Dưới ánh sáng lờ mờ của đại điện, bóng dáng nhỏ bé của Tiểu Quy lặng lẽ đứng giữa những tàn tích phủ bụi thời gian. Đôi đồng tử kim sắc của nó phản chiếu tinh quang vạn dặm, tựa như cất giấu thiên cơ vô tận.
Linh lực tinh thuần lưu chuyển trong cơ thể, từng dòng khí tức như sóng lớn trào dâng, khiến thiên địa khẽ rung động. Đây chính là huyền pháp tối thượng mà sinh linh cổ xưa lưu lại—Thần Quy Trấn Thiên Quyết!
"Ngươi đã lĩnh hội được truyền thừa, nhưng đây... mới chỉ là bước khởi đầu."
Thanh âm uy nghiêm như vang vọng từ viễn cổ, sau đó thân thể khổng lồ kia chậm rãi hóa thành cát bụi, dung nhập vào hư không, tựa như chưa từng tồn tại.
Ầm!
Đại điện rung chuyển dữ dội, những vết rạn nứt như thiên phạt giáng xuống, từng cột đá cổ kính gãy đổ, khiến cả tòa kiến trúc lâm vào cảnh sụp đổ!
"Không ổn!"
Tiểu Quy lập tức thúc giục linh lực, trong tiềm thức chợt dâng lên một đạo huyền niệm. Ngay tức khắc, quầng sáng nhàn nhạt lan tỏa từ thân thể nó, hóa thành một tầng cấm kỵ hộ thể trong suốt. Đây chính là bản năng phòng ngự trời sinh của Thần Quy, một trong những thần thông được khắc sâu vào huyết mạch!
Đá vụn rơi xuống tựa thiên thạch giáng thế, nhưng khi chạm vào quầng sáng hộ thể liền bị đẩy bật ra ngoài, không thể chạm tới dù chỉ một tấc.
Nhân cơ hội này, Tiểu Quy tung người lao khỏi đại điện, vừa ra đến bên ngoài đã lập tức quay đầu lại. Chỉ thấy cung điện cổ xưa kia dần sụp xuống, bị lực lượng vô hình nuốt chửng, chẳng để lại chút dấu tích nào về sự tồn tại của sinh linh viễn cổ.
"Truyền thừa đã thức tỉnh, vậy tiếp theo..."
Tiểu Quy lặng lẽ trầm tư. Nó không còn là một linh quy vô tri mờ mịt bước đi trong u minh nữa. Giờ đây, huyết mạch nó chảy xuôi khí tức cường giả, sứ mệnh đeo trên lưng nặng tựa càn khôn, mà chính nó cũng chưa thể hiểu hết.
Nhưng đúng lúc này—
"Hử? Một con linh quy sao lại xuất hiện ở nơi này?"
Một giọng nói trầm thấp vang lên. Tiểu Quy lập tức cảnh giác, xoay người nhìn về phía xa.
Ba thân ảnh khổng lồ chầm chậm tiến đến, khí thế hùng hổ như sơn nhạc áp đỉnh.
Dực Hổ!
Loài linh thú hung mãnh của vùng đất hoang, chuyên săn đuổi những sinh linh yếu kém hơn để làm con mồi. Chúng có hình dáng tựa mãnh hổ, nhưng sau lưng lại mọc ra song dực, tốc độ nhanh như chớp giật.
Con Dực Hổ cầm đầu nheo mắt nhìn Tiểu Quy, trong ánh mắt lóe lên vẻ thèm thuồng.
"Linh khí trên người ngươi thật cường đại... Không biết máu thịt ngươi sẽ có mùi vị thế nào?"
Nó khẽ liếm mép, từng móng vuốt sắc bén cào xuống mặt đất, để lại những rãnh sâu hoắm.
"Muốn ăn ta?"
Tiểu Quy lạnh lùng nhìn bọn chúng, chiến ý trong lòng như hỏa diễm bùng cháy.
Ầm!
Một luồng hào quang chói lọi bùng nổ từ thân thể nó, linh lực hội tụ thành một tầng giáp sáng trong suốt, bao phủ khắp toàn thân! Đất trời chấn động, từng vân sáng cổ xưa hiện lên bên dưới chân nó, như khắc sâu vào đại địa một đạo thiên quy bất biến!
Dực Hổ đầu lĩnh thoáng ngẩn ra, nhưng ngay sau đó liền nhe răng cười gằn.
"Một con linh quy nhỏ mà cũng dám phản kháng sao? Để ta xem ngươi có thể chống đỡ được bao lâu!"
Nó gầm lên một tiếng, thân hình như sấm giật lao thẳng tới Tiểu Quy!
Nhưng đúng khoảnh khắc ấy—
Ầm!!!
Một luồng lực lượng vô hình đột nhiên quét ngang, tựa như cự chưởng của thiên đạo giáng xuống! Dực Hổ đầu lĩnh bị phản chấn bật ngược ra sau, móng vuốt sắc bén ma sát với mặt đất, để lại vết cào sâu hoắm!
"Cái gì?!"
Trong ánh mắt nó, sự ngạo nghễ đã tan biến, thay vào đó là vẻ kinh hãi cực độ!
Tiểu Quy cũng khẽ chấn động. Nó nhận ra, vừa rồi mình đã vô thức thúc giục một loại thần thông cường đại—
Lực trấn áp của Thần Quy!
Đây chính là thần thông trấn thế, dùng uy thế thiên địa để chấn nhiếp vạn vật, khiến kẻ địch không thể phản kháng!
"Không... Không thể nào! Một con linh quy sao có thể có sức mạnh như vậy?!"
Dực Hổ đầu lĩnh gào lên. Hai con hổ phía sau thấy vậy, lập tức kinh hãi xoay người bỏ chạy, không dám nán lại dù chỉ một giây!
Ngay cả tên cầm đầu cũng cắn răng, sau cùng không chịu nổi áp lực, đành phải hổn hển quay đầu bỏ chạy theo đồng loại.
Chỉ trong khoảnh khắc, cả ba bóng hổ đã biến mất khỏi tầm mắt.
Tiểu Quy thu lại linh lực, ánh sáng quanh người dần nhạt đi. Nó khẽ thở ra, thấp giọng lẩm bẩm:
"Có vẻ ta mạnh hơn ta tưởng."
Nhưng đúng lúc đó—
Một cơn choáng váng bất ngờ ập đến!
Tiểu Quy lảo đảo, cuối cùng ngã quỵ xuống mặt đất.
"Chết tiệt... dùng linh lực quá mức rồi."
Cơ thể nó run rẩy, từng sợi gân cốt như bị rút cạn sinh cơ.
Gió đêm thổi qua vùng hoang dã, mang theo hơi lạnh thấm vào tận xương. Tiểu Quy nằm đó, hơi thở mong manh dần.
Thế nhưng, ngay khoảnh khắc nó sắp rơi vào hôn mê—
Mặt đất khẽ rung động.
Những vân sáng cổ xưa bất chợt hiện lên bên dưới lớp lá mục, tựa như ẩn chứa một đạo vận thần bí.
"Đây là... thiên địa linh trận?"
Tiểu Quy kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã cảm nhận được luồng linh lực dịu nhẹ đang chảy vào cơ thể mình.
Dưới ánh trăng bàng bạc, từng tia sáng mờ nhạt phản chiếu lên mai nó, tựa như hòa làm một với thiên địa.
Trăng treo cửu thiên, vạn vật lặng yên.
Bóng dáng một linh quy nhỏ bé, dưới bầu trời đêm thăm thẳm, lặng lẽ hấp thu tinh hoa trời đất.
Thiên đạo vẫn vận chuyển, thời đại vẫn đổi thay.
Ngày nó thức tỉnh...
Sẽ là ngày cuồng phong nổi lên, kinh động vạn cổ!