Tăng Thuấn Hy giật mình tỉnh dậy khỏi cơn mê sảng. Đã mấy ngày trôi qua, Tăng Thuấn Hy vẫn ngồi đợi ở ghế dài bên ngoài phòng bệnh. Ban đêm cậu cũng ngủ ở ghế luôn. Không gian xung quanh cậu vắng lặng u ám, khắp nơi đều có mùi thuốc sát trùng tạo cảm giác sạch sẽ nhưng cũng rất lạnh lẽo. Cậu đứng dậy nhìn vào trong phòng bệnh, vị bác sĩ trẻ kia vẫn làm việc không biết mệt mỏi, vừa kiểm tra vừa quan sát rất tỉ mỉ. Thao tác và thái độ làm việc của cậu ta rất chuyên nghiệp, không hề non nớt như 1 sinh viên. Có điều, sau mấy ngày điều trị mà bệnh tình của Trần Hùng Huy cũng không khá hơn, còn bệnh của Hoàng Diệp cũng bắt đầu trở nặng.
Đột nhiên, cậu ta thẫn thờ ngồi bệt xuống nền, đầy mệt mỏi và tuyệt vọng. Trên giường bệnh, hô hấp của Trần Hùng Huy yếu dần. Hình như đã ngừng hô hấp.
Tăng Thuấn Hy bàng hoàng không dám tin vào mắt mình, vội vàng đập cửa phòng bệnh bị chốt bên trong:
- Mở cửa ra cho tôi vào. Cậu là thiên tài cơ mà. Cậu phải chữa được.
Hoàng Diệp đang mê man ngủ, cũng bị tiếng đập cửa đánh thức. Cô nhìn sang giường bệnh của Trần Hùng Huy, hình như đã ngưng thở. Cô ngồi dậy, lê bước sang giường bệnh của Trần Hùng Huy. Tự nhiên, nước mắt tuôn ra ướt nhèm cả mặt. Có những việc đã làm tưởng như vô ích, lại phải đánh đổi cái giá quá đắt. Không cứu được bà nội cậu ấy, mà còn nhiễm bệnh cả 2. Tự nhiên cô nghĩ, nếu hôm ấy cho quyết định lại, cô có trốn qua chốt để đến thăm bệnh hay không. Mà thực ra, lây ở đâu, lây lúc nào, cô cũng đâu biết được.
Vị bác sĩ trẻ thất thểu bước ra cửa, chốt cửa chắc hơn và ngồi thụp xuống:
-Xin lỗi. Tôi không chữa được. Anh cũng không được vào.
Nói xong, tự dưng cậu ta ngồi khóc như 1 đứa trẻ. Có lẽ trong đời, cậu ta chưa bao giờ cảm thấy bất lực thế này, liệu có còn xứng đáng với 2 chữ thiên tài. Sắp tới, cậu phải tham gia vào cuộc thử nghiệm vacxin và thuốc chữa trên người. Người đăng ký làm thử nghiệm lại là người rất quan trọng với cậu. Tình hình xấu như thế này, thử nghiệm cầm chắc thất bại. Nếu chuyện đó xảy ra cậu sẽ mất đi người quan trọng nhất cuộc đời mình.
Lúc này Tăng Thuấn Hy cũng mất bình tĩnh, đập cửa càng mạnh hơn. Vị bác sĩ trẻ tuyệt vọng nói:
- Anh có bị điên không? Anh vào thì có ích gì? Chỉ tăng thêm số người bệnh.
Hoàng Diệp đưa 2 tay nắm chặt lấy bàn tay Trần Hùng Huy. Là 1 người bệnh, lại chứng kiến người bệnh bên cạnh ra đi, người đó lại là bạn mình. Quả thực Hoàng Diệp không chịu được. Có lẽ, tử thần sẽ đến đón cả 2 người đi. Trong lòng vừa sợ hãi vừa đau khổ, nhưng điều an ủi với cô lúc này là, dù sao thì cả 2 đều không cô đơn. Cô gục mặt xuống giường vừa ho vừa khóc nấc.
Bỗng nhiên cô cảm nhận được bàn tay Trần Hùng Huy cũng đang nắm tay cô. Vị bác sĩ trẻ nhìn vào màn hình đo hô hấp, vội vàng đứng dậy kiểm tra. Và điều thần kỳ đã xảy ra, Trần Hùng Huy hô hấp bình thường trở lại.
Vị bác sĩ trẻ đỡ Hoàng Diệp trở lại giường bệnh, vội vàng kiểm tra cơ thể Trần Hùng Huy, rồi mừng rỡ nói với Tăng Thuấn Hy đang sợ hãi ở bên ngoài:
- Phép màu đã xảy ra rồi. Anh ta vẫn sống.
Sau nửa ngày, Trần Hùng Huy tỉnh lại, sức khỏe cũng hồi phục dần dần. Vị bác sĩ trẻ liền lấy 1 ít máu của Trần Hùng Huy mang đi xét nghiệm. Cỡ 2 tiếng sau, anh ta quay lại và tiêm thuốc cho Hoàng Diệp.