Jack bị ép xuống dưới, toàn thân như đang gồng chống lại một Ngọn núi sống. Last Light vẫn rực sáng dưới sức ép từ lưỡi rìu khổng lồ của Grol, hai vũ khí va chạm tạo nên những âm thanh kim loại chói tai.
“Cho tao… thấy cái thứ mày cầm mạnh đến mức nào!” – Grol nở một nụ cười méo mó. Nhưng trong đôi mắt hắn—là một khoảng đen sâu hun hút, vô hồn, như thể chính hắn cũng chỉ là một cỗ máy giết chóc được điều khiển từ xa.
Jack siết chặt răng. Áp lực từ Grol đè xuống khiến đầu gối anh khụy nhẹ, mặt đất dưới chân nứt toác. Nhưng anh không nao núng. Ngay khoảnh khắc đó—Jack buông lực. Thanh kiếm Last Light lướt nghiêng xuống, trượt dọc lưỡi rìu, khiến đòn ép của Grol rơi thẳng xuống đất mà không còn lực đối kháng. ẦMMMMMMMMM!! Rìu bổ thẳng xuống, kèm theo luồng hỏa lực bùng nổ, thiêu rụi mặt đất, tạo thành một hố sâu cháy đen, khói bốc nghi ngút.
Nhưng Jack đã xoay người, Một đường kiếm nhanh như chớp, chính xác, xé ngang ngực Grol. Xoẹtttttt!!! Máu đen phun ra. Grol gào lên, nhưng ngay lập tức… buông rìu. Và rồi—BÙMMMMMMM!! Một cú đấm như pháo nổ thẳng vào ngực Jack, đầy sức mạnh, đầy bạo tàn. Cơ thể Jack bay văng đi như viên đạn, đập mạnh vào cổng sắt phía sau. UỲNH!!!!!!!!!! Cánh cổng bị nghiền nát, vỡ tung, cả bức tường đổ sập theo. Bụi đá và mảnh sắt bắn tung tóe, phủ mờ khung cảnh. Trong làn khói đó, Jack không hề la lên một tiếng, dù cả cơ thể đã va chạm đến mức vỡ vụn. Anh chống tay xuống đất… và bắt đầu đứng lên.
Grol và William cùng lúc nở nụ cười méo mó đến kinh dị—nụ cười của những kẻ đang tận hưởng nỗi đau của con mồi như một bữa tiệc máu.
“Yếu vậy sao…?” – Grol lừ đừ lên tiếng, mắt vẫn đen như hố sâu.
“Xem ra thứ đó… cũng chỉ giúp ngươi chết chậm hơn một chút nhỉ.”
Từ bên trong đống sắt thép méo mó, Jack bước ra. Bộ giáp rách nát, máu chảy nhẹ từ mũi, tạo thành một vệt đỏ trên khuôn mặt trắng nhợt. Anh không nói gì. Chỉ đưa tay lên, lau nhẹ dòng máu, rồi ngắm nhìn… Máu ấy dần tan biến trong ánh sáng vàng nhạt của Last Light đang bao phủ toàn thân anh. Hào quang vẫn chưa tắt. Niềm tin vẫn còn cháy. Jack siết thanh kiếm bằng cả hai tay. Ánh mắt anh lúc này không còn là của một chiến binh. Mà là ánh mắt của… một vị thần ánh sáng.
Last Light sáng bừng lên lần nữa. Một lớp ánh sáng vàng đậm hơn, mãnh liệt hơn, tỏa ra từ lưỡi kiếm. Jack xoay người, hét lớn trong vô thức—“Divine Slashhhhhhhhhh!!!!” Ngay khoảnh khắc thốt ra, anh cũng khựng lại, như thể cái tên ấy… vừa thân thuộc, vừa xa lạ. Dường như… nó không phải do anh nghĩ ra, mà là thứ được khắc sẵn trong huyết quản. Thanh kiếm vung ra—Xoẹttttttttttttttttttttttttttttt!!! Một lưỡi kiếm ánh vàng hình trăng khuyết, cao hơn 4 mét, rít gào xé toạc không gian, cày nát cả mặt đất trên đường lao tới.
Grol trợn mắt.
“CÁI QUÁI GÌ———!!!???” Hắn phản xạ, kích hoạt Fire Teleport—nhưng quá muộn. Tia sáng vừa lóe lên, thân thể hắn chưa kịp rời khỏi vị trí thì—ẦMMMMMMMMMMMMM——!!!!! Lưỡi kiếm chém sượt ngang, xé toạc vai và tay phải, một dòng máu đen phun lên trời, từng tia máu như tan trong ánh vàng đang lan ra. Grol gào lên không tiếng, thân hình loạng choạng, hơi thở đứt đoạn.
Nhưng đừng quên—Grol không còn là một sinh vật biết đau. Không còn cảm xúc. Không biết sợ. Hắn là công cụ. Là hình nhân sống. Bị William chi phối hoàn toàn. Ngay khi hắn gần như quỵ xuống, ngọn lửa vàng của Last Light trên vết thương tắt ngấm, để lại vùng thịt bị thiêu cháy đen sì, nham nhở. Và rồi—Từ vùng da thịt cháy xém, các sợi xúc tu đen nổi lên, mọc tua tủa, bắt đầu khâu lại phần cơ thể bị chém. Máu vẫn không ngừng rỉ ra, vết thương không lành, nhưng… đủ để hắn đứng dậy.
Grol bật người dậy như cỗ máy hỏng vừa được kích nguồn. Miệng hắn há ra, ánh đỏ rực từ cổ họng dâng trào. Rắc rắc rắc——Ba viên Fire Ball cực lớn được hình thành trong họng, xoay tròn, phát sáng rực rỡ như dung nham nén áp suất cao. Grol gầm lên, rồi PHUN THẲNG VỀ JACK!!! Vèo vèo vèo—!!! Ba viên Fire Ball bay tới như thiên thạch, mặt đất nứt toác dưới quỹ đạo chúng, lửa trào ra phía sau như đuôi sao chổi. Ba viên Fire Ball đỏ rực như thiên thạch lửa lao thẳng về phía Jack. Ánh sáng của chúng rạch ngang trời, khiến cả bầu không khí méo mó vì nhiệt lượng.
BOOM! BOOM! BOOM! Jack né lách từng viên trong gang tấc—mỗi viên đều tạo ra một vụ nổ khủng khiếp, bốc cháy dữ dội, thổi tung mặt đất và bụi đá xung quanh. Một viên sượt qua vai, xé rách giáp anh, để lại vệt cháy đỏ rực. Một viên khác xẹt qua tóc, làm bồng bềnh mái trắng như bị táp lửa. Không kịp nghỉ, Jack lao tới. Last Light trong tay anh phát sáng mạnh hơn bao giờ hết. Lưỡi kiếm vàng rực hướng thẳng vào cổ họng Grol. Đây là cơ hội. Anh siết chặt cán kiếm—Chuẩn bị đâm—
Nhưng rồi… “AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA——!!!” Một tiếng hét xé lòng vang lên từ phía phải. Một cô gái Vampire, mặc thường phục đẫm máu, đang nấp trong đống đổ nát. Đôi mắt cô cầu cứu tuyệt vọng, giơ tay run rẩy. Ngay bên cạnh là một con quái vật đen gớm ghiếc, đang há cái miệng rộng đến tận cổ, chuẩn bị nuốt sống cô ấy. Cảnh tượng ấy đập thẳng vào mắt Jack. Trái tim anh siết lại.
“Không—”
Trong khoảnh khắc ấy, anh khựng lại. Lưỡi kiếm chậm lại. Bản năng cứu người khiến anh lỡ nhịp. Và Grol—không bỏ lỡ một giây nào. GRỪAAAAAAAAAAHHH——!!! Hai tay Grol vung lên, nắm chặt lại như búa tạ, đập thẳng từ trên cao xuống Jack. ẦM! Cú đấm dập mạnh anh xuống đất, như một cơn địa chấn. Chưa hết—cánh tay hắn đỏ rực, các rune phát sáng điên cuồng. UỲNH!!!!!!!!! Nắm đấm phát nổ ngay giữa ngực Jack, một vụ nổ nhiệt cực lớn lan ra, cày nát mặt đất, khiến cả khu vực vỡ toang thành miệng hố sâu, bụi đất và lửa trào lên như núi lửa đang giận dữ.
Grol bật cười lớn, điên dại, méo mó, man dại.
“Đồ ngu!! MÀY LO CHO NGƯỜI KHÁC TRONG KHI CHÍNH MÌNH SẮP CHẾT Ư??”
“LO CHO BẢN THÂN MÀY TRƯỚC ĐI——!!!” Giọng hắn như gào rít giữa máu và lửa, nhưng… có lẽ hắn không hiểu. Vì Jack không chiến đấu để sống. Anh chiến đấu để bảo vệ.
Bỗng—từ giữa làn khói bụi mịt mù, một tia sáng vàng xé toạc không khí, lao ra với tốc độ kinh hoàng.
Véo—————!!!
Thanh Last Light bay vụt ra như tia sét, suýt xuyên thẳng qua người Grol. Hắn giật mình lùi lại, bản năng của chiến binh cổ xưa vẫn đủ để phản xạ trong tích tắc.
“Cái quái gì vậy——!?” – Grol gầm lên, nhưng không ai trả lời.
Last Light không bay về phía Jack.
Nó bay tới con quái vật đang chuẩn bị nuốt sống cô gái Vampire.
ẦM!!!
Đầu con quái vật nổ tung.
Lưỡi kiếm vàng cắm phập vào bức tường sau lưng nó, vẫn còn rung lên vì sức công phá.
Cô gái sụp người xuống, ánh mắt kinh hoàng nhưng cũng không giấu nổi niềm biết ơn vô vọng.
Và rồi—bóng vàng lao vút lên từ trong đám bụi.
Grol chưa kịp hoàn hồn.
ĐOÀNG——!!!
Một cú đấm như sấm sét giáng thẳng vào mặt hắn.
Jack—xuất hiện với ánh vàng rực lửa, không một vết thương, không một dấu hiệu suy yếu.
Grol bay ngửa ra sau, hai chiếc răng nanh văng khỏi miệng, máu đen phun ra như mưa, cơ thể hắn rầm rầm rơi xuống, bụng ngửa lên trời như xác bị phanh thây.
Jack lập tức áp sát, anh nhảy lên, đạp thẳng vào ngực Grol, đứng trên người hắn, một tay chống gối, tay còn lại đặt vào cằm hắn—ánh mắt lạnh băng như thần phán.
“Ngươi thật sự… không quan tâm đến họ sao?”
“Họ cùng giống loài với ngươi đấy.” – Giọng Jack trầm, khàn, nhưng rõ từng chữ.
Ánh mắt anh liếc về phía cô gái đang co ro, vừa thoát khỏi cái chết.
Toàn thân cô run rẩy, nhưng không thể rời mắt khỏi chiến binh tóc trắng ấy.
Jack trừng mắt—
“Kẻ như ngươi… không đáng sống.”
Từ xa, William nghiêng đầu, môi hắn khẽ nhếch lên thành một nụ cười khinh bỉ.
Hắn lẩm bẩm trong tâm trí, dẫn tín hiệu đến não Grol.
“Đến lượt mày giảng đạo lý à? Thằng nhóc…”
“Thế giới này không đơn giản như mày nghĩ đâu. Tin tao đi… mày sẽ chẳng thể cứu nổi ai cả.”
Grol bật ngẩng đầu lên, ánh mắt vô hồn, giọng méo mó đến dị dạng:
“Cứu ai? Ai cần ngươi cứu? Không ai cả.”
“Chết đi, tất cả đều phải chết.”
Giọng hắn không phải của Grol nữa.
Mà là tiếng vọng của William—kẻ đang giật dây từ nơi xa.
Cuộc chiến này… không chỉ là giữa hai chiến binh.
Mà là giữa ánh sáng cuối cùng—và bóng tối đang cố gắng bẻ gãy nó.