Năm 2020 coi như bỏ vì bị gián đoạn bởi bệnh dịch. Sang năm 2021, Hoàng Diệp tập trung vào việc học để có thể tốt nghiệp đúng thời hạn. Nếu như không có đại dịch, cô sẽ hoàn thành sớm chương trình học và tốt nghiệp sớm. Nhưng thôi, còn sống là may rồi. Tăng Thuấn Hy với Trần Hùng Huy cũng phải tập trung vào học để không bị chậm. Chương trình học của Hoàng Diệp chỉ có 4 năm là có thể ra trường đi làm. Còn chương trình của Tăng Thuấn Hy với Trần Hùng Huy là 5 năm. Nếu sau này xét về tuổi nghề đi làm, thì họ đều trở thành đàn em của cô.
Mùa hè 2021, Hoàng Diệp tốt nghiệp và đi làm. Với thành tích ấn tượng của mình, cô được mời vào làm ở công ty chứng khoán có thị phần lớn nhất nước VNPS (VNP Stock), thuộc tập đoàn VNP, viết tắt của Vietnam's pep Group. Ông chủ của VNP chính là người giàu nhất thị trường chứng khoán, từng đứng ra tổ chức 2 cuộc thi vô địch chứng khoán học sinh và sinh viên. Tính ra, vị này cũng xem như là 1 trong số các quý nhân phù trợ của cô, dù cô không quen biết cũng chưa bao giờ gặp. Khi nhận được tháng lương đầu tiên, cô gửi về cho bố mẹ 1 nửa, còn lại để chi tiêu và mời bạn bè đến ăn khao. Biết Trần Hùng Huy không thích người lạ, nên cô chỉ mời 2 người. Lần này dĩ nhiên cô chả dám nhờ vả 2 cậu bạn làm gì, cô tự mình cân tất. Hoàng Diệp nấu nướng bày biện xong, thì 2 vị khách cũng có mặt. Họ đều là sinh viên năm 4 của HV Cảnh sát. Sau 4 năm rèn giũa, quả thực nhìn họ trưởng thành nhiều. Trong bữa ăn, Hoàng Diệp rất vui vẻ kể về công ty đầu tiên của mình, đồng nghiệp và công việc. Thái độ cực kỳ phấn khích, trong ánh mắt như thể chứa cả bầu trời ước mơ. Còn Tăng Thuấn Hy cũng vui vẻ kể về thành tích của mình. Chỉ có Trần Hùng Huy là vẫn im lặng. Hoàng Diệp gắp 1 miếng thịt vào bát Trần Hùng Huy và tiện thể hỏi:
- Sao trầm ngâm thế? Tương tư cô nào à?
Mặc dù biết Học viện Cảnh Sát có số lượng sinh viên nam gấp 10 lần sinh viên nữ, thì lấy đâu cô nào để tương tư. Nhưng Hoàng Diệp vẫn gợi chuyện cho có. Tăng Thuấn Hy liền cười:
- Thôi để cho cậu ấy yên đi. Mới thi trượt môn bắn súng nên là.
Hoàng Diệp há hốc mồm miệng ngạc nhiên. Học viện cảnh sát quả đúng là khắc tinh của Trần Hùng Huy. Sau bao nhiêu năm đi học đều đứng đầu, vào HV Cảnh sát cái là dính thi rớt thi lại. Mà cũng chả lạ, với đôi mắt cận như thế, không trượt hơi phí.
Hoàng Diệp liền trêu:
- Tôi bây giờ đi làm rồi. 2 cậu vẫn là sinh viên, cố lên đừng để bị đúp.
Xong Tăng Thuấn Hy lại tiếp tục kể:
- Cậu có biết nữ giới của học viện Cảnh Sát như thế nào không? Đó là 1 cơn ác mộng.
Sau đó, Tăng Thuấn Hy thao thao bất tuyệt kể về giảng viên chuyên ngành, mà cậu gọi là yêu nữ. Qua lời kể thì đó 1 cô gái, hơn có có mấy tuổi thôi, nhưng khét lẹt. Chị ta đã chọn Tăng Thuấn Hy và Trần Hùng Huy vào 1 nhóm đào tạo cực kỳ nghiêm khắc. Chị gái này còn trẻ nhưng không hề có vẻ gì e thẹn của con gái. Thể lực, võ thuật, chuyên môn đều cực giỏi. Tính cách thì khó đăm đăm. Nên để qua được khóa huấn luyện là rất khó. Bài kiểm tra võ thuật đều do đích thân chị ta kiểm tra. Qua cửa được thật sự không dễ. Và Trần Hùng Huy cũng suýt rớt.
Càng kể Hoàng Diệp càng cảm thấy buồn cười. Thiên tài năm xưa, bây giờ ăn hành đủ kiểu, lại còn rớt với liên tục suýt rớt. Hoàng Diệp quay sang nắn bắp tay của Trần Hùng Huy trêu chọc:
- Có vẻ cậu chọn sai nghề rồi. Thiên tài của tôi, chỉ nên ngồi cạnh bàn phím.
Trần Hùng Huy liền nhớ đến khóa đào tạo của yêu nữ kia. Cô ta vừa sắc sảo, cứng rắn, nghiêm khắc, lại ngạo mạn. Lúc chỉ dẫn cậu nhắm bắn còn nói: "Cậu tập trung nhắm vào bia. Hãy coi đó là kẻ đã giết bố mẹ cậu. Bắn một lần phải ăn luôn". Câu nói đó làm cậu tức điên lên, vứt súng xuống bỏ về: "Bố mẹ tôi chưa chết". Cô ta đứng đó, thản nhiên đánh trượt cậu. Nếu đem so với cảm giác ở bên cạnh Hoàng Diệp thì đúng là 1 trời 1 vực.
Hoàng Diệp làm môi giới chứng khoán cho VNPS cũng được trả khá cao so với sinh viên mới ra trường. Dĩ nhiên là cô có tiền, nhưng không chê bất kỳ cơ hội kiếm tiền nào. Công việc của cô là tìm kiếm khách hàng và chăm sóc tài khoản cho họ. Với thành tích và sự nổi tiếng của cô, cũng có rất nhiều khách hàng lớn tự tìm đến. Đa số sinh viên mới ra trường đều rất hứng khởi với công việc đầu tiên, cô cũng không ngoại lệ. Lại là nghề cô yêu thích nên chẳng bao giờ chê việc gì, kể cả việc đi ăn với khách. Cô không hề quên năm đó đã từng bị gạ tình, nhưng bây giờ, mỗi lần đi ăn đều có cả đồng nghiệp, nên việc đó không đáng ngại. Chỉ có điều, thỉnh thoảng phải uống rượu làm cô rất ngại. Bởi lỡ có say, cô sợ mình cũng không kiểm soát được hành vi, rồi để xảy ra những hành động mất mặt.