CẢNH BÁO: Chương này đề cập đến các vấn đề tình dục.
"Chúng ta cần một màn dạo đầu tạo không khí," Thái Dung nói với cô gái kia. Cả hai người họ đều đứng trước mặt tôi, tạo ra một cái thế chèn ép thật khó chịu.
"Tất cả những chuyện này sẽ là bí mật, Cha đừng giữ mình làm chi, cứ sa đọa theo ý thích nghen!" Dung cười rồi đặt một tay lên bộ đùi trắng nõn của cô gái. "Cha năm nay 17 tuổi rồi đúng không?"
Tôi gật đầu.
"Vẫn còn tuổi dậy thì, khó tránh khỏi có những tò mò và khao khát kỳ lạ đối với bạn khác giới, đúng không?"
"Không!" Tôi mím môi, nhìn thẳng vào mắt Dung.
"Chẳng lẽ Cha chỉ có mỗi hứng thú với em J?" Thái Dung hỏi xoáy tôi.
Tôi giật mình khi bị cô gái đá nhẹ vào mấy đầu ngón chân. Sự đụng chạm đó khiến mắt tôi hạ xuống, nhìn vào phần đùi của cô. Đó là da thịt mơn mởn và kia là bàn tay của Dung đang ve vuốt, bóp nắn đầy dâm loàn thứ thịt da ấy. Đôi tay nó thuần thục dạo chơi rồi biến mất sau lớp váy của cô gái. Đáng ra tôi không nên nhìn những thứ này, bởi lửa trong người tôi đang hừng hực. Tôi thấy sợ, liền nhắm mắt lại, cầu nguyện:
"Xin hãy cho con thêm đức tin, xin đừng để con sa trước cám dỗ này ... nhưng hãy làm theo ý Cha mà đừng làm theo ý con."
Tôi hít một hơi thật sâu khi nghe thấy tiếng rên khoái lạc vang lên. Nó gọi mời và khêu gợi trí tò mò của tôi. "Họ đang làm gì, cô gái kia đang cảm thấy thế nào?" Tôi trừng mắt nhìn vào thứ đang động đậy bên dưới lớp váy của cô gái. Chỉ một bàn tay mà có thể kích thích được những tiếng rên khoái cảm đến thế sao? Dung đẩy cô ta áp sát về phía tôi. Bắp chân cô chạm vào tay tôi, tạo ra một xung điện kỳ lạ. Ngay tầm mắt tôi lúc này chỉ còn mỗi bộ đùi mơn mởn và chiếc váy ngắn trơ trẽn của cô.
"Tôi phải làm gì bây giờ? Nếu tôi chạm vào trái cấm này…"
Thái Dung bất ngờ chạm vào tay tôi rồi kéo nó lướt trên lớp da thịt tươi mát của cô gái. Thằng ấy giục tôi đứng dậy, còn nó thì nhanh chóng di chuyển ra sau lưng tôi.
"Đừng sợ, hãy chạm vào đi và mắt Cha sẽ được mở ra," Thái Dung nói.
Những ngón tay lạnh ngắt của tôi giờ đã nằm gọn ghẽ bên trong lớp váy của cô gái. Đó thật sự là một nơi kỳ lạ, một nơi rất khác với chỗ của tôi.
"Không!" Tôi rụt tay liền bị bàn tay của Thái Dung chụp giữ, ấn lại vào trong.
Một sự ẩm ướt!
Tôi nhìn Dung, ý hỏi mình phải làm gì tiếp. Thằng ấy đáp lại tôi bằng ánh mắt trấn an và cái gật đầu khuyến khích. Tôi không dám nhìn thẳng vào cô gái mà chọn cách đăm đăm nhìn vào Dung. Và như một kẻ bị thôi miên, tôi để mặt Dung chỉ vẽ mấy ngón tay tò mò của tôi khám phá. Khi sự đụng chạm trở nên cuồng bạo hơn, tiếng rên cũng lớn theo.
"Cha đã sa ngã, cương cứng lên rồi kìa!"
Dung mở khóa quần tôi. Tôi chắc mình đã cố phản ứng lại nhưng sau đó? Có lẽ tôi đã bị Thái Dung thuyết phục: "Cha đã thật sự phạm tội rồi, nên thay vì cố gắng giữ mình, hãy thưởng thức hết vị ngon của trái cấm đi!"
Dung vuốt ve cái thứ đang cương cứng của tôi, cởi những chiếc cúc áo hộ tôi, rồi đẩy tôi vào vòng tay của cô gái. Tôi chắc chắn không biết phải làm gì với cô ta, nhưng cô ta lại rất thuần thục khơi dậy cái bản năng trong tôi. Tôi bắt đầu bằng việc cởi bỏ lớp rào chắn áo váy và nằm xuống cùng cô ta, sau đó vùi mặt tận hưởng bộ ngực của cô mà mất hẳn ý thức về tự chủ, đạo đức. Nhục dục đã khống chế được tôi. Tôi nghe hơi thở mình phát ra một cách thô tục, và tôi biết mình đã nhắm nghiền mắt trong sung sướng.
Có lẽ Thái Dung đã hỏi tôi có thích thứ cảm giác mới mẻ này không, nhưng tôi chẳng còn thời giờ để trả lời thằng ấy. Chưa bao giờ tôi thấy thân xác mình gấp gáp, vội cuồng sự thỏa mãn đến thế.
"Cha đang tiến tới cảm giác chiếm hữu. Mau thúc mạnh lên, hãy khiến cô ta gào thét đi!" Thái Dung khuyến khích.
Tôi nghe tiếng cô gái rên than khi tôi cố đâm sâu vào trong cô.
"Hãy ghi nhớ những cảm xúc này, đó là ngọn nguồn của tội lỗi. Sự tò mò dẫn đến thèm khát, tiếp theo là ước muốn được chiếm hữu, và cuối cùng là dã tâm muốn được áp chế. Chính thứ xúc cảm này sẽ tiếp tục sinh ra đau đớn và thống khổ cho những kẻ bị cưỡng chiếm." Thái Dung thì thào bên tai tôi.
Tôi gào lên khi bị Thái Dung đâm thứ cứng ngắc của nó vào người. Tôi càng đau thì càng muốn khiến cho người nằm dưới mình đau đớn hơn gấp bội. Trong nhục dục, ba chúng tôi cưỡi lên nhau, hợp vào nhau, dày vò lẫn nhau.
Chuyện đó xảy ra trong bao lâu tôi thật không nhớ. Tôi có đau không, có thỏa mãn không, tôi cũng chẳng biết. Chỉ biết rằng sau cuộc truy hoan, tôi thấy mình nằm đó, trần trụi và dơ bẩn. Cô gái đã ra ngoài, chỉ còn lại tôi và Thái Dung. Thằng ấy đang cười hả hê trên tấm thân run rẩy của tôi, đắc thắng vì đã dụ được tôi ăn trái cấm.
Nhưng năm xưa, sau khi dụ dỗ thành công Eva, con rắn cũng bị Chúa trời nguyền rủa. Nó sẽ luôn bị người đàn bà đạp lên đầu để trả cho những tội nghiệp mà nó đã gây ra. Thế nên với sự nhục nhã đêm nay của tôi, Thái Dung cũng phải trả giá!
Tôi chuyển mình, đè sấp Thái Dung xuống. Thằng con lai xấu xa ấy không có quyền xâm chiếm tôi, chỗ của nó là phải nằm dưới tôi, phải chịu đựng những sự đau đớn mà tôi ban tặng cho nó, và rên la cầu xin tôi. Cứ thế tôi đê mê chiếm lấy Dung như cái cách mà nó làm với tôi. "Mày xứng đáng bị như vậy, đồ rắn độc!"
Dung ngoái nhìn tôi bằng ánh mắt đắc thắng: "Cha làm nhục tui là để trút đi nỗi uất hận bên trong Cha. Cái đó người ta gọi là mắt đền mắt, răng đền răng, một thứ công lý mà Thiên Chúa của Cha đã dạy?"
Tôi rùng mình bật khóc, hiểu rằng bản thân đã phạm sai lầm. Sự thanh sạch của tôi đã hoen ố. Từ nay trở đi, cơ thể tôi sẽ bốc mùi hôi hám, mọi người sẽ biết tôi là kẻ phạm tội. Cha má sẽ chỉ trích tôi, dòng họ sẽ lên án tôi, Thiên chúa sẽ phán xử tôi đời đời ở chốn địa ngục. Từ nay tôi sẽ phải chịu sự đau đớn, tủi khổ như chính tổ tông tôi, Adam và Eva đã chịu. Chẳng ai có kết cục tốt khi cãi lời Thiên Chúa cả!
Dung ôm lấy tôi, vỗ về: "Tất cả sẽ là bí mật, bí mật giữa tui và Cha. Sẽ không ai biết về những tội lỗi mà Cha đã làm đêm nay, đừng sợ!"
"Mấy người muốn gì ở tui? Tui đâu thể cho mấy người quần áo hay tiền bạc?"
"Không cần, tui mở mắt cho Cha là để… tui bớt phải nghe mấy thứ giáo điều rỗng tuếch từ miệng Cha."
"Đừng gọi tui là Cha nữa," tôi lớn tiếng.
"Thấy chưa, Cha…à… mấy người không nên đi vào nhà dòng, càng không nên trở thành Linh mục. Tội lỗi ở thế gian này nhiều lắm, mấy người chỉ mới nhìn thấy có một chút thôi mà đã thành ra thế này thì làm sao chăn dắt bầy chiên lạc đàn nổi?"
Thấy tôi vẫn chưa dứt cơn xúc động, Thái Dung xoa đầu tôi, an ủi. Hồi lâu nó lên tiếng:
"Đứng lên, bận đồ vô rồi còn đi về nhà, trễ rồi."
Tôi im lặng làm theo lời Dung. Khi mặc quần áo vào người, tôi phát hiện cơ thể mình có mấy vết trầy. Đó không phải là dấu tích của móng tay. Tôi nhìn qua tay Thái Dung và phát hiện thằng ấy vẫn đeo chiếc đồng hồ của tôi xuyên suốt từ lúc làm tình đến giờ. Đó là món đồ đầu tiên tôi dùng để mặc cả với Thái Dung khi nhờ nó cùng tôi đến chỗ căn hộ ma ám. Vậy là Dung đã đeo thứ ấy suốt bên mình như một cách để khoe khoang chiến tích ư? "Thật là cái đồ…" Tôi thở dài và tự hỏi, thứ tiếp theo mà Thái Dung có thể lấy của tôi là gì.
.
Sau đêm ăn trái cấm và được mở mắt, tôi đổ bệnh. Chắc hẳn là vì tâm thức và giác quan của tôi đã phải đón nhận quá nhiều kích thích cùng một lúc, hoặc cũng có thể vì tôi… muốn được nghỉ bệnh! Tôi còn nhớ bản thân chỉ muốn nhắm nghiền mắt mà ngủ lì. Tôi sợ việc phải mở mắt, đối mặt với tất cả mọi người, càng sợ hơn việc phải đến tham dự thánh lễ tại nhà thờ.
Thân người tôi tanh tưởi khi tôi tự nhún mình vào sự dơ bẩn của thế gian. Tôi đã cố tình vượt qua giới luật của Chúa, và như thế tôi sợ Ngài sẽ bêu rếu tôi trước miệng đời.
Tôi sợ, thật sự sợ!
Thân thể tôi run rẩy với những cơn nóng lạnh thất thường. Phải chăng đó chính là cách Chúa giáng cơn thịnh nộ xuống tôi?
Trong cái khoảnh khắc run sợ ấy, tôi không biết má tôi có đến đặt tay lên trán tôi chăm nom không, nhưng tôi dám chắc, tôi đã ngửi thấy hơi thở dịu nhẹ của em. Nó phảng phất quanh tôi, nhè nhẹ vỗ về tôi. Như một thiên thần, em xòe đôi cánh rực rỡ của mình bay vào giấc mơ tôi, xua đuổi đi thứ dục vọng xấu xa vẫn bám riết nơi tiềm thức tôi. Tôi nắm tay em rất chặt và đặt nó lên ngực mình. Tôi mong em có thể nghe thấy tiếng tim sợ hãi của tôi, thế nên tôi giữ em rất lâu bên mình. Có lần em rụt tay lại, tôi liền níu lấy, mơ màng ú ớ:
"Đừng đi, đừng đi mà!"
Bạn biết không, chỉ cần tôi cầu xin, em sẽ tình nguyện bên cạnh tôi, cả đêm.
.
"Anh dậy rồi hả?" Tiếng em vọng bên tai tôi.
Tôi lơ mơ mở mắt, liền thu được hình ảnh kiều diễm của em vào nhãn cầu. Ánh sáng chói lóa phía sau em khiến tôi nhíu hết cả mày. Thấy thế em che hờ tay lên mắt tôi. Hàng mi tôi chớp khẽ, chạm vào lòng bàn tay em. Ngón tay em vuốt ngược lên trán tôi sờ nắn.
"May quá, anh hết sốt rồi," em nói.
Tôi cười nhẹ với em, cảm thấy thân thể vẫn còn quá mệt để mở lời. Tôi chộp lấy tay em, đặt nó vào ngực mình, để rồi sau đó, chính tôi lại cảm thấy chột dạ. "Đây có phải là bàn tay tôi đã nắm suốt đêm qua không, sao tôi cứ cảm giác có chút không… khớp?"
Em vội rụt tay lại khiến tôi sực nhớ, em đâu thích để ai chạm vào cơ thể mình đâu. Có lẽ bàn tay đêm qua chỉ là do tôi nằm mơ mà thôi.
"Má xin cho anh nghỉ học hết hôm nay rồi. Bây giờ anh muốn ngủ tiếp hay ăn sáng?" Em hỏi.
Tôi yên lặng nghĩ ngợi một hồi rồi đáp: "Anh… muốn đi xưng tội!"
Em chưng hửng nhìn tôi: "Anh đang nói cái gì vậy? Anh mà cũng có tội để xưng hả?"
Tôi cúi đầu, trở mình, vùi mặt vào đầu gối em. Sao em lại tin tưởng vào tôi nhiều đến thế? Tôi đã làm chuyện có lỗi với em rồi và ngay giây phút này, tôi sẽ nói ra tất cả để được nhận sự khoan hồng từ em. Liệu em có yêu tôi đủ nhiều mà tha thứ không?
"Dậy rồi à?"
Tiếng Thái Dung vọng lên khiến tôi rùng mình. Tôi nghe thấy tiếng bước chân thằng ấy xông xáo bước về phía tôi, và rồi tay nó chạm vào cổ tôi.
"Cha còn nhớ mình là ai không vậy? Mới có chút xíu chuyện mà đã sốt li bì ra!"
Cái chạm từ tay Dung khiến tôi giật mình, nhớ lại mọi cảm giác tội lỗi mà tôi đã có với nó. Xấu hổ lẫn hoảng sợ, tôi ngoảnh mặt đi.
"J, mày xuống đem tô cháo lên đây đi, nhìn Đức Cha mềm nhũn như vầy là biết không đi nổi rồi."
Khi em bước xuống phòng, tôi thực sự không biết giấu mình vào đâu. Tôi lồm cồm bò dậy, quay lưng vào mặt Dung.
"Tui đã hứa giữ bí mật cho Cha thì tui sẽ làm, Cha không cần phải sợ. Trong mắt mọi người, Cha vẫn là một Đức Cha thanh sạch, đường mạo. Vậy nên đừng dại dột kể chuyện đêm qua cho bất kỳ ai, kể cả khi xưng tội."
Tôi quay lại nhìn Dung. Thằng ấy nói tiếp: "Cha đã được mở mắt vào đêm đó, vì thế đừng ngu muội tin vào lời răn dạy của Chúa trời nữa."
Tôi bất lực không nói được lời nào khi thấy đáy mắt Dung phản chiếu hình ảnh của một tôi - trần trụi. "Là giáo lý của Chúa rỗng tuếch hay là vì tôi chưa đủ đức tin?"
"Tui muốn được ban ơn tha tội," tôi thành thật nói.
"Cha quên Adam và Eva đã phải lãnh chịu hình phạt khi phạm luật Chúa hả? Ngài ta không có ý định tha thứ cho những kẻ phản bội đâu, Cha cần gì phải xin được tha tội kia chớ!"
"Mấy người đang sợ bị liên lụy chuyện tối qua chớ gì? Mấy người muốn biến tui trở thành kẻ phục tùng mọi trò xấu xa của mấy người hả?"
"Thưa Cha," Thái Dung cắt ngang lời tôi. Tay nó từ sau lưng tôi vương ra, siết lấy cằm tôi. "Đêm qua là một cuộc thỏa thuận, chẳng ai ép Cha cả. Còn nếu Cha muốn kể bí mật này cho người khác biết thì Cha đừng quên gia đình Cha cũng sẽ bị tai tiếng lây. Cha có muốn đánh cược sự bao dung của Chúa vào vụ này không?"
Tôi trừng mắt nhìn Thái Dung, đáy mắt ậng nước. Tại sao đêm qua tôi lại bị cái vẻ đáng thương của nó lừa dối chứ. Kẻ xấu xa như nó, đâu đáng để được cứu rỗi.
Chiếc đồng hồ trên tay Dung cấn sâu vào mặt tôi. Lúc này tôi và nó chỉ cách nhau trong gang tấc. Hơi thở nóng ẩm của chúng tôi phả vào nhau.
"Anh!"
Tôi giật mình khi trông thấy em, tay đẩy mạnh Thái Dung ra. Thằng này hết liếc tôi rồi liếc nhìn sang em. Nó quay lưng bỏ đi, không quên để lại một nụ cười khinh miệt.
"Hiền à, anh..."
"Anh ăn cháo đi!" Em ngắt lời tôi, gương mặt vẫn giữ nguyên vẻ bình thản. Thậm chí em vẫn hào phóng tặng tôi cặp má lúm đồng tiền của em. Sự hào phóng đó khiến tôi muốn tự lừa dối mình lắm, nhưng làm sao mà tôi không biết em đang phật ý chứ! Em là người giỏi chịu đựng vì em luôn xem những sự bất công là lẽ đương nhiên trong cuộc đời mình. Song dù có giấu diếm cỡ nào, tôi vẫn có thể đọc được tâm tư bị nén hờn qua đôi mắt âu sầu của em. Em biết điều đó nên liền tránh nhìn vào tôi.
Tôi ngồi ậm ừ ăn tô cháo mà trí óc cứ xáo trộn không thôi. Cái cảm giác phạm tội nặng nề hơn tôi tưởng, nó khiến tôi tha thiết muốn được trút ra, càng thèm thuồng hơn cái gật đầu tha thứ từ em. Thế mà khốn thay, chính Thái Dung đã tiêm nhiễm vào tôi một con sâu nghi ngờ. Con vật ấy đang từ từ, khoan khoái gặm nhấm niềm tin vào loài người của tôi.
Thằng quỷ sứ!