Nhật nguyệt xoay vần, thiên địa vô thường.
Tiểu Quy cất bước giữa hư không mờ mịt, tiến về phương Đông. Mỗi lần bước lên một tấc, linh giác trong lòng lại càng thêm rõ ràng, tựa hồ có một cổ lực lượng viễn cổ nào đó không ngừng triệu hồi nó. Đạo vận luân chuyển, thiên mệnh đã sớm định đoạt từ thuở hồng hoang, như một sợi dây vô hình trói buộc lấy vận mệnh nó.
Thiên dương cao treo, ánh sáng vàng rực rỡ chiếu rọi vạn vật. Thế nhưng, nơi tận cùng tầm mắt, một màn sương trắng mờ mịt dâng tràn, che phủ cả bầu trời hoang cổ.
Tiểu Quy thoáng ngừng lại, trong lòng khẽ động.
"Đây là..."
Sau màn sương mù, một tòa cổ thành lờ mờ hiện ra.
Tường thành đã hoang phế, vết tích tang thương giăng đầy trên từng phiến đá. Rêu xanh phủ kín, phảng phất như thời gian đã ngủ vùi tại nơi này vạn năm. Thế nhưng, trên cổng thành vẫn còn lưu lại ba đại tự khắc bằng cổ văn, từng nét bút tựa long xà du động, ẩn chứa khí tức bất diệt.
Cổ Vân Thành.
Tiểu Quy chau mày. Cái tên này, nó chưa từng nghe qua. Nhưng linh giác trong lòng lại tựa hồ dẫn dắt nó tiến vào.
Sải bước qua cửa thành, sương mù dần tan, lộ ra một thế giới hoang tàn. Đường phố vắng lặng, không một bóng người. Những ngọn đăng thạch lờ mờ lay động, ánh sáng yếu ớt chiếu lên những vách tường đổ nát, tựa như những hồn phách quẩn quanh từ thuở viễn cổ.
"Hữu nhân chăng?"
Thanh âm Tiểu Quy vang lên, nhưng chỉ có dư âm vọng lại trong không trung, kéo dài như tiếng thở dài của năm tháng.
Càng đi sâu vào trong thành, cảm giác quỷ dị càng nặng nề. Không có hơi thở của sinh linh, nhưng lại không hề mang theo tử khí. Ngược lại, một cỗ dao động viễn cổ như đang ẩn giấu đâu đây, đợi chờ người hữu duyên đến giải khai bí ẩn nghìn năm.
Bỗng nhiên—
Vù!
Một trận cuồng phong thổi qua.
Giữa không gian tĩnh lặng, một thanh âm trầm đục vang lên từ sâu trong thành trì.
"Ầm!"
Tiểu Quy lập tức quay đầu, đôi mắt vàng kim lóe lên tinh quang, thân ảnh nhỏ bé nhẹ nhàng lướt đi như tia chớp, tiến về nơi phát ra dị động.
Trước mặt là một đại điện đổ nát, mái ngói nghiêng đổ, tường vách rạn nứt, nhưng vẫn lộ ra khí thế hùng vĩ của năm tháng xa xưa. Bước chân dừng lại giữa thiên địa hoang tàn, ánh mắt Tiểu Quy rơi vào trung tâm đại điện.
Ở đó, một pho tượng đá khổng lồ sừng sững đứng lặng qua vạn năm.
Pho tượng khắc hình một cự thú, long xà quấn quanh thân mai rùa, bốn chân trầm ổn, toàn thân khắc đầy cổ văn thần bí. Đôi mắt nhắm nghiền, tựa hồ đang ngủ say từ viễn cổ, nhưng chỉ cần đứng trước nó đã có thể cảm nhận được một cỗ uy áp trấn áp tâm thần.
Tiểu Quy cẩn trọng bước thêm một bước—
Ầm!
Không gian chấn động!
Một cỗ khí tức cuồng bạo từ pho tượng bùng phát, lan tràn khắp đại điện. Vô số vết nứt nhỏ hiện ra trên thân tượng, lan tràn như mạng nhện.
Bên trong tượng đá, một thanh âm viễn cổ chợt vang lên, mang theo uy nghiêm như chúa tể thiên địa.
"Là kẻ nào... đánh thức bản tọa..."
Tiểu Quy hít sâu một hơi, áp chế chấn động trong lòng, ngẩng đầu đối diện với pho tượng đang dần rạn nứt, thanh âm trầm ổn cất lên:
"Vãn bối Tiểu Quy, đến từ phương Tây."
Pho tượng tiếp tục rung chuyển, từng mảnh đá rơi xuống, lộ ra một thân ảnh khổng lồ đang dần hiện ra từ trong phong ấn.
Một đôi nhãn đồng cổ xưa mở ra, tựa hồ xuyên thấu vạn năm, nhìn về thân ảnh nhỏ bé trước mặt.
"Tiểu Quy...?"
Thanh âm ấy mang theo một tia kinh ngạc, một tia nghi hoặc, nhưng cũng xen lẫn sự tang thương của thời gian.
Tiểu Quy không nói gì, chỉ lẳng lặng đối diện với cặp mắt cổ xưa ấy.
Nó biết, từ giây phút này, hành trình của mình đã không còn là một chuyến đi đơn thuần nữa.
Đây là khởi đầu của một vận mệnh viễn cổ.