Dưới ánh thiên quang nhàn nhạt, Tiểu Quy chậm rãi mở mắt, cảm nhận từng đợt linh khí lướt nhẹ qua mai, mang theo hương vị thanh khiết của đất trời. Đôi mắt nhỏ tràn đầy vẻ thâm thúy, trong đó phản chiếu từng gợn sóng xao động nơi không gian xa xăm.
Tiểu Quy khẽ động, cảm giác như vừa bước ra từ một cơn mộng dài đằng đẵng, mà trong cơn mộng ấy, vô số hình ảnh chập chờn hiện lên như những mảnh vỡ của quá khứ xa xôi. Đó là những vùng đất rộng lớn hoang tàn, những trận chiến trời long đất lở, những tồn tại cường đại có thể khiến thiên địa biến sắc chỉ bằng một hơi thở. Và cuối cùng… là một bóng hình vĩ ngạn, một thân ảnh thần quy lặng yên giữa thiên hải vô tận, đôi mắt thâm sâu tựa vực thẳm, như đang nhìn xuyên qua thời gian vô tận để dõi theo nó.
Hít một hơi thật sâu, Tiểu Quy thu hồi tâm thần, ánh mắt đảo qua bốn phương tám hướng, cẩn trọng quan sát. Trước mặt nó là một thế giới hoàn toàn xa lạ. Những dãy núi hùng vĩ ẩn hiện giữa tầng mây, tựa như những tòa thành thiên nhiên bất khả xâm phạm. Các thác nước đổ từ vách đá cao ngút, tạo thành những dải ngân hà chảy dài giữa nhân gian. Một dòng suối nhỏ róc rách uốn lượn qua cánh rừng rậm rạp, mặt nước phản chiếu ánh dương lấp lánh như hạt châu sa. Không còn những phù văn lạnh lẽo trên vách đá, không còn luồng khí tức hắc ám đè nặng, chỉ còn lại một cảm giác thanh bình mà nó chưa từng trải qua.
Một cơn gió nhẹ thoảng qua, mang theo mùi hương thảo mộc ngọt lành, khiến nó thoáng chấn động. Đã bao lâu rồi nó chưa từng cảm nhận sự tĩnh lặng như thế này? Từ lúc bước chân vào cánh cổng bí ẩn kia, mọi thứ đối với nó chỉ toàn là những điều kỳ dị, những hiểm họa rình rập. Nhưng lúc này đây, nó thực sự cảm thấy mình đang đứng trong một thế giới chân thực, không còn những cơn ác mộng đeo bám.
"Nơi này… là đâu?"
Hắn lẩm bẩm, trong lòng không khỏi sinh ra vô số nghi vấn. Đây là nơi nào? Vì sao nó lại xuất hiện ở đây? Những hình ảnh vừa rồi là thực hay chỉ là ảo ảnh của một ký ức xa xăm?
Tiểu Quy nhấc chân, chậm rãi tiến về phía trước. Nhưng chưa kịp đi xa, mặt đất đột nhiên chấn động, như có thứ gì đó đang thức tỉnh từ sâu trong lòng đại địa. Một luồng khí tức cường đại từ dưới lòng đất dâng lên, tựa như có thứ gì đó đang quan sát hắn, như muốn xuyên thấu từng tia linh hồn của nó mà dò xét.
"Huyết mạch… kẻ được chọn… lại một lần nữa giáng lâm…"
Một thanh âm vang vọng thiên địa, tựa như xuyên thấu qua thời gian, vọng về từ viễn cổ.
Tiểu Quy thoáng khựng lại, đôi mắt lóe lên vẻ cảnh giác. Nó biết rõ, chặng đường sắp tới sẽ không dễ dàng. Một thứ gì đó cổ xưa đang thức tỉnh, và nó—một sinh linh nhỏ bé, lại vô tình bị cuốn vào dòng chảy của vận mệnh vĩ đại này. Nhưng nó cũng hiểu, có những sự thật không thể trốn tránh. Một khi đã đặt chân lên con đường này, nó chỉ có thể đi tới cùng.
Một lần nữa, nó ngẩng đầu nhìn về phương đông xa xăm.
Tiếng gọi kia vẫn còn đó.
Và nó—đã sẵn sàng bước tiếp.