Ly Ly thẫn thờ vài giây, ánh mắt bà không còn nhìn Mira nữa mà đang chìm vào một nơi khác một quãng thời gian xa lắc nào đó, nơi bà và Grace từng trải qua một câu chuyện dài, rất dài. Không ai biết rõ gốc gác của hai người một Vampire cấp Thủ Lĩnh già nua sống dưới thân phận một bà chủ quán trọ, và một cô gái loài người luôn gọi bà là “mẹ” dù biết rõ đó không phải sự thật. Nhưng ở giữa họ… là thứ gì đó không ai định nghĩa nổi.
Rồi chợt—
“Mẹ, nhanh lên! Chúng ta sắp mất cô ấy rồi!”
Mira đang co giật từng hồi, toàn thân vặn vẹo vì sốt cao. Hơi thở đứt quãng, ánh mắt đã gần như không còn tiêu cự.
Ly Ly chớp mắt, như thoát khỏi mộng tưởng.
“Được rồi, được rồi, Grace! Ta sẽ làm… Nhưng là vì cô thôi đó.”
Rồi bà lườm nhẹ.
“Mà nhắc lại, ta không phải mẹ cô đâu nhé.”
Grace rơi nhẹ một giọt nước mắt, ánh mắt nhìn về Ly Ly—một bà già Vampire, nhưng lúc này đang mang hình hài như thể là mẹ ruột cô.
“Con biết mà… Không phải tất cả Vampire đều xấu. Và mẹ cũng vậy.”
Ly Ly cười khẽ, một nụ cười chẳng có vẻ gì là của một kẻ từng gây ra điều gì tàn bạo. Bà đưa tay về phía trán Mira khi bàn tay chạm vào, một nguồn sáng xanh lá pha vàng bắt đầu lan ra, dịu nhẹ, nhịp nhàng, như hơi thở thiên nhiên.
Thì ra Ly Ly sở hữu dị năng Healing.
Một trong những loại dị năng cực hiếm,hiếm đến mức nếu bị phát hiện, bất kể là ai, cũng sẽ bị Đế chế Vampire ép buộc phục vụ. Không phải vì lòng tốt, mà vì tiện dụng.
Cơ thể Mira bắt đầu dịu lại. Hơi thở dần chậm. Cơn co giật ngưng, nhiệt độ hạ xuống. Grace ôm lấy cô, lau mồ hôi, ánh mắt dịu đi.
“Cô sao rồi… Cô bé ổn chứ?”
Mira hé mắt, mơ hồ nhìn thấy ánh sáng đang phát ra từ bàn tay của một Vampire. Cô bị sốc nhẹ—vì chưa từng tưởng tượng được một sinh vật mà cô từng tin là loài ác quỷ, giờ lại cứu mạng cô bằng cả linh hồn.
“Vampire… Ư… Bà… đang giúp tôi à…?”
Ly Ly mỉm cười, giọng trầm mà ấm.
“Sẽ ổn thôi. Nghỉ ngơi đi.”
Ngay lúc ấy—một tiếng hét vang vọng từ con hẻm phía dưới, kéo tất cả trở về thực tại:
“Sơ tán mọi người ngay! Grol nổi điên rồi! Ngài ấy đang tấn công một Vampire và một ông lão! Thậm chí còn giết cả dân thường! Mau thông báo với mọi người đi!!!”
Mira giật mình. Dù còn yếu, cô lập tức hiểu ra. Cô biết chính xác… người Vampire ấy là Jack. Và ông lão ấy—là John.
Hồi tưởng dừng lại.
Cô không kể thêm. Nhưng ánh mắt của cô—vẫn nhìn về phía chiến trường—nói lên tất cả.
Và câu chuyện giữa cô, Grace và bà Ly Ly… là một chương khác. Một chương dài.
Nhưng đó—sẽ là câu chuyện của một ngày khác.
John đứng lặng sau khi nghe Mira kể lại toàn bộ câu chuyện. Ánh mắt ông hơi nheo lại, khóe miệng không còn nụ cười mệt mỏi thường thấy. Có điều gì đó trong ánh mắt ấy… lạnh lẽo, như đã từng trải qua hàng trăm lần phản bội, hàng nghìn lần chứng kiến cái chết từ bàn tay của những kẻ mà người khác cho là “tốt”.
Ông nhìn Mira một lúc lâu. Rồi chỉ nhẹ nhàng nói:
“Nhóc à… đừng tin lũ Vampire.”
Giọng ông không cao, không giận dữ—nhưng mang theo sự chắc chắn tuyệt đối, như một chân lý không thể lay chuyển.
“Dù nó mang hình hài một đứa trẻ, hay một bà lão hiền từ… dù nó có cứu cô, cho cô ăn, che chở cho cô… đừng tin bất kể thứ gì tốt đẹp chúng đem lại.”
John cúi đầu dìu Mira bước tiếp. Bước chân chậm rãi, nhưng nặng như đang kéo theo quá khứ.
“Tin ta đi…” – ông nói khẽ, ánh mắt hướng về nơi ánh lửa vẫn còn cháy đỏ phía xa.
“Ta là người… hiểu rõ nhất.”
Giọng ông khàn đặc, như thể mỗi lời đều kéo theo một phần linh hồn bị bào mòn theo năm tháng.
Mira không đáp. Cô lặng im.
Không phải vì không tin. Mà vì lần đầu tiên, cô thấy… trong mắt John—là một nỗi đau không thể chữa lành.
Trở lại với chiến trường—
Một không gian chết chóc nặng nề đến nghẹt thở, nơi chỉ còn lại những xác chết xấu số nằm la liệt, cả loài người lẫn Vampire, những kẻ không kịp thoát khỏi cơn cuồng nộ của Grol và đám quái vật.
Áp lực từ Jack và Grol lan tỏa như sóng xung kích, khiến bất kỳ sinh vật nào còn sót lại quanh đó cũng phải rùng mình, dù chỉ đứng nhìn từ xa.
Grol đột nhiên gào lên, tiếng thét vang vọng khắp thị trấn như tiếng chuông báo tử cuối cùng. Cùng lúc đó, đám quái vật đồng loạt gầm rống, như nhận được lệnh trực tiếp từ chủ nhân. Từng con một—dị dạng, nhớp nháp, đen xì—lao về phía Jack với tốc độ kinh hoàng. Có ít nhất mười hai con, mỗi con mang một hình hài dị dạng khác nhau, thứ sinh vật chỉ có thể được sinh ra từ ác mộng.
Jack… không nhúc nhích.
Anh siết chặt Last Light trên tay, ánh mắt kiên định như được rèn từ chính mặt trời. Hào quang vàng nhạt bao quanh cơ thể anh, tóc trắng bồng bềnh như ngọn lửa, phản chiếu ánh sáng của vầng kiếm thiêng đang rực cháy trong tay.
Một con quái vật đầu tiên lao tới—một thực thể gớm ghiếc không đầu, tay khổng lồ mọc từ vai, cái miệng há hốc nằm ngay giữa ngực, răng mọc tua tủa.
Nó vung tay như muốn đập tan cả một tòa nhà—
Nhưng với Jack, nó quá chậm.
Anh nghiêng người nhẹ sang trái, động tác uyển chuyển đến mức như đang múa. Thanh Last Light vung lên, động tác liền mạch như phản xạ bản năng, dù chính anh cũng không hiểu vì sao mình lại thành thạo đến vậy.
Xoẹt.
Một đường kiếm đâm thẳng vào bụng con quái vật, rồi hất mạnh lên trên.
Chỉ trong tích tắc—thân thể con quái vật bị tách làm hai, từ bụng lên tới đỉnh đầu. Máu đen văng tung tóe, và một vệt sáng vàng như tia chớp rạch ngang màn đêm.
Ngay lúc ấy, một con khác với thân hình dài ngoằng, mình đầy xúc tu phóng thẳng tới. Hàng chục xúc tu quất như roi về phía Jack.
Jack không chần chừ.
Anh xoay người, vung kiếm trong nhịp điệu uyển chuyển.
Xoẹt—xoẹt—xoẹt!
Từng xúc tu bị chém nát, máu đen bắn tung tóe, tiếng rên rỉ thảm thiết phát ra từ cổ họng con quái.
Không có chỗ cho sợ hãi.
Không có chỗ cho nghi ngờ.
Jack… giữa vòng vây của tử thần, là ánh sáng duy nhất còn sót lại.
VÙNGGGGGGG!!!!!!!!!!!!
Một âm thanh xé gió vang dội cả chiến trường. Lưỡi rìu khổng lồ của Grol—cao tới 4 mét, được khắc hàng chục rune lửa đỏ rực—bay với vận tốc khủng khiếp, lao thẳng về phía Jack. Đám quái vật đang vây anh dạt ra, bản năng sinh tồn mách bảo chúng tránh xa món vũ khí hủy diệt ấy.
Jack ngẩng đầu.
Anh giơ Last Light lên, hai tay siết chặt lấy chuôi kiếm, ghì thân mình xuống như đang chặn một ngọn núi đang đổ ập.
ẦMMMMMMMMMMMMMM!!!!!!!
Lưỡi rìu chạm vào Last Light, tạo ra một vụ nổ nhiệt, những vòng lửa đỏ cam bùng lên cuồn cuộn, thổi bay máu thịt của lũ quái vật xung quanh, khiến cả chiến trường chấn động.
Jack bị đẩy lùi đi vài mét, đôi chân rít mạnh dưới đất để giữ thăng bằng. Làn khói dày đặc bốc lên từ vụ nổ, bao phủ cả một vùng trong mù lửa.
Chíu—!!
Từ giữa tâm vụ nổ, một đốm lửa đỏ lóe lên.
Grol dùng Fire Teleport, dị năng dịch chuyển tức thời theo luồng nhiệt, xuất hiện ngay giữa vụ nổ, tay hắn vừa kịp chộp lại cán rìu khổng lồ.
“CHẾTTTTTTTTT ĐI——!!!”
Grol gào lên, vung rìu một cú xoáy cực đại, vệt lưỡi rìu đỏ rực kéo dài giữa không gian, mang theo áp lực nặng khổng lồ.
Jack cúi rạp người, né được cú chém trong gang tấc. Luồng gió từ cú chém lướt qua vai anh…
Anh lập tức lao tới, Last Light hướng thẳng vào bụng Grol, nhát đâm cực kỳ chính xác—
“Không dễ vậy đâu!!!”
Grol gầm lên, lại bùng lên lửa đỏ—Bụp!—dị năng Teleport một lần nữa được kích hoạt.
Chỉ trong chớp mắt, hắn biến mất, rồi xuất hiện ngay sau lưng Jack như một bóng ma. Một đốm lửa nhỏ phát nổ sau lưng anh chính là điểm đánh dấu dịch chuyển.
Lưỡi rìu khổng lồ lập tức bổ xuống lưng Jack.. với sức mạnh và tốc độ kinh hoàng.
Vài milimet nữa thôi—
KENGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGG!!!!!!!
Jack quay người trong tích tắc, Last Light đưa ngược lên đỡ đòn.
Hai món vũ khí chạm nhau.
Một là biểu tượng của mặt trời. Một là lưỡi rìu tàn bạo của hủy diệt.
Tiếng va chạm vang lên chói tai, như hàng ngàn mảnh kim loại rít lên cùng lúc.
Một xung kích khổng lồ từ tâm va chạm nổ tung, thổi bay gạch đá, xé toạc mặt đất, khiến cả thị trấn Hollowrest rung chuyển.
Đây không còn là chiến đấu.
Đây là… một cuộc giao tranh giữa hai thế lực.
Và nó… mới chỉ bắt đầu.