Seiryu nghe tiếng hét, theo bản năng sát thủ tiềm ẩn (hay chỉ là may mắn?), cô lăn người sang ngang đúng một phần nghìn giây trước khi hàm răng con sói sập xuống vị trí của cô. Dao mổ và dụng cụ văng tung tóe. Vali y tế lăn lông lốc. Con Fanghowl mất đà, nhưng lập tức quay lại, chuẩn bị vồ lần nữa.
Đúng lúc đó, Raizen xuất hiện. Anh vừa tránh được một cú cào xé trời của Clawstalker, liền lao như một mũi tên đến chỗ Seiryu. Cây giáo trong tay anh đâm một đường hoàn hảo, xuyên sâu vào lồng ngực con Fanghowl ngay khi nó chuẩn bị nhảy tới. Máu đỏ phun ra, con thú gục xuống, chết ngay lập tức.
"Tiếp tục cứu người!" Raizen hét, không dám nán lại, lập tức xoay người đối mặt với Clawstalker đang gầm lên giận dữ vì bị "đồ chơi" của mình cản trở. Hơi thở anh đã gấp gáp, cú lao vừa rồi tiêu tốn không ít sức lực.
"NGƯƠI… NGƯƠI… LÀ… KẺ… CẦM… ĐẦU…" Ý nghĩ của Clawstalker tập trung hoàn toàn vào Raizen. Sự kiêu ngạo ban đầu đã nhường chỗ cho cơn thịnh nộ thuần túy và sự tập trung vào kẻ mà nó cho là nguy hiểm nhất. "TA… SẼ… NGHIỀN… NÁT… NGƯƠI…"
Nó lao tới Raizen, móng vuốt vung lên như những lưỡi hái tử thần. Raizen lăn người né tránh, nhưng luồng khí đen từ cú đánh vẫn hất văng anh, lưng đập mạnh vào một mỏm đá nhọn. Máu trào ra từ khóe miệng, cơn đau buốt chạy dọc sống lưng khiến anh suýt ngất đi, cây giáo văng khỏi tay.
Nhìn thấy Raizen gặp nguy, Selena nghiến răng chịu đau, dùng hết sức bình sinh hét lên: "ĐỒ MẮT VÀNG XẤU XÍ! ĐANG NHÌN ĐI ĐÂU ĐẤY?!" Cô cố tình thu hút sự chú ý của nó. Đồng thời, cô nhìn thấy một cơ hội cực kỳ mong manh khi con thú đang gầm rú quay sang nhìn cô. Bằng một nỗ lực phi thường, cô nhảy lên một tảng đá cao gần đó, dùng chính tảng đá làm điểm tựa, lao xuống như một thiên thạch, dồn hết trọng lượng và sức mạnh vào cú đâm. Con dao găm sắc lẹm của cô nhắm thẳng vào mắt trái của Clawstalker – con mắt nó đã nheo lại vì khó chịu với ánh lửa trước đó.
Lưỡi dao cắm ngập vào hốc mắt. Máu đen và một thứ dịch nhầy vàng khè phun ra như suối. Clawstalker rú lên một tiếng kinh thiên động địa, một tiếng rú không chỉ vì đau đớn thể xác mà còn vì sự sỉ nhục tột cùng. Theo phản xạ tự vệ bản năng và cơn điên loạn vì đau, nó quật mạnh chiếc đuôi đầy gai nhọn về phía Selena. Cô đã chuẩn bị tinh thần né tránh, nhưng tốc độ của cú quật quá nhanh. Chiếc đuôi quét trúng vai cô. Móng nhọn trên đuôi xé toạc một đường sâu hoắm, gần như chạm đến xương. Máu đỏ phun ra, nhuộm đẫm cả một bên vai áo. Selena bị đánh văng như một con rối, đập mạnh xuống đất, ôm vai nghiến răng để không hét lên. Cơn đau khiến cô gần như ngất đi, nhưng ý chí kiên cường vẫn giữ cô tỉnh táo. "RAIZEN… HỐ… BẪY…!!!" Cô cố hét lên qua kẽ răng.
Raizen loạng choạng đứng dậy, đầu óc quay cuồng, tầm nhìn mờ đi vì cú va đập. Anh nhìn thấy Selena gục xuống, nhìn con quái vật đang gầm rú điên loạn vì bị chột mắt. Anh nhặt lại cây giáo vừa rơi, nhìn về phía con suối. Đó là cơ hội duy nhất. Anh biết mình phải làm gì.
Anh bắt đầu lùi lại, vung vẩy cây gậy lửa đã gần tàn trước mặt Clawstalker. "Sao nào, 'vua con'? Bị chọc mù mắt rồi à? Có đau không?" Anh cố tình chế nhạo, giọng khàn đặc vì kiệt sức và đau đớn. "Hay ngươi chỉ biết gào rú như một đứa trẻ bị giật mất đồ chơi?"
"CÂM… MIỆNG…!!! TA… SẼ… NHAI… XƯƠNG… NGƯƠI!!!" Clawstalker gầm lên trong tâm trí, cơn giận giờ đây pha lẫn sự đau đớn và hoang mang vì mất đi một bên mắt. Nó lao theo Raizen một cách mù quáng, những cú táp, cú cào trở nên điên cuồng hơn nhưng cũng thiếu chính xác hơn. Nó không còn quan tâm đến xung quanh, chỉ muốn nghiền nát kẻ đã làm nó bị thương và sỉ nhục.
Raizen chạy zigzag giữa những tảng đá, dẫn dụ con thú khổng lồ đang khập khiễng và điên loạn đi về hướng con suối. Lồng ngực anh đau nhói như có lửa đốt, hơi thở gấp đến mức tưởng chừng không thể hít thêm không khí. Vết thương ở lưng và vết cắn sắp tới ở tay (dù anh chưa biết) đang rút dần sức lực của anh. Khoảng cách giữa anh và con quái vật lúc gần lúc xa, chỉ cần một sơ sẩy nhỏ là anh sẽ bị tóm gọn. Anh phải tính toán từng bước chạy, từng cú né tránh. Khi chỉ còn cách mép hố vài mét, anh dồn hết sức lực cuối cùng, thực hiện một cú nhảy tuyệt vọng sang ngang, lăn người trên mặt đất cứng. "BÂY GIỜ!!!"
Clawstalker, với đà lao tới như một chiếc xe tải mất phanh và tầm nhìn hạn chế, đạp sầm lên lớp lá khô và cành cây ngụy trang. Mặt đất dưới chân nó sụp xuống. Nó rơi thẳng vào cái hố sâu hơn hai mét mà nhóm Raizen đã cố gắng đào sâu và gia cố thêm cọc nhọn lúc đầu.
"ẦM!!!"
Tiếng va chạm nặng nề vang lên. Tiếng xương gãy răng rắc. Tiếng gầm rú đau đớn cực độ của Clawstalker vọng lên từ đáy hố. Những cây cọc nhọn bằng gỗ cứng và vài thanh kim loại rỉ sét mà họ tìm được đã đâm xuyên qua phần bụng và tứ chi của nó. Máu đen đặc sệt chảy lênh láng, bốc khói nghi ngút khi thấm vào lớp đất ẩm dưới đáy hố.
Tưởng chừng mọi chuyện đã kết thúc. Nhưng không.
Từ dưới hố, tiếng gầm gừ giận dữ và đau đớn vẫn vang lên. Rồi họ nhìn thấy điều không thể tin nổi: Clawstalker, dù bị trọng thương, máu chảy không ngừng, vẫn đang dùng những móng vuốt sắc nhọn bám vào thành hố đất đá, từ từ, chậm rãi… trèo lên. Sức sống mãnh liệt của nó thật phi thường. Khí đen quanh người nó giờ đây đặc quánh như mực tàu, tỏa ra một luồng áp lực tâm linh còn mạnh hơn trước, tập trung toàn bộ vào Raizen – kẻ đã đẩy nó xuống.
"KHÔNG… CHẾT… DỄ… VẬY… ĐÂU…!!! SẼ… KÉO… NGƯƠI… THEO… CÙNG!!!" Ý nghĩ đầy căm hận và tuyệt vọng của nó như một mũi khoan xoáy vào tâm trí Raizen. Lần này, ảo ảnh còn khủng khiếp hơn. Anh thấy chính mình bị lôi xuống hố, bị nhai sống, bị nghiền nát trong bóng tối lạnh lẽo. Anh hét lên một tiếng không thành lời, ôm chặt đầu, ngã quỵ xuống đất, hoàn toàn mất đi ý thức chống cự trong giây lát.
"CHƯA XONG ĐÂU!!!" Kael hét lên từ phía xa, nơi anh đang cố gắng tự băng bó vết thương ở chân. Anh đã nhặt lại được chiếc nỏ, nhưng hộp tên đã trống rỗng. Anh tuyệt vọng nhìn Clawstalker đang nhích lên từng chút một. Anh cố gắng lết người dậy, nhặt một tảng đá lớn gần đó, dùng hết sức ném về phía con quái vật. Tảng đá đập vào lưng nó nhưng chỉ như muối bỏ bể.
Selena cố gắng đứng dậy, nhưng vết thương ở vai khiến cô mất thăng bằng và ngã xuống lần nữa. Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn con quái vật sắp thoát ra.
Raizen, nhờ ý chí phi thường và có lẽ là sự quen thuộc với áp lực tâm lý từ thế giới cũ, dần tỉnh lại sau cơn ảo ảnh. Anh nhìn thấy tình thế nguy cấp. Clawstalker đã gần đặt được một chân lên mép hố. Anh loạng choạng đứng dậy, cố tìm vũ khí. Cây giáo đã văng đi đâu đó lúc anh bị cắn. Anh tuyệt vọng nhặt một tảng đá khác, ném mạnh vào thành hố ngay chỗ móng vuốt nó đang bám. Đất đá sụp xuống một mảng lớn, khiến nó trượt nhẹ, nhưng rồi nó lại tiếp tục leo lên.
Đúng lúc này, ba con Fanghowl còn lại, có lẽ cảm nhận được sự tuyệt vọng của chủ nhân hoặc chỉ đơn giản là hành động theo bản năng săn mồi khi thấy con mồi yếu thế, đồng loạt lao tới từ phía sau, nhắm thẳng vào Raizen đang bị thương và mất cảnh giác.
Một thợ săn trẻ trong số những người sống sót, người vừa được Seiryu cố định tạm cái chân gãy, thấy Raizen sắp bị tấn công. Bằng một hành động bản năng và dũng cảm cuối cùng, anh ta dùng hết sức bình sinh, xô mạnh Raizen sang một bên. Raizen ngã lăn, tránh được cú vồ chí mạng của con Fanghowl đầu tiên. Nhưng người thợ săn trẻ đó không may mắn như vậy. Con Fanghowl thứ hai đã lao tới, hàm răng sắc nhọn của nó cắm ngập vào cổ họng anh ta. Tiếng kêu nghẹn lại trong cổ họng. Người thứ 13, người cuối cùng trong danh sách tử thần của trận chiến này, đã hy sinh.
Con Fanghowl thứ hai, sau khi giết người thợ săn, quay sang cắn mạnh vào cánh tay phải của Raizen khi anh đang cố gắng gượng dậy. Răng nanh sắc như dao cạo xuyên qua lớp da và cơ dày, máu tươi lập tức phun ra. Raizen gầm lên đau đớn, cảm giác như cánh tay sắp lìa khỏi cơ thể.
Selena, nhìn thấy cảnh tượng đó, bằng một nỗ lực không thể tưởng tượng nổi, đã đứng dậy được. Cô lảo đảo lao tới, dùng hết chút sức lực cuối cùng đâm con dao găm vào cổ con Fanghowl đang cắn tay Raizen. Con sói rú lên rồi gục xuống. Nhưng cú lao đó cũng vắt kiệt hoàn toàn sức lực của Selena. Cô ngã sụp xuống bên cạnh Raizen, thở hổn hển, không thể cử động được nữa. Con Fanghowl cuối cùng thấy đồng loại chết hết, sợ hãi tru lên một tiếng rồi quay đầu chạy biến vào bóng tối.
Tình thế tuyệt vọng đến cùng cực. Clawstalker chỉ còn cách mép hố vài phân nữa. Raizen và Selena đều bị thương nặng, gần như mất khả năng chiến đấu. Kael ở xa, không còn vũ khí. Seiryu đang cố gắng bảo vệ những người bị thương khác. Cái chết dường như là không thể tránh khỏi.
Và rồi, vận may, thứ duy nhất họ còn có thể hy vọng, đã mỉm cười một cách nghiệt ngã. Một cơn gió mạnh, mạnh hơn hẳn những cơn gió trước đó, bất ngờ thổi dọc theo lòng suối cạn. Cơn gió thổi bùng ngọn lửa yếu ớt từ cây gậy cháy của Raizen – cây gậy anh đã đánh rơi gần mép hố khi bị ảo ảnh tấn công lần thứ hai. Ngọn lửa được gió tiếp sức, liếm vào luồng khí đen đặc quánh như dầu đang tỏa ra từ người Clawstalker.
Một tiếng "PHỰT!" lớn vang lên. Luồng khí đen đó, có lẽ là một dạng năng lượng nguyên thủy hoặc dịch tiết nào đó, lại cực kỳ dễ cháy. Lửa lan nhanh như chớp, bao trùm lấy bộ lông cứng như gai, liếm vào những vết thương hở đang rỉ máu đen của Clawstalker.
"Á…Á…Á…Á…!!! NÓNG!!! ĐAUUUU!!! KHỐN… KIẾP!!!"
Lần đầu tiên kể từ khi xuất hiện, ý nghĩ truyền đến không còn là sự kiêu ngạo hay giận dữ, mà là sự đau đớn vật lý thuần túy, sự hoảng loạn tột độ của một sinh vật chưa từng trải qua cảm giác bị thiêu đốt. Toàn thân nó co rúm lại vì đau, phản xạ bản năng khiến móng vuốt đang bám chặt vào thành hố cũng phải buông lỏng ra trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Một khoảnh khắc bằng vàng!
Raizen, dù cánh tay phải gần như tê liệt vì đau và mất máu, đã nhìn thấy cơ hội duy nhất đó. Anh nghiến răng, dùng tay trái vơ lấy cây giáo bằng cách nào đó đã lăn đến gần chân mình. Anh gầm lên một tiếng xung trận cuối cùng, dồn hết tất cả sức lực, ý chí, sự căm hận và lòng biết ơn đối với người thợ săn đã hy sinh vào mũi giáo. Anh lao tới, đâm thẳng mũi giáo sắc lẹm vào cái cổ họng đang há hốc gầm rú vì đau đớn của con quái vật. Anh không chỉ đâm, mà còn xoáy mạnh, cảm nhận lưỡi kim loại cắt đứt gân cốt, mạch máu.
Selena, nằm sõng soài gần đó, cũng thấy cơ hội. Cô cắn chặt răng, dồn chút hơi thở cuối cùng, lết tới mép hố. Bằng một nỗ lực phi thường, cô nhảy lên, dùng con dao găm đâm thẳng vào con mắt còn lại – mắt phải – của Clawstalker, con mắt đang trợn trừng vì đau đớn và ngọn lửa.
Máu đen lại phun ra lần nữa. Clawstalker rống lên một tiếng cuối cùng. Một tiếng rống không còn là sự uy hiếp, mà chỉ còn là sự đau đớn tột cùng, sự tức giận vì thất bại, và sự tuyệt vọng khi sinh mạng tuột khỏi cơ thể. Thân hình khổng lồ của nó run rẩy dữ dội một lần cuối, rồi đổ ập xuống đáy hố, nằm bất động giữa vũng máu đen và ngọn lửa đang dần lụi tàn trên thân thể nó.
Hai con Bloodreaver còn lại, con bị thương ở bẫy gai và con còn nguyên vẹn, nhìn thấy chủ nhân đã thực sự chết, chúng nhìn nhau trong hoảng loạn, rồi gầm gừ quay đầu, chạy tán loạn vào bóng tối của khu rừng chết, bỏ mặc tất cả.
Không gian đột ngột trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ. Chỉ còn tiếng gió rít qua kẽ đá, tiếng thở hổn hển nặng nhọc của những người sống sót, và tiếng rên rỉ yếu ớt của những người bị thương đang được Seiryu chăm sóc không ngừng nghỉ.
Cô chạy tới nhặt lại vali y tế, kiểm tra nhanh những gì còn sót lại, rồi quay lại với những bệnh nhân của mình. Cô kéo thêm ba người nữa ra từ các kẽ đá – hai thợ săn và một trinh sát, tất cả đều bị thương rất nặng nhưng mạch vẫn còn đập. Người mất tay đã được khâu cầm máu, bất tỉnh nhưng ổn định. Người bị rách bụng được khâu lại vội vàng bằng chỉ và kim lấy từ vali, được bôi chút thuốc sát trùng cuối cùng. Người trinh sát bị gãy chân lòi xương được cô nẹp tạm bằng cành cây và dây thừng. "An toàn rồi," cô thì thầm với từng người, giọng đều đều nhưng ẩn chứa sự mệt mỏi vô cùng. "Cố lên, chúng ta sẽ về Aerith."
Raizen quỳ sụp xuống đất, tay trái cố gắng bịt vết cắn trên tay phải, máu vẫn túa ra qua kẽ ngón tay. Hơi thở anh gấp gáp, lồng ngực đau nhói. Selena ngồi phịch xuống bên cạnh, ôm chặt bờ vai rách nát, khuôn mặt trắng bệch không còn giọt máu, nhưng vẫn cố gắng nhếch mép cười: "Chúng ta... làm được rồi... Chết tiệt... suýt nữa thì cả lũ đi gặp tổ tiên thật."
Kael, chân băng bó tạm bợ bằng vải xé từ áo, lết tới bên chiếc nỏ liên hoàn yêu quý, vuốt ve nó như một người bạn. Anh nhìn về phía cái hố, rồi nhìn cơn gió vừa ngừng thổi, lẩm bẩm: "Khoa học... cộng với một cơn gió khốn kiếp đúng lúc đến khó tin."
Họ tập hợp lại. Bốn người bọn họ và mười một thợ săn, trinh sát còn sống sót sau cuộc tàn sát. Mười ba người đã không bao giờ có thể trở về. Với những bước chân nặng nề như đeo đá, máu và mồ hôi thấm đẫm quần áo rách nát, dìu dắt những người bị thương nặng hơn, họ bắt đầu cuộc hành trình trở về tiền đồn Aerith khi màn đêm đã đặc quánh như mực.
Ánh lửa lớn ở trung tâm tiền đồn như một ngọn hải đăng giữa biển đêm. Dân làng Aerith tụ tập quanh đó, những gương mặt gầy guộc, hốc hác khắc khổ vì đói rét và sợ hãi, giờ đây căng thẳng chờ đợi. Khi bóng dáng xiêu vẹo, đầy thương tích của nhóm Raizen và những người sống sót lảo đảo bước vào vòng ánh sáng, một sự im lặng kinh ngạc bao trùm lấy tất cả. Rồi sự im lặng vỡ oà thành những tiếng reo nhẹ nhõm xen lẫn tiếng khóc nức nở. Họ đã trở về. Họ đã chiến thắng thứ mà không ai dám nghĩ tới.
Seiryu, không một lời thừa, lập tức chỉ huy việc thiết lập một khu cứu thương tạm thời ngay cạnh đống lửa. Với sự giúp đỡ của vài người phụ nữ nhanh nhẹn, cô bắt tay vào việc xử lý những vết thương nghiêm trọng hơn, dùng những dụng cụ ít ỏi còn lại trong chiếc vali thép một cách thành thạo đến đáng kinh ngạc. Kael, dù chân đau, cũng ngồi xuống cạnh Seiryu, vụng về phụ giúp cô xé vải băng, đưa dụng cụ, và không quên lẩm bẩm về ý tưởng chế tạo máy khâu tự động. Seiryu chỉ liếc anh một cái sắc lẻm: "Im lặng và tập trung, Kael!"
Selena ngồi dựa vào một thân cây, bờ vai đã được Seiryu băng bó kỹ càng hơn. Cô nhìn đám đông dân làng đang xúm lại, ánh mắt họ không còn chỉ là sự sợ hãi mà còn là lòng biết ơn, sự kính phục và cả niềm hy vọng vừa được thắp lại. "Họ nhìn chúng ta khác rồi," cô nói khẽ với Raizen đang đứng gần đó, sau khi được Seiryu làm sạch và băng bó vết cắn sâu hoắm trên tay.
Khi những người bị thương nặng nhất đã tạm ổn, Kaelric bước ra từ bóng tối. Vị chiến binh già với mái tóc bạc và dáng người cao lớn sừng sững giữa đám đông đang im lặng dần. Giọng ông trầm và vang như tiếng đá núi vọng lại: "Clawstalker... dù chỉ là một con non... cũng là cơn ác mộng mà tổ tiên chúng ta đã phải trả giá bằng máu để tránh xa. Không ai trong nhiều thế hệ dám đối đầu trực diện. Nhưng các ngươi... những kẻ đến từ thế giới khác... đã làm được điều không tưởng." Ánh mắt sắc lẹm của ông lướt qua Selana, Kael, Seiryu, rồi dừng lại thật lâu nơi Raizen. "Nó đã nói chuyện với ngươi, phải không? Ta nghe thấy sự im lặng khác thường trong tiếng gầm cuối cùng của nó."
Raizen đối mặt với ánh nhìn của Kaelric, hơi thở vẫn còn chút khó khăn. Anh gật đầu chậm rãi, giọng khàn đi vì kiệt sức và nỗi ám ảnh chưa tan. "Phải. Nó giao tiếp bằng ý nghĩ. Còn non nớt, kiêu ngạo, dễ bị kích động... nhưng rõ ràng là có ý thức, có trí tuệ riêng. Đó không chỉ là một con thú." Anh hít một hơi sâu, nhìn thẳng vào mắt Kaelric, rồi nhìn ra đám đông dân làng đang nín thở lắng nghe. "Chúng tôi đã thắng. Nhờ sự dũng cảm của Selena, vũ khí của Kael, tài năng của Seiryu, sự hy sinh của 13 người anh em... và cả một cơn gió may mắn đến khó tin. Chúng tôi thắng vì nó còn non, vì nó mắc sai lầm, vì chúng tôi gặp may. Một con Clawstalker trưởng thành, khôn ngoan hơn, tàn nhẫn hơn... tôi không dám chắc liệu chúng ta có cơ hội nào không."
Lời thú nhận thẳng thắn của Raizen khiến không khí càng thêm nặng nề, nhưng cũng đầy tôn trọng. Đêm đó, dân làng mang ra những gì quý giá nhất họ có: vài miếng thịt Graysow khô cuối cùng, một ít rễ cây ăn được, và nước suối trong đựng trong bình đá. Họ chia sẻ với nhóm Raizen và những người sống sót một bữa ăn đơn sơ nhưng ấm áp tình người. Ngọn lửa được thêm củi, cháy cao hơn, soi rõ những giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên những gương mặt khắc khổ khi họ tưởng nhớ người thân. Một người phụ nữ góa bụa run run trao cho Raizen mảnh da thú của chồng mình. Torin, người trinh sát, cố đứng dậy bằng cây gậy, kể lại khoảnh khắc Gavrin hét lên bảo mọi người chạy đi. Những cái tên của 13 người đã khuất - Gavrin, Milo, và 11 người khác - được thì thầm trong gió như một lời nhắc nhở đau đớn về cái giá của sự sống sót.
Raizen đứng đó, giữa họ, mảnh da thú trong tay, vết thương trên người nhức nhối, nhưng trong lòng là một gánh nặng trách nhiệm còn lớn hơn. Anh nhìn những người dân làng đang đặt hy vọng vào mình, nhìn ba người đồng đội kiệt sức nhưng kiên cường bên cạnh. Anh không nói gì, nhưng tất cả đều hiểu.
Khi đêm khuya, lửa tàn dần, họ ngồi lại bên nhau. Selena dựa vào vai Kael, lẩm bẩm đòi ngủ: "Ngày mai tôi sẽ ngủ nguyên ngày, đừng ai gọi. Kael cười khùng khục, dù chân vẫn đau: "Cô mà ngủ được với cái vai đó thì tôi gọi cô là nữ thần." Seiryu, tay lau sạch dao mổ, liếc họ: "Im lặng đi, tôi còn phải khâu thêm vài người sáng mai." Kael đẩy kính lên, thở dài: "Chúng ta cần nghỉ, nhưng tôi cá là sẽ không yên ổn lâu đâu." Raizen nhìn vào ngọn lửa, giọng trầm: "Không sao. Chúng ta đã vượt qua hôm nay. Ngày mai, chúng ta sẽ tiếp tục."
Trận chiến kinh hoàng đã kết thúc, nhưng cuộc chiến sinh tồn thực sự ở Noxvaria, với những kẻ thù không chỉ có nanh vuốt mà còn có cả trí tuệ và lời nguyền, chỉ vừa mới bắt đầu. Và lòng tin, thứ được tôi luyện qua máu và lửa đêm nay, sẽ là vũ khí mạnh nhất của họ. Lòng tin giữa họ, giữa nhóm Raizen và dân làng Aerith, bén rễ từ đêm đó, như ngọn lửa nhỏ nhưng không bao giờ tắt giữa bóng tối của Noxvaria.