Thiên Mệnh Quy

Tiểu Quy bước qua cánh cổng ánh sáng, nhưng thay vì tiến vào một thế giới mới, nó lại rơi vào hư không vô tận. Thân thể nhẹ bẫng, trôi dạt giữa những mảnh vỡ của ánh sáng và bóng tối, giữa những hình ảnh chớp nhoáng tựa như sương mù hư ảo.

Bỗng nhiên, một thanh âm trầm lắng vang lên trong thần thức nó:

"Ngươi đã nhớ ra chưa?"

Tiểu Quy chấn động, tâm thần dao động dữ dội. Nhớ ra điều gì? Nó đã du hành qua bao vùng biển, bái phỏng vô số dị thú, khai mở biết bao thần bí… nhưng câu hỏi này lại khiến nó hoang mang tột độ.

Những mảnh ký ức tựa như sóng lớn tràn về. Trong đó, nó nhìn thấy chính mình, nhưng không còn dáng hình nhỏ bé ngày trước. Thay vào đó, một thân ảnh vĩ ngạn, uy nghiêm, toàn thân tản ra u quang xanh thẳm của hải vực, đôi nhãn đồng thâm thúy tựa đã chứng kiến vạn cổ luân hồi.

Khoảnh khắc ấy, một sự thật kinh thiên động địa hiện ra trong tâm thức nó—đây không phải là lần đầu tiên nó bước trên con đường này. Những gì nó từng trải qua—hòn đảo huyễn hoặc, cánh cổng đá cổ, Hải Long ngạo nghễ, những phù văn thượng cổ—tất thảy đều không phải lần đầu nó đối mặt. Chúng chỉ là những tàn ảnh từ quá khứ xa xôi, một câu chuyện đã luân hồi qua trăm vạn năm.

"Ngươi là ai?" Tiểu Quy thì thào, nhưng sâu trong nội tâm, nó đã mơ hồ nhận ra đáp án.

"Ta là Thiên Mệnh Quy. Tồn tại từ thuở thiên địa sơ khai, đã từng bước trên con đường này, từng truy cầu chân tướng này. Nhưng theo dòng chảy vô tình của thời gian, ký ức ta dần mờ nhạt, bản thân cũng lạc mất trong vạn thế luân hồi. Nhưng ta vẫn nhớ… ta chính là ngươi."

Lời vừa dứt, một đạo chấn động cường đại bạo phát trong tâm thức Tiểu Quy, như sóng thần cuộn trào từ tận cùng đáy biển. Một nỗi đau không thể gọi tên ập đến—không phải đau đớn nhục thể, mà là sự trống rỗng khi một điều cốt yếu bị cưỡng đoạt khỏi thần hồn.

Tiểu Quy không phải một sinh linh nhỏ bé đang truy cầu chân lý, mà là một cổ tồn khai thiên tích địa, chứng kiến nhật nguyệt luân phiên, trải qua trăm vạn năm tìm kiếm bí ẩn về chính mình. Không có sơ sinh, không có truyền thừa, không có khởi đầu hay kết thúc—chỉ có một vòng luân hồi bất tận, một ký ức vĩnh hằng luôn hồi sinh theo chu kỳ không thể phá vỡ.

Bóng tối quanh thân dần tan biến. Không gian trước mắt vỡ vụn, hóa thành vô số quang điểm rơi xuống như cát bụi thời gian. Khi tầng sương mù tản đi, Tiểu Quy nhìn thấy chính mình—không còn là tiểu quy trầm lặng năm nào, mà là một tồn tại viễn cổ, đứng trên dòng chảy bất tận của thiên địa.

Nó thở dài, đôi nhãn đồng thâm thúy lướt qua tầng không vô tận, lóe lên tia sáng tang thương của vạn thế luân hồi. "Lại là hồi ức này…" nó thấp giọng, thanh âm nhàn nhạt như gió biển lướt qua hải vực mênh mông. Trăm vạn năm trôi qua, ký ức này vẫn luân hồi không dứt, nhắc nhở nó về một điều gì đó mà nó vẫn chưa thể nắm bắt.

Nhưng tại sao nó lại quên đi?

Làn nước dưới chân gợn sóng, phản chiếu bầu trời thăm thẳm. Tiểu Quy trầm tư suy ngẫm, từng tầng ký ức trôi nổi trong tâm trí, tựa như những mảnh ghép chưa hoàn chỉnh của một bức tranh thiên cổ.

Bỗng, từ sâu trong vô tận, một thanh âm mơ hồ truyền đến:

"Bởi vì ngươi đã chọn quên."

Thân thể Tiểu Quy chấn động. Nó đã tự nguyện quên đi? Nhưng vì lẽ gì? Ai là kẻ đã khiến nó lãng quên chính mình? Nó ngẩng đầu nhìn lên tinh không mờ mịt, cảm giác như có một màn sương che phủ chân tướng.

Có lẽ, đáp án không nằm trong quá khứ, mà ở phía trước—nơi hành trình của nó vẫn đang tiếp tục…