CHƯƠNG 6

Dung lên tiếng, nói bằng thứ giọng the thé không phải của mình: "Con lai, con của tao, con ơi... con của tao đâu?"

Trong khi đám đông cứng đờ không kịp phản ứng, Thái Dung đã lao đến chỗ người đàn bà bận bà ba trắng, rú lên: 

"Con của tao đâu? Trả con tao đây. Con mụ giết người, tụi mày sẽ chết không toàn thây!"

Tôi thật sự không biết chuyện quái gì đang diễn ra. Tôi muốn hỏi em nhưng em cũng đang phát hoảng như tôi, như đám đông ngoài kia. Họ thậm chí còn không dám lại gần chỗ Dung trong khi thằng này cứ điên cuồng bóp cổ người đàn bà bận bà ba trắng.

"Cứu, cứu tui," bà ta thét lên, móng tay dài bấu vào cổ tay Thái Dung. Tôi nghĩ da thịt Dung phải đau lắm song nét mặt thằng ấy chẳng thay đổi gì, chỉ giữ nguyên một vẻ thù hằn.

Quỷ nhập nó thật sao? Đâu thể, cả ba chúng tôi đều biết rằng người đàn bà nơi căn hộ kia chỉ bị điên chứ đâu đã chết. Hay do tôi ảo giác tin là như vậy? Hoặc là đêm qua chúng tôi đã thực sự gặp ma? Phải có ai đó ngăn chuyện này lại. 

Ông tổ trưởng nhào đến, nắm đầu Thái Dung lôi ra nhưng thằng ấy vẫn điên cuồng gào rú. Sự cuồng dại bất thường của nó khiến tôi chẳng dám tin nó đang diễn kịch. Nhưng nếu đây thật sự là một vở kịch thì sao? Thế thì nó đang cần bạn diễn, nếu không nó sẽ bị ông tổ trưởng đánh chết mất.

Tôi giơ xâu chuỗi có mặt thánh giá ra trước Dung, la lớn: 

"Lý Thái Dung!" 

Quả nhiên có tác dụng. Thái Dung diễn ngay vẻ mặt sợ hãi, bỏ tay ra khỏi người đàn bà kia, thối lui trong khi ông tổ trưởng vẫn đang túm áo nó. Dung thở gấp mấy cái rồi khụy ngã xuống đất. Vở diễn đang ở điểm cao trào, cả đám đông như bị cuốn lấy trong nỗi kinh hoàng tột độ. Tôi sà xuống, choàng tay giữ lấy Dung, cốt là để ông tổ trưởng không lôi kéo hay đánh đấm gì nó nữa. Thằng ấy gục đầu vào vai tôi thở hổn hển. Rồi nó ngước mắt lên nhìn tôi, hỏi: 

"Chuyện gì xảy ra vậy?" Câu nói đủ lớn để cho đám đông nghe thấy.

"Thằng con lai vừa bị ma nhập kìa!" Đám đông hú hét. Một người đàn bà gầy nhom ngồi thụp xuống đất, mặt mày xanh lét. 

"Con quỷ cái đến đòi mạng đó!"

"Cha nhìn qua con mụ bán tạp hóa ở đầu xóm kìa," Dung thì thầm với tôi. 

Mắt tôi di chuyển và bắt gặp sự hoảng loạn của bà ta. Không giống như sự sợ hãi của đám đông, nó là sự biến dạng của một gương mặt vừa bị tuyên án tử.

Nỗi kinh hoàng lan trong đám đông đáng sợ đến mức khiến gã què chột nằm giãy đành đạch dưới sàn. Hẳn là chứng động kinh của gã lại tái phát. Thấy vậy, hai thanh niên vội khênh gã đến trạm xá. 

"Ông tổ trưởng, ông tổ trưởng!" Đám đông kêu gào một cái tên mà họ tin tưởng.

"Bà con bình tĩnh!" Ông tổ trưởng trấn áp, "Bà con đừng bị lời xảo trá của hai thằng con lai này lừa gạt. Tụi nó là máu mủ của bọn đế quốc, thể nào cũng sinh tâm hèn hạ muốn quấy nhiễu bà con…"

"Rõ là con quỷ cái đó đang về đòi mạng mà ông không tin."

"Nó ám cả xóm này rồi."

"Tối nào tụi tui cũng nghe tiếng nó mà, không tin ông qua chung cư chỗ tui đi!"

"Bà con bình tĩnh! Tạm thời theo ý bà con, lập lại cái bàn thờ đặt ở cầu thang cấm, hạn chế ra vào chỗ đó. Tôi sẽ xin ý kiến cấp trên về chuyện này, nhưng tuyệt đối cấm bà con không được mời thầy cúng giải hạn trừ tà gì cả. Tuyệt đối cấm! Cái đó là mê tín dị đoan. Cái đó mà đồn lên trên, cả xóm ta sẽ gặp rắc rối." Ông nhỏ giọng, " Mọi người tốt nhất nên giữ mồm giữ miệng, tránh rước họa vào thân. Tui sẽ tìm hiểu chuyện này đến cùng, không để hai thằng con lai kia lừa phỉnh cả xóm ta được. Rồi, bây giờ bà con giải tán!"

Chờ đám đông rời đi, ông tổ trưởng đến thẳng chỗ Thái Dung, gằn từng tiếng vào mặt nó: "Tao mà biết được mày với thằng oắt kia nói dối là tụi mày tiêu đời. Tốt nhất, tụi mày nên giữ mồm giữ miệng đi!"

Tôi không hiểu lắm lời cuối của ông tổ trưởng. Ý ông là không được nói về con quỷ cái hay về người đàn bà điên? Mà ông ta làm gì biết về người đàn bà chứ? Vậy hẳn ý ông ấy là không muốn chúng tôi đồn đại khắp xóm về con quỷ rồi!

.

Sau sự kiện hỗn loạn ban sáng, cha tôi liền mang em và Thái Dung vào nhà thờ, nhờ Cha xứ đọc kinh cầu nguyện, trục xuất bàn tay quỷ dữ ra khỏi người cả hai.

Tôi cũng đấu tranh kịch liệt để được đi theo trông nom hai đứa ấy. Một ông Cha tương lai thì nên tập đối mặt với những chuyện đáng sợ này dần là vừa.

Vậy là ba chúng tôi ở lại nhà thờ qua đêm. Đó thật sự là một sai lầm của cha tôi, vì ngoài những giờ cầu nguyện ban sáng ra, buổi đêm chẳng có ai quản thúc chúng tôi cả. Việc trốn đi đêm dễ dàng hơn nhiều so với căn gác lầu 3 nhà tôi. Và giả dụ như, có một con quỷ đến thăm chúng tôi thì cũng chẳng ai biết tới mà ứng cứu cả.

Chúng tôi ngồi ở nhà nguyện, vờ như đang đọc kinh sám hối nhưng trong đầu mỗi chúng tôi lại ong ong nhiều thứ. Nỗi sợ xâm chiếm lấy riêng màng não tôi. Đến giờ tôi vẫn chẳng biết trò quỷ thuật của Dung ban sáng là thật hay giả nữa. Thế nên tôi vẫn lo ngây ngấy việc Thái Dung lại đổ vật người ra và gào thét những câu từ quái lạ. Nhìn vào cổ tay nó, tôi thấy những vết xước do móng tay của bà hàng xóm bận bà ba trắng cào vẫn còn nguyên xi, đỏ tấy.

"Có đau không?" Tôi hỏi.

"Lúc đó thì không." 

Câu trả lời của Dung làm tôi sởn gáy. Cái vẻ lạnh lẽo, lập lòe dưới ánh nến của nhà nguyện càng khiến cho nơi này thật thích hợp để tiến hành một cuộc nhập xác mới.

"Mấy người tìm đâu ra trò đùa lúc sáng vậy?" Tôi hỏi.

"Đâu biết, tui đâu biết mình nói cái gì đâu. Cha kể tui nghe lại đi, tui đã nói cái gì vậy?"

Dung quay sang nhìn tôi. Thề là tôi đã né người ra khỏi nó.

"Lúc đó làm sao mà tui ngoẹo đầu qua như này nè," Dung tự nhiên trợn mắt, cái đầu ngoặt ngoẹo nghiêng hẳn sang một bên vai trông thật dị kỳ. "Con tao đâu?" Giọng nó the thé.

"Thôi đi, đừng đùa nữa!" Cơ mặt tôi co rúm lại.

Bộ mặt ma quỷ của Dung vẫn không biến đi: "Tên kia, ngươi muốn kiếm cây thánh giá đập vào mặt ta hả?" 

Dung áp sát mặt nó vào mặt tôi khiến tôi chết lặng. Chỉ khi biết chắc hồn vía tôi đã tán loạn, Dung mới cười hắc hắc và chỉnh lại cái vẻ mặt cho giống người bình thường.

"Anh cũng nghĩ bà ấy là má anh à?" Em lên tiếng, phá ngang trò đùa giỡn của Dung.

"Hiền à, anh đã nói bà ấy không phải đâu mà…"

"Có mỗi mày nghĩ vậy thôi, chú em." Dung chen ngang lời tôi.

"Vậy sao anh lại diễn trò trước mặt đám đông? Em không có dễ bị lừa như anh Đông Anh đâu."

Tôi dựng người muốn phản bác ngay trong khi em vẫn tiếp tục nói: 

"Anh muốn một mình tiếp cận bà ấy chớ gì?"

"Mày cũng muốn như thế đúng không?" Dung hỏi lại.

Gương mặt em bần thần: "Bà ấy gọi em là con..."

"Và bà ấy gọi tao là người tình!" Dung gằn giọng, "Bả điên như vậy mà mày cũng tin lời bả hả?"

"Nói chuyện cho tử tế chút coi!" Tôi chỉnh Dung, sợ rằng mấy lời thẳng thừng của nó sẽ làm em tổn thương.

"Bả không phải má mày đâu, mày thừa biết chuyện đó mà!"

"Em không biết!"

"Tùy mày!" Dung cục cằn kết câu.

Tôi vội vỗ về em, cảm thấy bất ngờ vì em cũng có lúc bướng bỉnh như vậy.

"Nhưng tại sao sáng nay mấy người lại giúp em ấy đóng kịch?" Tôi hỏi Dung.

Dung cắn móng tay, tựa một thói quen xấu mỗi lần nó bắt đầu suy nghĩ.

"Không nói được hả?" Tôi hỏi tiếp.

"Chuyện cũng không liên quan tới tụi mày, biết nhiều thêm khổ!" Dung nói.

Tôi thật ghét cái bộ mặt trải đời đó của Dung. Nó chỉ hơn tôi vài tháng tuổi, việc gì phải đeo theo cái vẻ cay cay đắng đắng ấy? Bỗng nhiên em đứng dậy, bước đi.

"Em đi đâu vậy?" Tôi hỏi.

"Em tới… chỗ cô ấy."

"Đã bảo đó không phải là má mày mà!"

"Mặc kệ em đi. Phải hay không thì người ta cũng gọi em là con, cũng hát ru cho em mà."

"Đồ ngu! Con bà ta chết rồi và chắc chắn đó không phải là mày." Thái Dung khẳng định.

"Sao anh biết?"

Thái Dung thở hắt ra. Nó móc tấm hình cong queo bốn góc từ túi quần ra, đưa cho em.

"Đây, bà ta chính là gái làng chơi nổi tiếng một thời của Sài Gòn, mỹ nữ số 14. Sắc đẹp và tài ăn nói của bà ta khiến không chỉ mấy ông lính Tây, mà cả mấy ông người mình, cũng muốn nếm thử một đêm. Và bà ta không bao giờ từ chối, chỉ cần có tiền là được. Chính vì thế, rất nhiều quý ông chồng ở cái xóm này đã tìm cách lén phén với bà ta, khiến vợ của các ông này nhiều lần điên tiết. Lựa ngay điểm giao thời loạn lạc của hai chế độ, mấy mụ vợ kia mới hè nhau, thuê người đến đánh hội đồng mỹ nữ số 14, thậm chí còn đập chết đứa con tầm 1 tuổi của cổ ngay trước mặt cổ. Người ta đồn trận đánh đó dã man lắm, may mà có lão què chột của xóm mình thừa sống thiếu chết xông vô cứu, rồi mang cổ tới nhà thương. Chuyện sau đó cũng chả ai đá động gì nữa. Người ta xem đó là một cuộc đánh ghen chính đáng của mấy mụ vợ. Còn về phần mỹ nữ số 14, có người nói bả hóa điên, bị nhốt trong trại, người thì chắc nịch nói bả chết rồi."

"Sao mấy người hay được chuyện này?"

"Tất nhiên là đi hỏi những người biết chuyện," Dung huơ tấm hình của mỹ nữ số 14 trước mặt tôi.

"Chắc chắn đúng không?"

"Cha không tin thì đi kiếm bọn gái làng chơi cùng thời bà điên kia mà hỏi," Dung hờn giọng đáp.

"Nhưng mà… má đâu kể cho tui nghe chuyện bà ta bị đánh ghen."

"Nghiễm nhiên là Đức cha sẽ không được nghe mấy chuyện đó. Chuyện trần tục đĩ điếm vốn đâu phù hợp với tâm trí trắng trong của Cha."

"Cho dù bà ấy có con bị giết chết cũng chẳng sao, em đâu có hi vọng mình là con của bà ấy. Em chỉ muốn nói chuyện với người ta thôi…"

"Mày có biết vì sao bả bị xích ở chính căn nhà của mình không?"

Dung hỏi trong khi em lắc đầu ngơ ngác đáp lại.

"Mày có biết vì sao có cái bàn thờ chắn ở cầu thang cấm không, có biết vì sao lại có mấy lời đồn ma quỷ không? Và mày có biết ai là kẻ làm ra chuyện đó không?"

"Ai làm ra chuyện đó? Ý mấy người là có kẻ dựng chuyện ma quỷ, cố tình nhốt bà ấy lại?"

"Chứ chẳng lẽ bả tự xích mình. Chuyện rành rành như thế mà hai đứa mày vẫn chưa hiểu hả?"

Cả tôi và em đều trố mắt nhìn Dung.

"Người dám giam giữ kẻ khác theo cách thức như vậy, lại còn dựng được chuyện ma quỷ khiến cả cái xóm này không dám lại gần, chắc chắn không phải là tay đơn giản. Thằng J mà cứ tò tò mò đến, biết đâu lại đụng phải gã đó. Rồi hắn sẽ túm mày xích lại như bà điên kia luôn cho coi, J. Gì chứ một thằng con lai như mày bị mất tích thì chẳng ai thèm quan tâm đâu."

"Vậy thì em cũng muốn biết kẻ đó là ai, tại sao lại đối xử với bà ấy như vậy," em quả quyết nói.

"Cuộc đời mày chưa đủ rắc rối hả, sao cứ muốn dính vào chuyện người ta?"

"Vì bà ấy là người cho em cái cảm giác có mẹ!"

"Thằng điên! Mày muốn làm gì thì làm, đừng có phiền đến tao là được." Thái Dung nói.

Tôi vội nắm lấy tay em.

"Ít nhất, em hãy nghe lời anh, anh cảm thấy chuyện này quá nguy hiểm."

"Nhưng anh là một Đức Cha, anh là người luôn sẵn sàng giúp đỡ người khác. Chẳng lẽ anh không thấy bà ấy đáng thương sao?"

Tôi câm lặng. Hóa ra đến em cũng gán cho tôi cái danh phận của một Đức Cha. Thậm chí em còn dùng nó để mặc cả với tôi.

"Anh đi với em chớ?" Nói rồi em chủ động nắm tay kéo tôi đi. 

Thật lòng tôi chẳng muốn quay lại cái chỗ quỷ dị đó, lại càng chẳng muốn dây dưa vào chuyện phiền toái này. Thế nhưng cơ thể và danh dự của tôi không cho phép tôi từ chối em. Ngẫm lại tôi còn tệ hơn cả Thái Dung, đến chuyện từ chối những gì mình không thích tôi cũng chả dám làm.

"Hai thằng ngu, tụi mày chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà!" Dung lớn tiếng chửi và nhất quyết không đi cùng.