặc biệt —hắn có thể thay đổi giới hạn sinh học của từng hình thái.

Con chó dò từng góc hầm, đánh hơi từng dấu vết năng lượng. Và hắn tìm được thứ đầu tiên—xác của bốn tên Vampire thuộc nhóm săn kho báu, vùi trong một hành lang gần mật thất Solar Order.

Tiếp tục lần theo hơi thở, William tìm đến đúng căn phòng mà Jack, Mira, John từng trú qua đêm. Một nơi tưởng chừng không còn gì—nhưng với hắn, chỉ một mảnh năng lượng còn sót lại trên nền đá là đủ.

Rồi, đến cánh cửa bạc.

Một chướng ngại bất khả xâm phạm với Vampire thông thường. Nhưng William… tự hòa tan cơ thể mình thành chất lỏng sinh học, luồn qua một khe nhỏ chỉ vừa một sợi tóc. Hắn chịu đựng nỗi đau khôn tả, từng tế bào gào thét khi tiếp xúc với Silver. Nhưng hắn vượt qua.

Và cuối cùng, hắn lần theo vết sáng, theo từng nhịp trượt, từng rung động trong không khí—lần ra được hành trình của Jack cho đến tận Hollowrest.

Bây giờ, khi đứng tại Crimvale Citadel, nơi hắn đang điều khiển Grol như một con rối chiến tranh, William cảm nhận được tất cả. Thứ ánh sáng từ thanh kiếm đó không phải giả tạo, không phải mô phỏng. Đó là ánh sáng thật—ánh sáng của mặt trời.

Một Vampire… với đôi mắt cam và sức mạnh của mặt trời. Một nghịch lý sống. Một kẻ mà mọi dữ liệu từ hàng ngàn năm trước đều không thể lý giải.

William siết tay. Ánh mắt hắn không còn là của một kẻ thí nghiệm, mà là của một kẻ săn.

“Nếu ta có thể bắt… hoặc kiểm soát tên này…”

“…thì đây sẽ là món quà vô giá dành cho Max.”

“Ngài ấy… sẽ không còn khinh thường ta nữa…”

“Ha… ha ha… há há há há há háaaaaaaaaaaa!”

Tiếng cười của William vang vọng khắp Citadel, vang lên như tiếng chuông gọi tử từ địa ngục. Đôi mắt trắng dã của hắn mở to, phản chiếu một thế giới đang dần sụp đổ… hoặc được tái tạo, theo cách của hắn.

Sau phút hồi tưởng ngắn ngủi, ý thức của William đang điều khiển Grol lập tức trở về với thực tại. Cơn hưng phấn vì những gì vừa xác nhận được lắng xuống, thay vào đó là sự tập trung lạnh lùng. Hắn biết… đã đến lúc phải hành động.

=========================

Grol, dưới sự kiểm soát của hắn, đột nhiên khựng lại. Khuôn mặt dữ tợn vặn vẹo, ánh mắt vẫn căm phẫn nhưng có gì đó thay đổi—tỉnh táo hơn, chủ động hơn. Vết cắt ở cổ tay, nơi vừa bị chém đứt bởi Last Light, bắt đầu ngừng cháy.

Nếu nhìn kỹ, làn da cháy xém quanh vết thương vẫn còn âm ỉ bốc khói. Ánh sáng vàng từ thanh kiếm khiến lớp thịt Vampire bị đốt đến mức không thể liền lại theo cơ chế hồi phục thông thường, thậm chí với những cá thể mạnh như Jack hay Grol, việc phục hồi cũng cần thời gian và năng lượng gấp nhiều lần.

Tuy nhiên, có một điều không thể phủ nhận—Last Light không thiêu rụi hoàn toàn những Vampire ở cấp cao như bọn chúng. Nó không giống cách thanh kiếm xử lý lũ thứ cấp hay sơ cấp, nơi chỉ cần một vết chém là toàn thân bốc cháy và tan biến.

Last Light làm chậm, gây đau đớn tột độ, và kìm hãm khả năng hồi phục, nhưng không thể dứt điểm ngay lập tức với các cá thể đã đạt tới đẳng cấp Thủ Lĩnh.

Grol nhìn về phía bàn tay đã bị chém rời. Hắn nâng cánh tay cụt lên, ánh mắt chằm chằm vào nơi da thịt bị xé toạc. Đột nhiên… hắn cười.

Một nụ cười méo mó, phi nhân tính, như thể điều sắp xảy ra là một thú vui bệnh hoạn mà hắn đã chờ từ rất lâu.

Phụt.

Từ phần thịt cháy của cánh tay cụt, các xúc tu màu đen nhầy nhụa phóng ra, uốn éo như những sợi thần kinh sống. Chúng vươn về phía bàn tay đứt lìa, rồi bắt đầu đan vào nhau như mạng nhện, từng sợi một luồn vào khớp, gân, rồi xiết chặt.

Phực.

Bàn tay đứt lìa được kéo giật trở lại, dính chặt vào cổ tay bị cụt. Nhưng không phải theo cách hồi phục tự nhiên.

Dịch đen bắt đầu rỉ ra từ các xúc tu, thấm vào từng khe rãnh, luồn qua da thịt, đâm xuyên gân xương như kim khâu, rồi siết chặt từng khớp nối. Quá trình không có quy luật, không có trật tự. Chỉ là một cuộc khâu nối lộn xộn, quái dị, tàn bạo—như thể đang vá lại một con rối chết bằng chỉ đen từ địa ngục.

Chỉ trong vài giây, cánh tay hắn cử động lại được. Dù các vết rách không hề lành, nhưng lớp gân đen nổi đầy khắp mu bàn tay, cổ tay, cánh tay như rễ cây mọc ngược. Một cánh tay được gắn lại bằng ma thuật sống—không hoàn hảo, không sạch sẽ—mà là một sự cưỡng ép bản thể kinh hoàng.

Grol siết tay. Các đốt ngón tay kêu răng rắc.

Hắn đã sẵn sàng… và lần này, là dưới sự điều khiển hoàn toàn của William.

Grol và William đã sẵn sàng cho một cuộc chiến sinh tử với Jack. Không ai có thể đoán được William đang thật sự toan tính điều gì, nhưng một điều ai cũng có thể cảm nhận rõ—hắn nhất định phải có được anh.

Ở phía trên mái nhà, cách xa cuộc hỗn loạn đang lan rộng bên dưới, Jack đưa Mira lên cạnh John. Anh đặt cô xuống nhẹ nhàng, ánh mắt lướt nhanh về phía trung tâm trận chiến nơi Grol đang đứng, gân đen nổi lên cuồn cuộn quanh cánh tay vừa được tái tạo.

“Ông và Mira hãy quay về nơi an toàn trước đi… Tên này… tôi cảm thấy hắn thực sự nhắm đến tôi. Hãy để tôi xử lý hắn…”

Giọng Jack không mang theo sự do dự. Chỉ có quyết tâm.

John ôm lấy Mira, ánh mắt ông sắc lại như ngọn giáo già từng chinh chiến qua trăm trận. Ông gật đầu, siết chặt cánh tay cô gái nhỏ đang run rẩy, rồi nhìn thẳng vào Jack.

“Đừng chết, Jack.”

Jack chỉ cười mỉm. Một nụ cười rất nhẹ, rất người. Trong ánh mắt anh—màu cam ấy. Một ánh mắt không cần lời nào, nhưng lại như thì thầm: “an tâm đi.”

Không chần chừ thêm, Jack xoay người. Thanh kiếm Last Light rung nhẹ theo chuyển động. Anh nhảy thẳng xuống chiến trường, ánh sáng vàng từ cơ thể phóng ra theo hình vòng cung như một làn sóng mặt trời lướt qua bầu không khí mục nát.

Jack hét lớn:

“Tất cả các người—những Vampire, những binh lính, những dân thường của Hollowrest—hãy rời khỏi đây ngay lập tức! Tên này và lũ quái vật, tôi sẽ xử lý chúng!”

Giọng anh vang vọng khắp không gian, lan qua những mái nhà, xuyên vào các con hẻm đổ nát, dội ngược lên các bức tường cháy sém máu.

Tất cả lập tức chú ý đến anh.

Trước mắt họ—một Vampire tóc trắng, bồng bềnh như lửa.

Đôi mắt cam sáng rực, kiên định và ấm áp. Dù còn tai nhọn, răng nanh—nhưng không ai nhầm lẫn được ánh mắt ấy. Mắt của hoàng hôn, không thuộc về lũ hút máu.

Trên tay anh là thanh Last Light. Từng đường gân vàng nhẹ phát sáng trên da anh. Không chói lòa, không ép buộc. Chỉ ấm áp, như một ánh dương không thiêu đốt.

Jack đứng đó—như một mặt trời. Nhưng không phải để hủy diệt. Mà để che chở.

Toàn bộ Vampire có mặt—dù còn nghi ngờ, vẫn phải công nhận một điều: đây không phải là kẻ thù. Và họ… không có cửa thắng Grol hay lũ quái vật kia nếu tiếp tục cầm cự.

Một Vampire Thủ Lĩnh hét lớn:

“Tất cả rút lui! Ưu tiên bảo vệ dân thường!”

Tiếng kèn hú lên từ một góc. Tín hiệu vang xa như mệnh lệnh thần thánh.

Ngay lập tức, lực lượng còn sống vừa đánh vừa lui, hình thành đội hình bảo vệ rút lùi. Trong khi đó, Jack vẫn đứng giữa trung tâm chiến trường, một mình đối đầu với Grol—và William.