Dưới chân thiên địa, trên đầu hạo hãn hư không, biển rộng vô biên, trời cao vô tận. Trong làn thủy quang thăm thẳm, một tiểu linh quy chầm chậm bơi về phương Đông, chẳng chút chần chừ.
Nó không rõ đã trôi dạt bao lâu. Nhật nguyệt xoay vần, tinh tú luân chuyển, thủy triều lên xuống, tất thảy đều như một bức tranh bất biến vẽ nên vòng luân hồi vô tận. Hải dương tịch mịch, tĩnh lặng như gương, phản chiếu cả thiên địa.
Nhưng sâu trong tâm linh, nó có thể cảm nhận—
Nó sắp đến nơi.
Tựa hồ có một đạo khí tức cổ xưa đang vẫy gọi, như âm thanh vọng lại từ thuở hồng hoang viễn cổ. Một địa phương nào đó ở phía trước… đang đợi nó.
Hải Nhãn Chấn Động
Ầm!
Cả đại dương như rung chuyển, cự hải trầm luân, thiên địa biến sắc. Một trận cuồng phong vô hình cuốn lấy lòng biển, kéo theo vô tận phù sa, bụi nước bốc lên như long quyển phong ba.
Tiểu linh quy khẽ ngẩng đầu, cảm nhận linh khí dao động trong hải vực. Vô số sinh linh biển thất sắc mà bỏ chạy, ngay cả hung thú bá chủ như hải thú cũng kinh hồn táng đảm, lặn sâu vào vực thẳm, không dám dừng chân.
Phía trước, một vòng xoáy khổng lồ từ từ mở ra—
Hải Nhãn!
Không phải xoáy nước thông thường, mà là một cánh cổng cổ xưa ẩn giấu dưới lòng biển, sâu không thấy đáy, như có thể thôn phệ thiên địa vạn vật. Vô số tàn ảnh sinh linh bị hút vào, tan biến vào bóng tối vô tận.
Từ sâu trong Hải Nhãn, một luồng khí tức viễn cổ cuộn trào, chẳng phải sát khí, chẳng phải uy áp, mà là—một lời triệu hoán!
Cảm giác này…
Chính là nó!
Chẳng chút do dự, tiểu linh quy lập tức lao vào tâm xoáy.
Bước Qua Sinh Tử
Hải dương biến mất.
Hư không phủ xuống.
Tiểu linh quy như rơi vào một không gian vô tận, chẳng còn thủy lưu, chẳng còn sóng động. Chỉ có một mảnh tịch diệt hư vô, nuốt chửng tất thảy thanh âm và thời gian.
Giữa bóng tối, một tia lam quang mờ nhạt dần hiện hữu.
Tiểu linh quy hướng về phía ánh sáng, thân thể lướt đi nhẹ nhàng như linh ngư du thủy.
Cổ Cung Trầm Luân
Trước mắt nó, một tòa cung điện khổng lồ lặng yên hiện ra.
Như bị nhấn chìm bởi vạn năm tang thương, cung điện này sừng sững giữa hải vực, tường thành phong rêu, cột trụ chằng chịt vết nứt. Trên vách đá, phù điêu cổ kính tạc lại những truyền thuyết xa xưa—
Một thần quy cõng thiên địa trên lưng. Sơn hà, nhật nguyệt, tinh tú, vạn vật thế gian đều quy tụ nơi đó, như thể chính nó là căn nguyên của đại đạo.
Tâm thần tiểu linh quy chấn động.
Đây là ai?
Là một vị thần quy viễn cổ? Hay là một phần ký ức của chính nó?
Thức Tỉnh Truyền Thừa
Thanh âm triệu hoán xa xăm bỗng trở nên rõ ràng.
Tiểu linh quy đưa móng chạm lên bức phù điêu.
Ầm!
Một luồng linh quang sáng rực, như khai mở thiên địa.
Trong khoảnh khắc đó, nó nhìn thấy—
Một thế giới mênh mang, bích hải giao thiên, vạn sơn phiêu phù giữa trời cao. Một cự quy sừng sững, thân khắc vô số trận văn cổ ngữ, mỗi hơi thở đều khiến không gian rung động.
"Ngươi… đã trở về."
Một thanh âm viễn cổ vọng lại, trầm thấp, uy nghi, mang theo lực lượng như xuyên thấu thời không.
Tiểu linh quy mờ mịt.
Nó không nhớ gì, chẳng biết mình là ai, càng chẳng rõ bản thân tồn tại vì điều gì.
Nhưng trong giây phút này, nó chỉ hiểu một điều—
Hành trình của nó, giờ mới chân chính bắt đầu.
Phong vân biến ảo, nhật nguyệt luân hồi, đại đạo vô biên.
Một con linh quy, mang theo bí ẩn viễn cổ, dấn thân vào con đường nghịch thiên đoạt mệnh!