Dưới vòm trời xanh thẳm, hải vực tĩnh lặng tựa như một tấm gương phản chiếu càn khôn. Gió biển nhẹ lướt qua, mang theo hương vị mặn mòi của sóng cả, thấp thoáng trong không trung là những âm điệu kỳ lạ, như tiếng thì thầm vọng về từ thuở sơ khai.
Tiểu Quy lặng yên tựa một hạt bụi trôi nổi giữa vô tận, đôi mắt trong veo ẩn chứa vẻ thâm trầm, dõi theo những cơn sóng gợn động trước mặt. Quãng hành trình dài đằng đẵng khiến nó chẳng thể nhớ nổi điểm khởi đầu, nhưng một thanh âm mờ ảo vẫn vang vọng trong tâm thức, từng bước dẫn dắt nó tiến về phía trước.
Đêm xuống, biển cả bỗng nhuộm một màu huyền hoặc. Sóng bạc đầu nối đuôi xô bờ cát trắng, phảng phất một cảm giác quen thuộc mà cũng xa xăm vô định. Tiểu Quy dừng lại, thu người vào lớp mai rắn chắc, cẩn thận lắng nghe từng nhịp đập của thế giới xung quanh. Chợt, một hơi thở lạnh lẽo từ lòng đại dương tràn lên, mang theo một sức mạnh vi diệu khó lường.
"Lại gần hơn nữa... đến gần hơn nữa..."
Một thanh âm vô danh khẽ khàng vẳng đến, tựa như lời triệu hoán từ nơi sâu thẳm nhất của đại hải. Tiểu Quy không còn chần chừ, thận trọng lướt qua từng phiến đá phủ đầy rong rêu, nhẹ nhàng trượt mình xuống làn nước trong veo.
Dưới đáy biển sâu hun hút, một cảnh tượng kỳ ảo dần hiện ra. Những rặng san hô tỏa sáng như bảo thạch, dòng thủy lưu ấm áp vờn quanh cơ thể nó, mang đến một cảm giác thư thái lạ kỳ. Nhưng điều khiến Tiểu Quy sửng sốt nhất chính là cánh cổng đá khổng lồ sừng sững giữa lòng biển, bề mặt khắc đầy những hoa văn cổ xưa, phát ra quầng sáng lam nhạt, tựa như hơi thở của thời gian.
"Cuối cùng... ngươi cũng đã đến..."
Một giọng nói trầm thấp, tựa như vọng về từ thiên cổ, chậm rãi ngân vang. Tiểu Quy khẽ rùng mình, không phải vì sợ hãi, mà bởi cảm giác thân thuộc đến lạ kỳ tràn ngập trong tâm trí. Dường như, nó đã từng thuộc về nơi này...
Chầm chậm tiến lên, Tiểu Quy đưa chân chạm vào phiến đá trước cánh cổng. Tức khắc, hoa văn trên cánh cổng bừng sáng rực rỡ, từng luồng quang mang lan tỏa, vây lấy thân ảnh nhỏ bé của nó. Một dòng ký ức xa xưa trào dâng trong tâm trí, thoáng hiện những hình ảnh đứt đoạn—một vùng biển rộng lớn vô tận, những sinh linh hùng mạnh chưa từng xuất hiện trong sử sách, và một bóng hình thần bí vẫn đang chờ đợi...
"Ngươi đã đi đến tận đây, vậy có sẵn sàng bước tiếp?"
Tiểu Quy không hiểu hết thảy ý nghĩa ẩn giấu sau lời ấy, nhưng nó biết rằng đây chưa phải là đích đến cuối cùng. Đôi mắt ánh lên sự kiên định, nó dứt khoát tiến thêm một bước, để ánh sáng nhấn chìm thân thể mình.
Đột nhiên, một vòng xoáy khổng lồ xuất hiện ngay trước cánh cổng, kéo theo dòng nước cuồn cuộn. Lực hút khổng lồ nhấn chìm Tiểu Quy, cuốn nó vào một không gian vô định. Tất thảy chìm vào hắc ám, nhưng phía xa, một ánh sáng rực rỡ dần hiện lên.
Khi tỉnh lại, Tiểu Quy nhận ra mình đang trôi nổi giữa một thế giới hoàn toàn xa lạ. Không còn biển cả, không còn đáy sâu, mà thay vào đó là một vùng thủy quang lơ lửng, huyền ảo tựa tinh hà. Ánh sáng xanh bạc lan tỏa, bao phủ không gian vô biên vô hạn.
Bỗng, một thân ảnh kỳ lạ hiện ra—một sinh vật mang hình dáng của một con rùa, nhưng ánh mắt lại sâu thẳm như vũ trụ, ẩn chứa sự minh triết vượt qua mọi giới hạn của sinh linh phàm tục.
"Ngươi đã vượt qua cửa ải đầu tiên... Nhưng hành trình thực sự mới chỉ bắt đầu."
Lời ấy cất lên, vọng khắp không gian như một đạo thiên âm. Tiểu Quy lắng nghe, trong lòng dâng trào một cảm giác vừa kỳ vọng, vừa ngưng trọng. Trước mắt nó, cánh cửa dẫn đến những bí mật bị lãng quên từ thời viễn cổ đang từ từ hé mở.
Không chần chừ, Tiểu Quy vững bước tiến lên, đạp trên những ký hiệu phát quang đang trải dài dưới chân. Khi thân ảnh nó hòa vào vầng sáng rực rỡ, mặt biển nơi nó từng dừng chân cũng khẽ gợn sóng, như một lời chào tiễn biệt đối với sinh linh nhỏ bé vừa bước lên con đường của một vận mệnh vĩ đại.