Hành Trình Giữa Dòng Chảy Thời Không

Tiểu Quy từng bước tiến lên trên con đường ánh bạc, mỗi bước chân đặt xuống liền khẽ làm mặt nước gợn sóng, tựa như ngân hà vỡ vụn dưới chân. Không gian xung quanh chẳng ngừng biến đổi, bầu trời phía trên thăm thẳm vô biên, phản chiếu vô số dải thiên hà xoay tròn như dòng chảy bất tận của vũ trụ.

Một cơn gió lạnh từ nơi hư vô thổi tới, mang theo những thanh âm thì thầm mơ hồ, tựa như những lời nhắn nhủ từ xa xưa vọng lại. Trên mặt nước, vô số ký tự cổ đại phát sáng chợt dao động, như thể có một bàn tay vô hình nào đó đang điều khiển trật tự của chốn này.

"Ngươi đã bước quá xa."

Một giọng nói trầm thấp vang lên, tựa như đến từ cõi hỗn mang xa xôi. Tiểu Quy khẽ dừng bước, ngẩng đầu nhìn về phía trước. Một bóng dáng dần hiện ra trong ánh sáng nhạt nhòa, tựa hồ ẩn giấu sau tầng tầng lớp lớp sương mù thời gian.

Đó là một sinh vật uy nghiêm, mang hình hài của long tộc chốn biển sâu. Thân hình dài rộng, vảy phản chiếu ánh sáng như tinh thể pha lê, đôi mắt đen thẳm sâu không thấy đáy, như chứa đựng vô số bí ẩn không thể diễn tả bằng lời.

"Nơi này không dành cho những kẻ yếu kém. Nếu ngươi muốn tiếp tục, hãy chứng minh bản thân xứng đáng."

Tiểu Quy hít sâu một hơi, hiểu rõ rằng đây chính là thử thách trọng yếu, có lẽ cũng là rào cản cuối cùng trước khi tiến sâu hơn vào vùng đất của những bí ẩn bị chôn vùi. Nó không do dự, ánh mắt kiên định, đáp lời:

"Ta sẽ chứng minh."

Hải long khẽ gật đầu, rồi vẫy nhẹ long trảo. Trong khoảnh khắc, mặt nước phía trước Tiểu Quy liền biến hóa, hiện lên vô số hình ảnh chớp nhoáng—những vùng biển xa lạ, những sinh vật cổ xưa thần bí, và những ký hiệu cổ đại lóe sáng giữa bóng tối vô tận.

"Hãy tìm mảnh ghép còn thiếu trong dòng ký ức này." Giọng hải long trầm hùng vang vọng. "Đây chính là chìa khóa để bước tiếp."

Tiểu Quy chăm chú quan sát, từng hình ảnh xoay vần như dòng nước xiết. Nó dần cảm nhận được, giữa muôn vàn mảnh ký ức hỗn độn ấy, có một thứ tỏa sáng mạnh mẽ hơn tất cả.

Giây phút ngộ ra chân lý, nó cất giọng kiên định:

"Đây là dấu tích của những kẻ đã từng bước qua con đường này. Mảnh ghép còn thiếu chính là quá khứ chưa được hé lộ."

Hải long lặng lẽ quan sát, rồi chậm rãi gật đầu. Một luồng quang mang xanh thẳm bao phủ Tiểu Quy, tri thức từ thuở hồng hoang dũng mãnh tràn vào tâm trí nó.

Mặt nước phía trước dần tách ra, để lộ một cánh cổng cổ kính hơn, tỏa ánh sáng rực rỡ như một vì sao cô độc giữa lòng đại dương sâu thẳm.

"Hãy bước tiếp, nhưng nhớ rằng, con đường này không có lối quay đầu."

Tiểu Quy không chần chừ, khẽ siết chặt tâm thần, rồi dứt khoát tiến tới, đặt chân vào cánh cổng ánh sáng…

Ngay khi bước qua ranh giới, một luồng sức mạnh vô hình lập tức cuốn lấy nó, kéo vào một xoáy nước khổng lồ, ánh sáng và bóng tối đan xen như muốn xé toạc không gian. Tiểu Quy cảm nhận bản thân đang xuyên qua từng tầng không gian, mà mỗi tầng lại như lưu giữ một mảnh ký ức cũ kỹ từ thuở xa xưa.

Một giọng nói quen thuộc vang lên trong tâm trí nó, mơ hồ nhưng đầy uy nghi:

"Ngươi đã chọn bước tiếp, vậy hãy chứng minh bản thân xứng đáng với bí ẩn mà ngươi tìm kiếm."

Ánh sáng dần lắng xuống, Tiểu Quy nhận ra bản thân đang đứng giữa một đại dương tĩnh lặng, nhưng không còn là biển cả mà nó từng biết. Bầu trời trên cao không còn sắc xanh, mà biến thành hư không thăm thẳm, rực rỡ muôn vạn tinh tú. Dưới chân, mặt nước phản chiếu những hình ảnh kỳ lạ—những bóng hình cự thú vĩ đại, những trận chiến xa xưa, những bí mật chưa từng được tiết lộ.

Phía xa, một hòn đảo nổi lơ lửng trên mặt nước, xung quanh là những cột sáng xanh lam lập lòe. Ở trung tâm hòn đảo, một nền đá cổ kính khắc đầy phù văn cổ đại, phát ra ánh sáng huyền bí.

Tiểu Quy chậm rãi tiến lên, lòng nó hiểu rõ—đây chính là nơi cất giấu chân tướng.

Nhưng ngay khi vừa định bước qua ranh giới, một thanh âm trầm hùng từ sâu trong hòn đảo vọng đến:

"Kẻ bước vào đây, hãy chuẩn bị sẵn sàng. Bí ẩn của biển cả, chỉ thuộc về những kẻ có đủ tư cách lĩnh hội.