CHƯƠNG 5

Giờ đây, hai chúng tôi đang đứng dúm dó nơi góc tường trước căn hộ ma ám. Phía trên đầu hai đứa là cái cửa sổ khép hờ. Nếu như mà…

*Két…két…két* 

Tiếng cửa sắt rỉ sét khi bị đẩy mở như ép nát trái tim tôi. Và kìa nơi cửa sổ, hai bàn tay trắng toát thò ra ngoài. Tôi vội nhắm tịt mắt, toàn bộ cơ thể như đông cứng. Quỷ sứ đang ở ngay đây! Liệu lần này Đức Chúa trời có cứu rỗi tôi không?

Tuy run sợ nhưng những tiếng sột soạt bên tai vẫn đủ sức tác động đến trí tò mò trong tôi. Nó xui tôi làm liều, hé mắt nhìn. Là ma hay là quỷ? Một cái bóng trắng đang tiến sát sau lưng Dung. Nhìn khuôn mặt đơ cứng vì sợ của thằng ấy, tôi nuốt khan. Xâu chuỗi của tôi, kinh thánh của tôi đâu? Lúc này tay tôi chẳng còn thứ gì có thể chiến đấu với một con quỷ nữa. Đến cả cái đèn pin của Thái Dung cũng hư mất. Trong nỗi tột cùng run sợ đó, tôi bỗng cảm thấy hài lòng vì dù sao cũng có kẻ chết chung với mình đêm nay. Khốn nạn tôi mà!

Dung ngoái đầu, nhìn cái thứ đang ở phía sau nó, rồi thảng thốt thối lui mà vấp té ngay vào người tôi. Con quỷ cái ấy quả giống hệt những gì người ta hay miêu tả về thực thể siêu nhiên: một bộ đồ trắng, một mái tóc dài rối xù và một đôi môi đỏ tựa máu. Con quỷ há miệng, giơ tay về phía hai chúng tôi, nói:

"Hai anh đến rồi sao, vào đây!"

Đừng hỏi tôi âm vực giọng nói của quỷ nghe ra sao, tôi chẳng nhớ gì đâu. Nó bước đi hay lướt trên không, tôi cũng chẳng biết. Não bộ của tôi có lẽ đã bị tê liệt hoặc cũng có thể đã bị khống chế. Sau lời mời gọi của con quỷ, tôi thấy mình và Dung bước theo nó. 

Tôi vẫn còn thở chứ hay linh hồn đã bị bắt mất? Cái chết đã đến khi tôi bước vào sào huyệt của quỷ? Tôi nhìn quanh quất, cả không gian cứ lập lòe trong ánh đèn đỏ phát ra từ bàn thờ. Địa ngục chỉ nhỏ bé thế thôi sao hay đây là nơi sẽ diễn ra cuộc phán xét phẩm hạnh của tôi? Tôi có dối ai không, có làm phương hại đến nhiều người không, tôi có bị đày xuống địa ngục không?

Trong chuỗi ký ức mơ hồ đó, tiếng Thái Dung lại văng vẳng bên tai tôi: "Cha đã hối hận chưa?" Ừ tôi hối hận! Ở cái hồi kết này, tôi nên chấp nhận rằng mình chỉ là một thằng nhát gan và ích kỷ. Thật ngu khi tôi đã đến đây. Và rõ là, tôi không thể yêu em hơn chính bản thân mình.

Ngay cái giây phút tôi chối bỏ tình cảm với em, dường như em đã nắm lấy tay tôi, rất chặt.

Tôi giật mình như người vừa tỉnh cơn mê mị khi nghe thấy giọng em:

"Đừng sợ, cô ấy là người, không phải quỷ đâu." 

Hơi ấm từ em dần khiến cho mấy ngón tay lạnh ngắt của tôi có lại cảm giác. "Em nói gì nhỉ, không phải quỷ sao?" Tôi cố thở sâu, điều hòa lại nhịp tim mình. Một lần nữa tôi sẽ thu hết can đảm nhìn vào cái con qủy… người ấy. Phải, nếu em đã nói đấy là người thì kẻ kia đơn thuần chỉ là một người đàn bà bận bộ váy ngủ trắng nhàu nát đã ngả màu.

"Một trong hai người phải đợi nghen, hôm nay em không có sức phục vụ cả hai cùng lúc đâu." Cái giọng điệu ngọt ngào của người đàn bà ấy càng khiến tôi ớn lạnh, nhưng thứ kinh khủng hơn là những gì cô ta đang làm với em. 

"Con trai, để mẹ ru con ngủ sớm, đặng mẹ còn tiếp khách nữa," người đàn bà đưa tay nựng má em. "Anh qua ghế ngồi chơi chút xíu," cô ta nói với tôi. 

Như kẻ mộng du, tôi lê thân đến ngồi cạnh Thái Dung trên ghế sofa. Đến giờ phút này tôi vẫn chẳng hiểu chuyện quái gì đang diễn ra. Nhưng tôi có thể cam đoan một điều: người đàn bà kia không phải quỷ dữ, bởi cơ thể cô ta còn ấm và hơi thở vẫn đều đặn. 

Người đàn bà kéo em nằm xuống, để em gối đầu trên đùi mình rồi khe khẽ cất lời hát ru:

"Ầu ơ, 

Ví dầu cầu ván đóng đinh, 

Cầu tre lắc lẻo, gập ghềnh khó đi…"

Tay cô ta mơn trớn những lọn tóc xoăn của em. Cảnh tượng này trong mắt tôi có phần hơi quỷ dị, đặc biệt là khi tôi trông thấy em nằm yên ở đấy, mỉm cười khoan khoái và… nhắm mắt ngủ. 

Tôi nhìn qua Thái Dung, lo ngại hỏi: "Em ấy bị bỏ bùa rồi hả?"

"Con trai mẹ ngủ chưa?" Người đàn bà nhẹ đỡ đầu em đặt xuống giường, đắp chăn lại rồi đi đến chỗ chúng tôi. Cô ta nắm lấy tay Dung, kéo nó ra sau tấm màn thưa.

"Hôm nay mình vào luôn nghen, bỏ qua khúc dạo đầu đi, nếu không bạn anh sẽ phải chờ lâu lắm," cô ta nói, rồi cười khúc khích và đưa tay cố… kéo khóa quần của Dung xuống.

"Nè làm cái gì vậy?" Thái Dung liền phản ứng.

"Cái anh này, cứ làm như mình ngây thơ lắm. À…hay đây là lần đầu Trung úy John nếm mùi đàn bà? " Cô ta cười vang.

"Cô gọi tui là gì?"

"Trung úy John, anh lại muốn đùa nghịch nữa hả, chúng ta không có nhiều thời gian đâu."

"Em tên là gì?" Thái Dung dò chừng hỏi.

"Đã vào đây mà không biết tên em sao, thiệt hay đùa đó? Em là Ngọc Lan, nhớ nghen, mỹ nữ số 14 nha Trung úy."

"Trung úy John tên đầy đủ là gì, ở sư đoàn nào?" Thái Dung hỏi.

"Em đã nói là chúng ta không có thời gian rồi mà!"

"Ngoan, anh thương!"

Tôi tin là Dung đã vuốt ve và hôn cô ta.

"Anh hư lắm, muốn thử em chớ gì. Ai mà không biết tới danh tiếng của anh hả Trung úy John, sư đoàn không quân số 315."

"Anh sinh năm bao nhiêu?"

"Em giận rồi nha, em không có nghĩa vụ phải nhớ hết…"

"Được rồi, ngoan, năm nay năm bao nhiêu, trả lời anh câu cuối thôi!"

"Năm 1971. Đủ chưa, chúng ta bắt đầu đi!"

"Để anh tự cởi, em quay mặt ra sau đi, chừng nào anh gọi mới được nhìn nghen."

"Thiệt kỳ lạ!"

Thật lòng tôi chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tôi chỉ thấy Thái Dung nhào tới, ra hiệu bảo tôi chạy đi. Lập tức tôi kéo tay em, phóng thẳng ra cửa. Phía sau lưng vọng lại tiếng kêu: 

"Đứng lại, đi đâu vậy, các người đem con trai tôi đi đâu vậy, con trai…"

Nghe tiếng gọi 'con trai', em chợt ngoái đầu nhìn khiến tôi phải khựng bước theo. "Không được, cô ta sẽ tóm lấy chúng tôi mất!" Nghĩ vậy tôi vội giục, đẩy em về phía trước rồi lao người theo. Chạy được một đoạn tôi mới ngoái nhìn và phát hiện ra nữ quỷ đã bị một sợi xích cầm giữ. Thứ ấy khiến cô ta không thể đi quá xa khỏi căn hộ của mình. 

"Nhìn cái quái gì nữa, chạy nhanh!" Dung chạy sượt qua mặt tôi và trở thành kẻ dẫn đầu trong nhóm ba đứa trẻ ranh, tháo chạy khỏi khu chung cư quái dị. Riêng tôi vừa chạy vừa tự nhủ rằng mình sẽ chẳng bao giờ trở lại nơi quỷ quái kia nữa, không bao giờ!

.

"Nhà số 14 nên cổ mới lấy nghệ danh là mỹ nữ số 14, chắc là vậy," tôi lầm bầm.

"Vậy là cô gái làng chơi ấy vẫn còn sống, vẫn ở nguyên trong ngôi nhà của cô ta, hay nói đúng hơn là bị giam giữ trong đó. Cô ta đã hóa điên, không còn nhận thức được sự việc trước mắt mình. Cô ta đang sống trong ký ức của những năm 70, trong khi lúc này đã là năm 1987. Tui chắc chắn đó là lời giải thích hợp lý nhất cho mọi chuyện." Thái Dung luyên thuyên một chập khi cả ba chúng tôi đã yên vị trong phòng mình.

Không khí ấm áp nơi căn phòng quen thuộc khiến tôi đủ bình tĩnh để nhớ lại chuyện về căn hộ ma ám. Căn hộ ấy tuy có xuống cấp nhưng nội thất hầu như vẫn còn nguyên, đặc biệt là mấy tấm chân dung treo tường. Đó toàn là mấy kiểu hình khỏa thân phong cách Mỹ mà tôi không nghĩ vẫn còn đến ngày hôm nay. Đáng lẽ chúng đã bị đốt sạch theo phong trào bài trừ văn hóa phẩm đồi trụy rồi mới phải. Họa chăng là nhờ vào lời đồn đoán có ma quỷ nên mọi thứ trong căn hộ này mới được giữ nguyên.

Còn người đàn bà ấy…

"Nếu nói như mấy người thì cô ấy đã phải hơn 30 rồi, thế mà sao vẫn…"

"Vẫn đẹp!" Dung cười tiếp lời tôi, "Chuyện đó vẫn có thể xảy ra. Nếu đã là một đại mỹ nhân thì nét đẹp có thể giữ rất lâu."

"Nếu thế tại sao cô ấy lại bị giam ở đó, lại còn vụ ma quỷ nữa? Nè, mấy người xem cái gì vậy?" Tôi nghía cái vật đang nằm trong tay Dung. Đó là một tấm hình chụp của người đàn bà trong căn hộ ma ám. 

"Mấy người lấy ở nhà cổ hả, chi vậy?" Tôi hỏi.

"Để tìm xem mỹ nữ số 14 là ai." Nói rồi Dung chạy ra ban công, phóng xuống.

"Lại đi đêm nữa hả?" Tôi hỏi với theo, song Thái Dung đã mất hút vào đêm đen tĩnh mịch.

"Đêm nay vẫn chưa đủ dài với thằng ấy hay sao trời!" Tôi thở ra, quay lại nhìn em.

Em vẫn ngồi bất động một chỗ, im lìm.

"Em sao rồi?" Tôi chạm tay vào má em, xoa xoa.

Em chỉ cười, lộ đôi lúm đồng tiền xinh xẻo.

"Người đó không làm gì em chớ?" Tôi lo lắng, nhìn ngó khắp người thằng bé. 

"Em không có bị gì thiệt mà!" Em trả lời.

"Nhưng em hành động như bị bỏ bùa vậy. Em thậm chí còn không thèm phản ứng gì khi người đàn bà đó động vào người em."

Em chớp đôi hàng mi cong, thì thầm kể: "Ban đầu em rất sợ. Em đã muốn tháo chạy khi lần đầu tiên trông thấy cổ. Rồi cổ kêu em, gọi em là con trai," em nhìn vào mắt tôi, "Em không biết sao mình lại bước vào trong căn hộ đó nữa. Chắc vì cái cách cổ nhìn em… nó hoàn toàn… vô hại và rất… thân thuộc." 

Ánh mắt em lúc này như đang hồi tưởng về chuyện đã qua.

"Em cảm giác cổ đang đối xử với em như là con trai của cổ vậy. Lúc cổ hát ru em, xoa đầu em, em đã tin cổ là má em đó anh. Em chắc rằng trước đây, má cũng đã từng làm điều đó cho em…"

"J, tỉnh lại đi, má em đã chết rồi, bà ấy chết lâu rồi! Người đàn bà kia không phải là má em. Cô ta chỉ là một người đàn bà điên mà thôi."

Em nhìn tôi trách móc, đuôi mắt ngấn lệ. Trong cái thời điểm hết sức chính đáng đó, tôi vội ôm chặt lấy em.

"Mọi chuyện qua rồi, em hãy quên căn hộ và người đàn bà điên đó đi. Chỉ là một cơn ác mộng thôi. Ngày mai, chúng ta sẽ trở lại cuộc sống bình thường của mình." 

Em dụi đầu vào vai tôi, vỡ òa:

"Em muốn gặp má, có má thì sẽ không bị người ta bạc đãi nữa. Má sẽ che chở cho em, sẽ không ai dám đẩy em vào những nơi đáng sợ nữa…" 

Em nấc nghẹn trong vòng tay tôi. Còn tôi chỉ biết ôm em chặt hơn, cố xoa dịu tấm lưng gầy gò của em. 

"Biết đâu má vẫn còn sống hả anh?" Em nói.

Tôi không đáp, chỉ tiếp tục vỗ nhẹ vào lưng em. Thật lòng tôi cũng muốn tin, nhưng làm sao tôi quên được cái ngày em đến nhà tôi, ngày mà gia đình tôi xào xáo tưởng chừng như vỡ đổ. Làm sao mà tôi quên được, má đã mắng chửi cha tôi hung tợn đến thế nào khi ông nằng nặc đòi giữ em lại.

"Con điếm đó chết rồi mà ông còn nhung nhớ nữa hả? Nó là cái thứ nằm ngửa xin tiền, đồ chơi của tụi lính Tây mà ông vẫn u mê nó hả? Đã vậy, ông lấy tui làm gì để chỉ tơ tưởng hết con đàn bà này đến con đàn bà khác, hả?"

"Đủ rồi, bà muốn cả cái xóm này cười vào mặt chúng ta hả?"

"Cứ cho họ cười đi! Ông coi tui còn tệ hơn một con điếm. Ông bắt tui ăn ở với ông mấy chục năm, đẻ cho ông một bầy con mà ông chưa vừa lòng sao? Bây giờ còn đem thằng con lai bẩn thỉu này về nữa…"

Tôi vẫn nhớ đêm đó, má tôi như hóa khùng, và phải mất rất lâu sau gia đình tôi mới trở lại bình thường. Em vẫn được giữ nuôi trong nhà, nhưng chuyện bị má và các anh chị ghét bỏ là điều không tránh được.

Má em chết chẳng để lại tiền của gì, chỉ có mỗi cái danh con lai của gái làng chơi, thằng con của đế quốc Mỹ mà thôi. Tờ khai sinh từ chế độ cũ của em, dù ghi rõ danh tính của người cha, cũng không giúp gì cho em mấy trong việc tìm kiếm người thân.

Tôi với tay lấy cái khăn lau mặt, chùi nước mắt tèm lem cho em. 

"Xì mũi cái nè rồi đi rửa mặt! Anh pha cho em một ly sữa bò, uống xong hẵng ngủ cho nó ấm bụng nha."

Em cười ngoan, gật đầu đi theo tôi.

Đêm đó, trong giấc ngủ, tôi cứ nghe văng vẳng tiếng hát quỷ dị của người đàn bà điên. Những hình ảnh trong căn hộ kì lạ đó cứ chập chờn, đứt đoạn hiện ra, cho đến khi một chuỗi âm thanh từ thế giới thực kéo tôi sực tỉnh. Cạnh bên tôi, em vẫn đang nằm ngủ nhưng môi lại mấp máy kêu: "Má…má ơi…"

.

Hàng xóm lân la đến nhà tôi hỏi thăm về sự việc đêm qua. Lần đầu tiên đám người đó quan tâm đến lời em nói. Thậm chí họ còn tỏ vẻ dè chừng vì thấy em vẫn lành lặn, từ cõi âm tào địa phủ trở về.

"Nó có bị ám không?"

"Hay bị bắt mất hồn rồi?"

Hai ba người giơ mấy tấm bùa và thánh giá nhử nhử trước mặt em. Có kẻ còn nhéo vào người em như để kiểm chứng về sự tồn tại của em. Còn em chỉ câm lặng nhìn họ bằng đôi mắt u buồn.

"Đừng có đụng vào người nó, coi chừng chọc giận quỷ thần bây giờ. Có kiêng có lành nha." Dung xua tay đuổi bọn người kia.

Đám đông vẫn luôn ngu xuẩn và cảm xúc. Họ lùi xa em nhưng vẫn mở to con mắt, tò mò nhìn.

"Rốt cuộc tối qua mày thấy cái gì hả?"

"Con quỷ cái có nói gì với mày không thằng con lai?"

"Lúc tui lên đó tui thấy…" Giọng em tỏ vẻ run sợ "Tui thấy một cái bóng trắng, tóc dài, lấp ló bên cửa sổ, đang hát cái gì đó rất ghê…"

"Mày có thấy mặt nó không?"

"Nó có đòi làm tình với mày không?" Một ông chú vừa nói vừa cười khả ố.

"Lúc đó… tui sợ quá nên để… để đồ cúng ở đó rồi chạy đi luôn."

 Lời nói dối khiến người em căng cứng. Hai tay em bấu chặt vào vạt áo, mắt dán xuống đất. Em làm như vậy là muốn dọa mọi người hay muốn giấu giếm phần sau của câu chuyện?

"Mày mà nói xạo, tao bắt bỏ tù nha mạy. Thời buổi này mà còn ma cỏ cái gì. Tui nghi thằng nhãi này nhát gan, không có dám lên đó nên bày đặt bịa chuyện lừa mọi người đó." Ông tổ trưởng chỉ tay vào mặt em cáo buộc.

"Tối hôm qua tui cũng nghe tiếng nó hát mà."

"Đã nói là có ma thiệt mà ông cứ không tin."

Những người hàng xóm bắt đầu tham gia vào cuộc tranh cãi mà chính họ cũng chẳng biết rõ thực hư.

"Ê thằng con lai, hôm qua tao ngủ cả đêm gần cầu thang cấm, có thấy mày lãng vãng lên đó đâu." Một thằng bụi đời chẳng biết từ đâu góp giọng vào. 

Tôi e rằng dưới áp lực này, một người không biết nói dối như em sẽ bị lộ mất. Tôi đưa mắt nhìn Dung và lạnh gáy với loạt hành động bất thường của nó.

Đầu Dung thình lình gục xuống, toàn thân bất động. Chợt nó lên tiếng, nói bằng thứ giọng the thé không phải của mình:

"Con lai, con của tao, con ơi… con của tao đâu?"