Chapter 8: Con đường khác nhau

Không hiểu sao nghe những lời chua cay như vậy, trong lòng Hoàng Diệp bỗng thấy nhẹ bẫng. Có lẽ ngay từ đầu cô đã không thích công việc đưa thư này rồi. Bây giờ, cô đã có lý do để từ chối làm việc mà mình không thấy thoải mái.

Hoàng Diệp liền cầm thư của cô ta trả lại, khóe miệng nở nụ cười thương mại:

- Xin lỗi. Vụ làm ăn này không thành rồi.

Lúc này, Tăng Thuấn Hy với Trần Hùng Huy cũng đã ngừng chơi bóng rổ, hướng sự chú ý đến đám đông nữ sinh. Tăng Thuấn Hy lục lại trí nhớ từ hồi lớp 6, đã từng nghe đến cái tên Như Ý. Cũng vì ghen tuông đố kỵ mà tốp nam sinh lớp 6 đã thù ghét Trần Hùng Huy vì cái tên này. Thật không ngờ nhiều năm như vậy, cô ta vẫn hâm mộ Trần Hùng Huy, Tăng Thuấn Hy nghiêng đầu nói nhỏ với Trần Hùng Huy:

- Là thư của cậu.

Nhóm nữ sinh liền lên mặt mỉa mai:

- Cô tưởng mình là nữ thần thật đấy à?

Hoàng Diệp vẫn giữ nụ cười ngọt ngào trên môi:

- Các cô thấy rồi đấy bọn họ đẹp đôi biết bao, tôi cũng chỉ là nữ phụ đam mỹ. Vốn dĩ không thể giúp được ai.

Tăng Thuấn Hy hất hàm với Trần Hùng Huy:

- Tưởng thế nào, uổng công tôi trông đợi cô ấy bùng nổ đanh đá 1 lần.

Gương mặt Trần Hùng Huy cũng phảng phất nét cười:

- Cô ấy chỉ kết bạn không kết thù.

Tăng Thuấn Hy nheo mắt tinh nghịch:

- Có điều, chúng ta đều không ngại kết thù.

Lời Tăng Thuấn Hy chưa nói xong, Trần Hùng Huy đã bước đến trước mặt nhóm nữ sinh, cầm quả bóng rổ chìa ra trước mặt cô nàng:

- Cô có biết cô và quả bóng này giống nhau ở điểm nào không?

Nhóm nữ sinh bị bất ngờ, nhất thời không biết ứng xử thế nào. Trần Hùng Huy lạnh lùng nói tiếp:

- Đều không có cửa.

Nói xong liền ném quả bóng về phía sau. Qủa bóng bay vút lên trên không rồi chui tọt vào rổ trước con mắt ngỡ ngàng của tất cả học sinh đang hít drama trên sân bóng. Tăng Thuấn Hy không khỏi thấy lạnh sống lưng. Học giỏi, ngoại hình đẹp, chơi thể thao cũng giỏi. Bảo sao cậu ta có hào quang thu hút nhiều nữ sinh đến vậy. Vừa lúc thì chuông hết tiết vang lên. Tăng Thuấn Hy, Trần Hùng Huy, Hoàng Diệp cùng nhau trở về lớp học.

Tăng Thuấn Hy đưa tay trái khoác vai Hoàng Diệp, tay phải khoác vai Trần Hùng Huy, vui vẻ cằn nhằn:

- Nữ thần à? Chẳng phải chúng ta là bạn sao? Lúc nào cũng thích giải quyết rắc rối 1 mình vậy.

Hoàng Diệp nhoẻn miệng cười, nụ cười sáng trong, xinh đẹp. Hiện tại chính là 1 món quà. Hãy trân trọng và tận hưởng trọn vẹn nó. Không cần nhìn về phía xa xôi.

Sau đó, tự nhiên các trang mạng đưa tin về Trần Hùng Huy đều bị hack, cứ nổi lên cái nào là bay màu cái ấy. Cái tên Trần Hùng Huy gần như biến mất khỏi mạng xã hội. Hoàng Diệp lặng lẽ nhìn về phía Trần Hùng Huy. Người khác luôn khao khát nổi tiếng, còn cậu ta lại từ chối nó. Tài cậu ấy có, tiền cậu ấy không cần, sự nổi tiếng cũng không cần, vậy thứ cậu ấy thực sự cần là gì?

Cuối kỳ, mỗi học sinh đều chọn trường Đại học cho mình. Dĩ nhiên, Tăng Thuấn Hy chọn học viện Cảnh Sát. Chỉ có Trần Hùng Huy là gây bất ngờ khi cậu ấy cũng điền HV Cảnh Sát vào hồ sơ ứng tuyển đại học.

Tăng Thuấn Hy nhìn vào hồ sơ của Hoàng Diệp tò mò hỏi:

- Ước mơ của nữ thần là gì vậy?

Hoàng Diệp điền VNF University vào hồ sơ, phấn khởi nói:

- Dĩ nhiên là Giàu. Giàu bằng chính sức mình.