3 tháng sau, kỳ thi học sinh giỏi tin học quốc gia kết thúc. Và cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi Trần Hùng Huy vô địch. Cảm giác cậu ta chẳng cần bỏ chút công sức nào, vô địch như bản năng sinh ra đã thế. Sau kì thi, cậu lại càng nổi tiếng, lại càng nhiều fan hâm mộ, không chỉ trong trường mà còn có học sinh trường khác. Gương mặt điển trai bác học của cậu xuất hiện liên tục trên truyền hình, báo chí và mạng xã hội. Lần vô địch này thực sự còn vang hơn cả lần vô địch hồi tiểu học. Có lẽ vì càng lớn, ngoại hình càng sáng, khiến cho cậu nổi tiếng khắp nơi, được ví như nam thần trong ngôn tình. Mỗi khi 3 người đi ăn cùng nhau, cô cũng phát ngại vì bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về phía mình, đa phần đều không thiện cảm lắm. Mất bao nhiêu công sức kết bạn, thế mà kết quả cô vẫn bị cô lập. Cũng may, không phải tất cả đều quay lưng với cô, vẫn có những người tìm đến cô nhờ giúp đỡ. Bởi vậy, dù biết Trần Hùng Huy không thích nhận thư và khả năng là chả bao giờ đọc, Hoàng Diệp vẫn nhận đưa giúp 1 vài lá, mà cô cảm thấy đối phương rất tội. Thường là kiểu kiên trì nhiều năm.
Giờ thể dục, sân trường lả tả lá bay, khiến cho tâm trạng của học sinh cuối cấp càng mông lung vô định. Hoàng Diệp ngồi dưới gốc cây nhìn 2 cậu bạn đang tập bóng rổ cùng nhau. Cô mơ hồ cảm nhận được 1 tương lai chỉ còn cô bước 1 mình. Mỗi người 1 lý tưởng, 1 hướng đi. Hoặc khi họ có bạn gái, cũng chính là lúc cô không còn ở vị trí đặc biệt nữa. Cô mơ hồ nhớ lại người bạn thanh mai trúc mã của mình. Đã từng thân thiết bao nhiêu, nhưng kể từ khi cô lên thủ đô học, thì cứ dần dần trở nên xa cách. Giống như lá phượng trượt khỏi kẽ tay ngày gió vậy.
Gia đình cô không giàu có, nhưng ông bà để lại cho miếng đất rất rộng. Thời thế thay đổi, miếng đất đó nghiễm nhiên đứng ở vị trí đắc địa. Những gia đình có tiền đều mua đất bên cạnh để xây nhà. Gia đình Nguyễn Quang Hùng giàu có nhất vùng, cũng mua đất bên cạnh để xây biệt thự. Bởi vậy, tự nhiên cô có 1 thanh mai trúc mã rất giàu. Mẹ cậu ấy là người gánh vác kinh tế gia đình, rất giỏi đầu tư chứng khoán. Ngay từ bé, mẹ cậu ấy đã truyền lửa đam mê chứng khoán cho cô. Cậu ấy học hành không nổi bật, mẹ cậu đều thuê gia sư đến dạy riêng, và nhân tiện dạy luôn cho cô. Từ bé, cô đã được nhận 1 chế độ dạy học đặc biệt của con nhà giàu, còn được học chứng khoán từ người hàng xóm. Có thể nói, mẹ Nguyễn Quang Hùng không khác gì quý nhân phù trợ của cô. Còn với Quang Hùng, cô đã tưởng đó là 1 tình bạn không bao giờ phai nhạt.
Ai rồi cũng phải bước đi con đường của riêng mình thôi. Cô cầm lá thư được nhờ gửi cho Trần Hùng Huy mà lòng trùng xuống. Một ngày kia họ có gia đình, cũng chính là lúc cô không thể thân thiết với họ nữa. Họ thì vẫn có thể thân thiết với nhau mà không sợ người phụ nữ của họ ghen tuông. Hoàng Diệp nhìn đám đông nữ sinh vây quanh sân tập bóng rổ, đến quá nửa trong số đó là đến để ngắm chàng trai trong mơ của họ. Qủa thực cũng có 1 chút thông cảm. 2 con người kia đều rất khó tiếp cận. Nhóm nữ sinh này làm sao có thể tạo ra cơ hội cho mình.
Con người có 1 điểm chung đó là: chỉ mải nuối tiếc những điều trong quá khứ, lo sợ những chuyện ở tương lai, mà trong lòng nặng trĩu, bỏ quên hạnh phúc hiện tại. Cô tự cười mình, rồi đứng dậy, tiến về phía sân bóng rổ. Đến gần thì cô lại nghe được những câu nói thật đáng thất vọng.
- Hôm nay đúng là ngày hoàng đạo, không nhìn thấy Hoàng Diệp ở cạnh họ. Đỡ ngứa mắt.
- Hoàng Diệp này chướng mắt thật, suốt ngày kè kè crush của tôi.
- Như Ý. Chị nói vậy là sao chứ? Chẳng phải trước mặt chị ấy, chị lúc nào cũng tươi cười nhờ vả sao?
- Ôi dào, mọi mối quan hệ trên đời đều là trao đổi qua lại thôi. Cô nghĩ cô ta thật lòng giúp à? Chúng ta đều là xuất thân giàu có, cô ta giúp chúng ta, sau này ắt có lúc đòi lại cả vốn lẫn lời. Cô ta rất giỏi đầu tư mà.