CHƯƠNG 17: GẶT BÃO

Mười ngày quý giá của sự nỗ lực không ngừng nghỉ đã trôi qua như một giấc mơ đối với những người dân Aerith. Tiền đồn nhỏ bé đã thực sự thay da đổi thịt một cách ngoạn mục. Các khu chuồng thú tạm bợ nhưng ngày càng được gia cố chắc chắn hơn đã đầy ắp sức sống với 28 con Dusthen đang bắt đầu đẻ những lứa trứng đầu tiên, 15 con Graysow non đang dần quen với môi trường nuôi nhốt và lớn nhanh trông thấy, cùng 4 con Miststalker non khỏe mạnh. Kho chứa thịt khô và da thú cũng được chất cao thêm đáng kể nhờ chiến lợi phẩm từ hai con Ironhide và ba con Miststalker lớn bị giết thịt, đủ để tiền đồn tạm thời không phải lo lắng về cái đói trong nhiều tuần tới, ngay cả khi mùa đông khắc nghiệt của Noxvaria thực sự ập đến. Hàng rào phòng thủ cũng bắt đầu được gia cố ở những điểm yếu bằng những tấm da Ironhide cứng rắn theo thiết kế của Kael.

Quan trọng hơn cả thực phẩm và vật liệu, đó là sự thay đổi về con người và tinh thần. Các chiến binh Aerith, những người từng chỉ biết cầm giáo lao vào kẻ thù một cách bản năng và đầy tuyệt vọng, giờ đây đã bắt đầu học được cách làm bẫy một cách hiệu quả, cách phối hợp tác chiến theo nhóm nhỏ dưới sự chỉ huy chiến thuật của Raizen, cách chăn nuôi và chăm sóc thú nuôi dưới sự hướng dẫn của Kael và Seiryu, và cả những kỹ năng chiến đấu thực dụng hơn từ chính những bài học xương máu của nhóm 47 quả cảm. Tinh thần đoàn kết và ý chí sinh tồn của cả cộng đồng đã được nâng lên một tầm cao mới, mạnh mẽ và kiên cường hơn bao giờ hết.

Raizen đứng trên gò đất nhỏ quen thuộc gần tiền đồn vào buổi chiều ngày thứ mười, khi ánh hoàng hôn yếu ớt cố gắng xuyên qua lớp mây xám dày đặc, vẽ nên những vệt sáng màu cam đỏ kỳ lạ trên bầu trời. Anh nhìn làn khói lam chiều bốc lên từ những bếp lửa trại đang chuẩn bị bữa tối, nghe tiếng cười nói rộn rã, tiếng gọi nhau í ới của những chiến binh đang làm việc hoặc nghỉ ngơi sau một ngày lao động – những âm thanh bình dị của sự sống mà trước đây anh chưa từng nghĩ sẽ có thể tồn tại lâu dài ở một nơi khắc nghiệt, chết chóc như Noxvaria. Một cảm giác bình yên lạ lẫm, một chút ấm áp len lỏi trong lòng người đàn ông vốn luôn mang nặng những gánh lo và những toan tính chính trị phức tạp từ thế giới cũ.

Selena bước tới bên cạnh anh, tay cô cầm một xiên thịt Miststalker nướng thơm phức, đưa về phía anh. "Ăn đi, đừng đứng đó làm tượng mãi thế. Nhìn thành quả của anh kìa. Mọi người ở đây giờ thực sự coi anh là người dẫn đường, là niềm hy vọng của họ rồi đấy." Cô nhìn anh, đôi mắt hai màu có chút gì đó khác lạ, không chỉ là sự tò mò hay đánh giá như trước, mà còn có cả một sự tôn trọng và có lẽ, một chút cảm tình mơ hồ đang nhen nhóm mà chính cô cũng chưa nhận ra. Cô thấy được sự thông minh, mưu lược ẩn sau vẻ ngoài trầm lặng, thấy được ý chí sắt đá và khả năng lãnh đạo phi thường của người đàn ông đến từ thế giới khác này, nhưng đồng thời cũng cảm nhận được một nỗi cô đơn, một gánh nặng vô hình mà anh luôn mang theo. Có điều gì đó bí ẩn ở anh, cũng giống như chính bản thân cô vậy.

Raizen nhận lấy xiên thịt từ tay Selena, ánh mắt họ chạm nhau trong khoảnh khắc. Anh cũng nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt của nữ chiến binh bí ẩn này, nhưng anh chưa có thời gian để suy nghĩ sâu xa hơn. Anh cắn một miếng thịt lớn. Vị ngọt mềm của thịt tan ngay trên đầu lưỡi, một cảm giác dễ chịu hiếm hoi. Anh nhìn Selena, người con gái mạnh mẽ, xinh đẹp nhưng luôn che giấu một điều gì đó sau vẻ ngoài bất cần, rồi lại nhìn xuống tiền đồn đang dần thay da đổi thịt phía dưới. Anh khẽ gật đầu, một nụ cười nhẹ hiếm hoi chợt nở trên đôi môi thường ngày mím chặt. "Tôi không quan tâm họ nhìn tôi thế nào," anh nói khẽ, giọng trầm hơn thường lệ, nhưng không còn hoàn toàn xa xăm nữa. "Tôi chỉ muốn họ sống sót – và quan trọng hơn, là đủ mạnh mẽ để đối mặt với bất cứ thứ gì sắp tới." Anh đưa mắt nhìn về phía tây, nơi mặt trời vừa lặn hoàn toàn sau những rặng núi đá xa xôi, để lại bầu trời Noxvaria nhuốm một màu đỏ tím kỳ lạ, giống như máu tươi vừa loang ra trên nền trời xám xịt. Một điềm báo chẳng lành. Linh cảm của một nhà chính trị từng trải qua nhiều biến cố mách bảo anh rằng sự bình yên này sẽ không kéo dài. Và dự cảm đó đã trở thành sự thật khủng khiếp ngay vào lúc bữa tối vừa bắt đầu.

Khi mọi người đang quây quần quanh những đống lửa trại, chia nhau những miếng thịt nướng nóng hổi và chút nước suối trong veo, thì Erynn – người trinh sát gầy gò nhưng có đôi chân nhanh nhẹn nhất tiền đồn – lao vào từ bìa rừng phía tây, nơi có con suối lớn. Anh ta chạy thục mạng, khuôn mặt trắng bệch như xác chết, đôi mắt mở to đầy kinh hoàng, và cuối cùng ngã quỵ ngay trước đống lửa trung tâm đang cháy rực, hơi thở đứt quãng, gấp gáp đến mức anh phải chống cả hai tay xuống lớp đất tro để không đổ gục hoàn toàn. Máu tươi vẫn đang rỉ ra từ một vết cắt còn mới trên cánh tay, có lẽ do gai khô của loại cây nào đó quệt phải khi anh liều mạng chạy xuyên qua rừng già.

"Shadowfang…" Anh thều thào hổn hển, giọng run rẩy không phải vì lạnh mà vì kiệt sức và nỗi kinh hoàng tột độ. "Hơn… hơn hai trăm tên lính… Áo giáp đen bóng như màn đêm… Kiếm dài sắc lạnh… và…" Anh cố nuốt nước bọt, mắt vẫn nhìn trừng trừng vào khoảng không vô định. "…và hai mươi con Fanghowl! Đúng là chúng, lũ sói xám tai dài, răng nanh cong dài chúng ta từng gặp ở rừng chết! Nhưng… nhưng bầy này còn hung dữ hơn nhiều, và chúng được dẫn dắt bởi một con đầu đàn khổng lồ khác hẳn: Stormclaw! Nó… nó to lớn kinh khủng, các người không thể tưởng tượng được đâu, lông nó như hàng ngàn mũi gai thép, đôi mắt vàng rực như lửa địa ngục, và… và móng vuốt của nó… nó phát ra điện!" Erynn ho sặc sụa, cố gắng lấy lại hơi để nói nốt câu cuối cùng đang nghẹn lại trong cổ họng. "Chúng… chúng đã phục kích và bắt sống… mười lăm anh em của chúng ta… khi họ đang lấy nước gần con suối lớn phía tây! Tôi… tôi là người duy nhất chạy thoát được…" Anh ngẩng lên nhìn Raizen, ánh mắt đầy tuyệt vọng. "Chúng đang tiến thẳng đến đây! Rất nhanh! Có lẽ… có lẽ chỉ còn cách chúng ta chưa đầy một ngày đường!"

Lời nói đứt quãng nhưng đầy sức nặng của Erynn như một nhát búa tạ vô hình giáng xuống bầu không khí đang ấm áp và tràn đầy hy vọng của tiền đồn. Không gian im bặt trong chớp mắt. Tiếng cười nói tắt hẳn. Ngay cả tiếng lửa trại tí tách đang cháy vui vẻ cũng bỗng trở nên rõ ràng một cách đáng sợ, như một nhịp đập chậm rãi, nặng nề của tử thần đang gõ cửa giữa cơn im lặng chết chóc bao trùm lấy tất cả mọi người.

Raizen đứng bật dậy ngay lập tức, phản xạ được tôi luyện qua bao lần đối mặt với hiểm nguy. Tay anh siết chặt cây giáo đến mức các khớp ngón tay trở nên trắng bệch. Ánh mắt anh tối sầm lại như bầu trời trước cơn bão dữ dội nhất.

Các chiến binh đang ngồi hoặc đứng quanh đó đều sững sờ, chết lặng. Mọi hoạt động gần như ngừng lại trong khoảnh khắc. Một người đang mài lại lưỡi giáo của mình sững sờ thả rơi viên đá mài xuống đất, tạo ra tiếng "leng keng" khô khốc, lạc lõng giữa sự tĩnh lặng. Một người khác đang cẩn thận buộc lại dây giày da thú của mình cũng buông thõng tay, cuộn dây lăn tròn trên lớp đất tro mà không ai buồn nhặt lại. Nỗi sợ hãi, thứ cảm xúc nguyên thủy tưởng chừng đã nguôi ngoai phần nào sau những chiến thắng liên tiếp, giờ đây lại quay trở lại, mạnh mẽ hơn, lạnh lẽo hơn và ám ảnh hơn bao giờ hết. Một người thợ săn lớn tuổi, giọng run run không thể kiểm soát, thì thầm với người bạn già ngồi bên cạnh, nhưng âm thanh đủ lớn để lan truyền nỗi kinh hoàng trong không khí: "Shadowfang… Lạy các vị thần rừng… Lần này thì chúng ta chết chắc rồi… Chúng sẽ giết hết tất cả chúng ta mất…"

Selena là người phản ứng nhanh thứ hai sau Raizen. Cô không hề tỏ ra hoảng sợ, nhưng sự căng thẳng hiện rõ trong từng thớ thịt trên cơ thể. Cô bước nhanh tới cạnh Raizen, con dao găm quen thuộc đã nằm gọn trong lòng bàn tay từ lúc nào, lưỡi dao sắc bén khẽ xoay nhẹ một cách vô thức. Giọng cô lạnh lùng, cố gắng giữ sự bình tĩnh để trấn an những người xung quanh, nhưng không giấu được sự nghiêm trọng trong ánh mắt: "Hơn hai trăm lính? Erynn, anh có chắc chắn về số lượng không?" Cô liếc nhanh nhìn Raizen, đánh giá tình hình. "Lực lượng sẵn sàng chiến đấu của chúng ta, những người thực sự có kinh nghiệm và không bị thương nặng, chỉ khoảng một trăm hai mươi, một trăm ba mươi người là cùng. Chúng đông gần gấp đôi, lại còn có hai mươi con Fanghowl và một con Stormclaw đầu đàn có khả năng phóng điện nữa. Chênh lệch lực lượng quá lớn."

Kael, đang ngồi gần đó kiểm tra lại cơ chế bắn của một chiếc nỏ mới chế tạo, vội vàng đứng bật dậy. Nụ cười tự hào về thành quả lao động mười ngày qua tắt ngấm trên đôi môi tái nhợt. Anh là một nhà khoa học, một kỹ sư, anh suy nghĩ về mối đe dọa theo một cách khác. "Chết tiệt thật chứ! Vừa mới thở phào được mười ngày! Tôi có thể làm thêm nỏ, chắc chắn rồi, có thể chế thêm tên lửa nếu tìm đủ vật liệu, nhưng hai trăm tên lính được vũ trang và huấn luyện bài bản là một chuyện, còn con Stormclaw kia… Móng vuốt phát điện? Cơ chế nào tạo ra năng lượng đó? Sinh học? Hay là ma thuật gì đó của thế giới này? Và làm sao nó điều khiển được cả bầy Fanghowl? Bằng âm thanh? Mùi hương? Hay một dạng liên kết tâm linh nào đó?" Anh lẩm bẩm phân tích, đầu óc thiên tài của anh lập tức nhảy số, cố gắng tìm hiểu bản chất của kẻ thù để tìm ra điểm yếu. "Dù sao thì, đối đầu trực diện với một kẻ địch như vậy là cực kỳ nguy hiểm!"

Seiryu, tay vẫn còn cầm miếng vải sạch, bước tới gần Raizen, ánh mắt cô bình tĩnh lạ thường nhưng chứa đựng sự nghiêm trọng sâu sắc và một nỗi lo lắng không thể che giấu, đặc biệt là khi cô nhìn Raizen. "Anh định làm gì đây, Raizen? Chúng đã bắt người của chúng ta. Nếu chúng ta không hành động để cứu họ, anh em sẽ mất hết niềm tin và hy vọng vừa mới được gây dựng susah payah. Nhưng đối đầu trực diện với hơn hai trăm tên lính thiện chiến, cộng thêm bầy Fanghowl hung dữ và con Stormclaw đầu đàn nguy hiểm đó, với lực lượng và trang bị y tế hạn chế của chúng ta… thành thật mà nói, đó không khác gì hành động tự sát." Cô dừng lại một chút, giọng nhỏ hơn, nhưng ánh mắt nhìn thẳng vào Raizen. "Anh phải cẩn thận."

Raizen im lặng một lúc lâu, đủ để những lời nói, những nỗi sợ hãi và cả những phân tích lý trí lắng xuống. Ánh mắt anh quét qua từng gương mặt đồng đội thân cận của mình – Selena kiên cường, Kael lý trí, Seiryu điềm tĩnh và lo lắng – rồi anh nhìn rộng ra, nhìn vào những gương mặt của Torin, Harvok, Jorin, Gaveth, Varek và tất cả những chiến binh khác đang chờ đợi một mệnh lệnh, một quyết định từ anh. Anh hít một hơi thật sâu, cảm nhận không khí lạnh buốt của màn đêm Noxvaria tràn vào lồng ngực, như cố gắng nén lại cơn sóng dữ dội của trách nhiệm và áp lực đang cuộn trào trong lòng. Rồi anh lên tiếng, giọng trầm nhưng vang vọng, kiên định như đá núi, không một chút do dự, như một lời thề được khắc vào màn đêm đang dần buông xuống bao trùm lấy tiền đồn nhỏ bé:

"Chúng ta không bao giờ bỏ rơi đồng đội. Mười lăm anh em của chúng ta đang ở ngoài kia, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, chờ đợi chúng ta đến cứu. Shadowfang muốn thị uy? Muốn có nô lệ? Vậy thì chúng ta sẽ cho chúng thấy rằng tiền đồn Aerith này không phải là con mồi dễ nuốt như chúng tưởng. Chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu đi – chúng ta sẽ đánh phủ đầu, trước khi chúng kịp đến đây và áp đặt luật lệ tàn bạo của chúng lên mảnh đất này!"

Đúng lúc đó, Kaelric bước ra từ bóng tối của một túp lều gần đó, dáng vẻ cao lớn, trầm mặc trong chiếc áo da thú rách rưới quen thuộc, mái tóc bạc lòa xòa trước trán che đi phần nào đôi mắt sâu thẳm, đôi tay khoanh trước ngực. Ông đã nghe thấy tất cả. Giọng ông khàn khàn nhưng đầy sức nặng, như tiếng gió rít qua những hẻm núi đá sâu thẳm, mang theo kinh nghiệm và những hiểu biết đáng sợ về thế lực đang đến gần:

"Shadowfang không chỉ đơn thuần là một đám lính đánh thuê hay một băng cướp bóc thông thường đâu, Raizen à." Ông bắt đầu nói, giọng trầm và chậm rãi, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. "Chúng là một cánh tay đắc lực, một đội quân viễn chinh của một thế lực bóng tối thực sự đang trỗi dậy và kiểm soát phần lớn vùng trung tâm Noxvaria này. Người ta đồn rằng sào huyệt chính của chúng nằm ở Thung lũng Blackspire, một nơi xa xôi và hiểm trở về phía tây bắc, nơi chúng cai trị hàng chục ngàn sinh mạng, phần lớn là nô lệ bị bắt từ các bộ lạc và những tiền đồn xấu số như chúng ta." Ông dừng lại, ánh mắt già nua ánh lên vẻ căm ghét và cả sự sợ hãi mơ hồ.

"Mục đích của những đội quân như thế này," Kaelric tiếp tục, giọng nhỏ hơn nhưng đủ để mọi người nghe rõ, "không chỉ là cướp bóc thực phẩm hay tài nguyên. Chúng đi lùng sục khắp nơi để bắt nô lệ mới. Chúng cần nô lệ để phục dịch, để lao động khổ sai, và…" Ông ngập ngừng, như không muốn nói ra điều khủng khiếp nhất. "Và có những lời đồn đại rùng rợn rằng, chúng còn dùng nô lệ để hiến tế cho những thực thể tà ác nào đó, đổi lấy sức mạnh và khả năng điều khiển những con quái vật như Stormclaw hay bầy Fanghowl kia. Thậm chí…" Giọng Kaelric hạ xuống mức thì thầm đáng sợ. "…Thậm chí có người sống sót kể lại rằng đã thấy chúng ăn thịt chính những người chúng bắt được…"