CHƯƠNG 10

Khi không còn lý do nào để trốn tránh những việc mình phải làm, tôi đành cùng em đi đến thánh đường - như mọi khi.

Có thể nói, đây là lần đầu tiên tâm tôi nhộn nhạo hết cả lên vì một thứ khác ngoài em. Tôi thậm chí không thể tập trung vào những gì Đức Cha nói. Khi ông ấy đang giảng dạy về đức tin ở người Kitô hữu, và kể cho chúng tôi nghe về cái kết khủng khiếp của những kẻ dám hoài nghi Đức Chúa Trời, xương sống tôi đã chạy rần lên một cơn ớn lạnh. 

"Lạy Chúa, con tin vào người, con tin vào lòng bao dung của người, nhưng..." 

Tôi nhìn khắp xung quanh, mơ màng. Bỗng tôi thấy họ quỳ xuống mà tôi chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra. Ngay thời khắc tim tôi chợt nhói lên và não bộ nhận thức được sự việc, tôi vỡ lẽ rằng Đức Cha đang dâng mình thánh Chúa, mọi người đều quỳ xuống, còn tôi lại đứng trơ ra!

Tôi dám chắc chỉ trong cái thoáng chốc ngắn củn đó thôi, Đức Cha đã nhìn tôi bằng một ánh mắt kỳ dị. Tôi lao thân mình, quỳ sụp xuống. Hai bên thái dương của tôi, mồ hôi đã rịnh ra vì thứ áp lực vô hình từ mấy đôi mắt phán xét xung quanh. Thế có chết không chứ, tôi chỉ lỡ một nhịp so với mọi người mà đã phải nhận lấy những cái nhìn như thế, vậy nếu người ta biết được tội lỗi của tôi đêm qua thì…

Tôi ngồi lại ngay ngắn trên ghế, cảm nhận lưng áo mình đã lấm tấm mồ hôi. Dòng người ngoài kia đang nối đuôi nhau lên nhận Bí tích thánh thể trong khi đôi chân tôi hoàn toàn không muốn nhúc nhích. Lúc này tôi cảm tưởng mình như đang đứng ở mép rìa giữa thiên đàng và địa ngục. Chỉ cần bước sai một bước, tôi sẽ rơi vào kiếp đau đớn đời đời.

Ngay khi bị ánh nhìn của em tóm lấy, tôi lật đật đứng dậy, hòa mình vào dòng người ngoài kia. Tôi cố quay hẳn mặt sang một bên để em không trông thấy gương mặt dúm dó của tôi. "Lạy Chúa, con đang làm gì đây, có phải con đang tự nộp mình vào tay quỷ dữ?"

Tôi ngậm mình thánh thể (bánh thánh, một nghi thức rước lễ của Công Giáo) trong miệng và cảm nhận vật thiêng liêng ấy đang tan dần trong cơ thể tội lỗi của tôi. "Xin người hãy xá tội cho con như chính cách mà người đã làm cho những tội đồ khác, vì lòng vị tha bao la của người." Tôi ngưng lời cầu nguyện, mở mắt nhìn lên thánh giá. "Nếu Ngài tha thứ, Ngài sẽ là một Thiên Chúa lòng lành hoặc... không!" Ngay khi cái suy nghĩ hỗn xược kia xuất hiện, tôi vội cúi gục đầu xuống, sợ hãi. "Xin hãy tha tội cho con vì con quá yếu lòng tin vào Người. Con hứa sẽ tự sám hối và năng cầu nguyện nhiều hơn. Con hứa sẽ không để bản thân sa vào tội lỗi. Amen." 

Tôi thở ra một hơi dài rồi tự mỉm cười, ngồi xuống ghế.

.

Dự thánh lễ xong, tôi và em cùng nhau trở về nhà. Song sự nặng nề trong bầu không khí vẫn bao trùm lấy chúng tôi. Tôi quay sang tính mở lời đã thấy em cũng có chuyện muốn nói.

"Em nói trước đi," tôi đề nghị.

Em để lại chút yên lặng bối rối trước khi nói: "Anh... hôm nay... vẫn chưa khỏe sao?"

Tôi nắm lấy tay em, đặt lên trán mình: "Anh đâu còn sốt nữa đâu."

Em cười nhẹ, vội rụt tay lại, đôi má ửng ửng hồng. Tôi cố thở chậm, giữ bình tĩnh để nghe tiếp câu nói của em.

"Dù có chuyện gì thì em sẽ luôn ở cạnh anh nên..." Em nhìn thẳng vào mắt tôi, "...anh đừng giấu em bất cứ thứ gì nghen!"

Tôi hoang mang khi nghe câu nói đó. Tôi muốn ngay lập tức phủ phục trước mặt em để nhận tội. Thế mà câu tôi thốt ra cửa miệng lại là: "Anh hứa!"

Tội lỗi tôi đã phạm thật sự ghê tởm. Nó khiến tôi không dám tin ai, kể cả em. Hoặc cũng có thể, vì tôi sợ lời thú tội trần trụi của mình sẽ khiến em rơi nước mắt. Thế nên tôi nói dối, thế nên xin em hãy tha thứ cho tôi.

.

Như lời đã hứa với Chúa, tôi đọc kinh nhiều hơn, khấn nguyện lâu hơn và trở lại cuộc sống yên bình trước đây. Tôi đã nghĩ việc sống chung với tội lỗi là một điều khó khăn. Nhưng hóa ra chỉ cần tôi quyết tâm gạt nó đi thì nó cũng ưng thuận mà mất tăm khỏi trí não tôi. Bạn thấy không, chỉ cần một cái đẩy nhẹ là ta có thể dễ dàng phạm tội, và thêm một cái phất tay không tốn bao sức lực nữa để quên đi những thứ ghê tởm mà ta đã phạm.

Loài quỷ sứ thật là biết cách sắp đặt!

Nhưng dù đã trở về cuộc sống bình thường, tôi cũng không thể quên được những ký ức từ lần phạm tội đầu tiên. Vào cái đêm hư hỏng đó, tôi đã giận dữ, điên tiết thế nào, đại não tôi chẳng nhớ đâu, nhưng những đợt cảm xúc đan xen giữa đau đớn và thăng hoa lại bám rất kỹ vào từng nếp nhăn của não. Nó khiến giấc mơ của tôi trở nên đầy rạo rực, đến mức có lần, tôi đã bừng tỉnh giấc trong tiếng rên của chính mình. Quần tôi đã ướt! Thật xấu hổ khi phải kể ra chuyện đó.

Đã thế cái thằng kia, ừ Thái Dung ấy, nó còn hay thích kề sát mặt vào gáy tôi, thở phì phì khiến tôi thật tình… chịu không nổi.

"Sao hôm qua đang ngủ Cha lại đá tui?" Thái Dung ấm ức hỏi.

"Lần sau lúc ngủ, cấm mấy người không được thở vào gáy tui," tôi hạ lệnh vì đêm qua hơi thở của thằng ấy - lại lần nữa - làm tôi lên cơn.

"Vô duyên!" Dung lèm bèm nhưng miệng cười khoái trá. Đấy, rõ là thằng ấy đã cố tình làm thế còn gì.

Việc nằm ngủ giữa em và Thái Dung ngày càng trở nên khó khăn với tôi. Chẳng hạn như, có khi em trở mình, chóp mũi đã quá gần với miệng tôi. Phía sau lưng, làng hơi thở nóng ẩm của Thái Dung cứ phả vào. Và như thế tôi thành kẻ mắc kẹt.

Tôi nắm chặt hai bàn tay, cố nhắm nghiền mắt cho đến khi không cầm cự nổi nữa, đành vùng chạy như bay xuống nhà tắm. Tiếng nước dội xối xả không biết có đánh thức ai không nhưng tôi mặc kệ. Người tôi sắp bị nướng chín rồi. Con quỷ dục vọng trong tôi đang ngày một lớn mạnh, vượt ngoài tầm kiểm soát. Tôi sợ, rất sợ mình sẽ lại thỏa hiệp với nó, và tôi - sẽ lại một lần nữa - thành kẻ dơ bẩn trước sự phán xét của Thiên Chúa. 

"Đáng lẽ con không nên ăn trái cấm, con sai rồi, xin Người hãy cứu rỗi con." Tôi khổ sở nguyện cầu.

Bận cái quần cụt vào, hất chiếc áo lên vai, tôi cú rũ mở cửa nhà tắm bước ra và giật bắn mình. Thái Dung bỗng đâu đứng chực sẵn ở cửa. Đôi mắt nó chằm chằm nhìn vào nửa thân trên trần trụi của tôi. Nó làm tôi mắc cỡ tới mức phải lấy tay che thân.

"Còn gì ở Cha mà tui chưa nhìn thấy đâu," Thái Dung thản nhiên nói.

Tôi bừng cơn giận, muốn đấm ngay vào mặt thằng ấy.

"Cha tự giải quyết hả?"

"Giải quyết gì?" Tôi khó chịu hỏi.

"Thì..." Dung bỗng nhìn xuống hạ bộ của tôi.

Một ý nghĩ lướt ngang qua não tôi: "Thằng ấy đang nghĩ về chuyện xuân tình sao?" Mấy đoạn dây thần kinh trong người tôi giật giật.

"...vẫn chưa giải quyết hả?" Dung hỏi tiếp.

"Giải quyết cái quái gì chớ?" Tôi cáu kỉnh, muốn thoát ra khỏi cái tình thế này.

"Biết ngay mà!" Vừa nói Dung vừa lôi ngược tôi vào nhà tắm, nhẹ nhàng đóng cửa. Tôi cố lao ra liền bị nó đẩy ngược lại.

"Đừng có ngại, tui giúp Cha cho!" Dung áp tay vào bụng tôi, có ý muốn trườn xuống dưới.

"Bỏ ra!" Tôi quát.

"Nhỏ tiếng thôi!" Dung nói, tay vẫn nhắm thẳng mục tiêu mà tiến.

Thế là hai chúng tôi lao vào giằng co. Tôi cáu tiết xô mạnh Dung khiến vai nó đập vào tường. Thằng ấy rên lên đau đớn còn tôi thì đứng ở một góc thủ thân.

"Tui cấm mấy người làm chuyện đó với tui một lần nữa."

"Má, không thích thì thôi, cần gì phải mạnh tay thế!" Dung xoa xoa chỗ đau trên vai.

"Đồ biến thái!" Giọng tôi vẫn chưa nguôi.

"Nè, tui biết Cha đang bị cái gì, nó gọi là cơn hứng tình, hiểu không?"

Tôi ngượng chín người khi nghe Dung nói thế.

"Tui sợ Cha không biết cách giải quyết nên mới giúp. Chuyện này chẳng có gì phải ngại cả. Dù sao thì hai chúng ta cũng… ê nè…" 

Dung vội thối lui khi thấy tôi giơ nắm đấm lên dọa. 

"Làm gì dữ vậy, không muốn thì thôi, còn bày đặt đấm đá người khác nữa. Mà... tui nói Cha nghe, để vậy không chịu nổi đâu. Hay tối mai tui dắt Cha đến chỗ một em nào đó, cho người ta giải quyết giúp nghen. Chứ cứ nhịn vầy không tốt cho sức khỏe đâu."

"Đồ dâm đãng! Đồ đồi trụy!" Tôi cố phun ra những từ ngữ mà tôi cho là thích hợp nhất với Dung.

Thằng ấy thở hắt ra, vẻ chán nản. "Bán mẹ nó mớ đạo đức của Cha đi. Đồi trụy, dâm đãng? Đó là nhu cầu sinh lý tự nhiên. Có cầu thì có cung, Cha nghĩ mình nhịn nổi tới bao giờ?"

"Kệ tui, mấy người im đi, đừng hòng dụ tui nữa."

"Tui mặc kệ Cha," Dung nhún vai, quay lưng đi. Bỗng nó khựng lại, ngoái nhìn tôi với nụ cười quỷ dữ. "Khi nào không chịu nổi nữa, Cha đừng ngại tìm tui nghen!"

"Đồ quỷ sứ!" Tôi lầm bầm chửi. 

Không đời nào tôi có thể chấp nhận cái "nhu cầu sinh lý" dễ dãi của thằng ấy. Xin hãy nhớ cho, tôi được nuôi dạy trong một nền giáo dục chuyên kết tội những chuyện nam nữ như một thứ văn hóa phẩm đồi trụy. Tôi cũng luôn được rao giảng rằng phải tự giữ mình khỏi sa vào cám dỗ của nhục dục. Dẫu có sống thêm trăm năm nữa tôi vẫn không thể thừa nhận tính đúng đắn trong mấy thứ lý lẽ của Thái Dung.

Tôi trở về phòng, thở phào khi không thấy bóng dáng Dung đâu. Có lẽ thằng ấy lại mò đến cái nơi dơ bẩn của nó. "Đi cho khuất mắt luôn đi!" Tôi buông lời tàn ác mà lòng không cảm thấy chút áy náy nào. Một con quỷ thì không cần được thương xót.

Tôi đặt tấm lưng to rộng của mình xuống chiếu, cẩn thận để không đánh thức em. Ngủ thôi, giờ thì chẳng còn gì để tôi không giữ được mình cả. 

Tôi nhắm mắt, tập trung vào hơi thở đều đều của mình. Tiếng côn trùng kêu trong đêm tĩnh mịch sao lại ồn ào đến thế? Tôi nhìn qua phía em, cẩn thận kéo tấm mền trùm lên người, rồi trở mình sang hướng khác.

Việc tắm đêm có vẻ đã khiến đầu óc tôi tỉnh táo quá mức. Mắt tôi cứ thao láo nhìn vô định vào màn đêm. Tôi nghe thấy tiếng em trở mình và hơi thở em phả vào gáy tôi, nóng bỏng. Khi tay em choàng qua eo tôi, tôi gần như nín thở. Em vẫn đang ngủ ư? Tôi tò mò muốn ngoái nhìn nhưng không dám. Hơi thở em vẫn đều đặn phả vào da thịt tôi, khiến máu huyết của cậu thanh niên như tôi rần rần. Đã bao nhiêu lần em vô thức ôm lấy tôi ngủ như vầy? Không, chuyện này quá hiếm!

Tôi cứng đờ người, chịu đựng cái ôm của em. Giá mà tôi có thể thoải mái hưởng thụ nó. Nhưng ngay chính lúc này, nó như một sự tra tấn đối với cơ thể như bị thiêu đốt của tôi. Hương vị của tội lỗi lại xộc vào mũi tôi. 

Tôi vờ áp tay mình vào mu bàn tay em. Rõ là tôi đã thấy mấy ngón tay em động đậy rồi sau đó... nó lại nằm im, ngoan ngoãn. Lòng dạ tôi mừng rơn. Có lẽ em cũng đang đồng tình với cái ý muốn của tôi? Đánh bạo, tôi mơn trớn ngón trỏ trên lớp da tay mát lạnh của em mà lòng nơm nớp canh chừng. Hẳn là sáng nay em đã làm việc mệt lắm nên mới ngủ say như vậy, hoặc cũng có thể...

Tôi chạm vào những ngón tay thon dài của em và để trí óc mình miên man. Sẽ ra sao nếu tôi kéo tay em xuống dưới phần hạ bộ của tôi? Sẽ ra sao nếu chính bàn tay của em ve vuốt thứ căng cứng của tôi? Tôi nhắm mắt, cố vực dậy những tư vị khoái lạc trước đây. Sẽ ra sao khi mà tôi đang rất muốn?

Mắt tôi trông thấy cái xâu chuỗi thánh giá hạt gỗ của em treo trên tường. Liệu tôi có thể làm chuyện này trước mặt vật linh thiêng đó không? 

Những ngón tay em lại nhúc nhích khiến tôi kinh sợ. Tôi lăn người, úp mặt xuống sàn, tay chạm vào cái vật đang căng đầy ham muốn của mình. Sẽ thật khốn nạn biết bao nếu tôi vừa ve vuốt cái thứ ấy vừa nghĩ đến em. Không, nhất quyết là tôi không được để em bị vấy bẩn bởi nhục dục, ngay cả khi chuyện đó chỉ xảy ra trong tâm trí tôi. 

Tôi cố lăn mình ra xa em, nhưng khi thấy em quay lưng vào tôi, trái tim tôi chợt chùng xuống. Liệu em có giận tôi không?

Miên man lẫn dằn vặt, cuối cùng để tránh bị vờn dụ bởi sự thôi thúc của khoái lạc, tôi chọn cách đọc kinh cầu nguyện với Chúa. "Xin người hãy cứu rỗi con."