Mặt biển cuộn trào, sóng lớn nối tiếp vỗ bờ, tựa như thiên địa cũng run rẩy trước bước chân của một sinh linh cổ lão. Thân hình vạn trượng lặng lẽ trồi lên từ đáy hồng hoang, mang theo uy thế trấn áp bát hoang tứ hải.
Tiểu Quy trầm mặc đặt chân lên bờ cát, lớp vảy cổ xưa phản chiếu ánh trời cao, mỗi bước đi khiến đất trời chấn động nhè nhẹ, tựa như hồi âm của vạn cổ luân hồi. Sóng gầm gừ níu kéo, như không cam lòng để nó rời khỏi biển sâu, thế nhưng cuối cùng vẫn phải lui dần, để mặc thân ảnh khổng lồ ấy tiến về đại địa vô tận.
Trước mắt nó, giang sơn trùng điệp kéo dài không thấy điểm cuối, dãy núi sừng sững như long xà ngàn dặm, rừng già thâm u che kín thiên cơ, thảo nguyên bạt ngàn tựa biển mây xanh thẳm. Tất cả, quen thuộc mà xa lạ.
Tiểu Quy khẽ nhắm mắt, thần niệm lan tràn, mỗi ngọn cỏ cành cây, mỗi dòng suối vách đá đều khơi dậy trong nó những hồi ức xa xăm.
"Vẫn là nơi này…"
Thế nhưng, thiên địa xoay vần, vạn vật đổi thay. Rừng cây đã không còn dáng dấp năm xưa, những dòng sông cuồn cuộn thác lũ ngày trước nay chỉ còn lại dòng chảy hiền hòa. Từng bức tường thành hùng vĩ, từng điện đài cao vút chọc trời, giờ hóa thành phế tích hoang tàn, rêu xanh phủ kín những phiến đá khắc hoa văn cổ xưa.
Thời gian tựa lưỡi đao vô tình, chém đứt mọi vinh quang quá khứ, biến huy hoàng thành tro bụi.
Tiểu Quy cất bước, mỗi nhịp chuyển động đều khiến lòng đất khẽ rung, như đánh thức những gì đã ngủ quên trong tầng sâu đại địa. Gió từ phương xa thổi đến, mang theo mùi cỏ cây, hơi thở núi rừng, và… cả khí tức sinh linh.
Có kẻ sống ở đây.
Xa xa, trong những góc tối thâm u, có những bóng dáng nhỏ bé run rẩy ẩn nấp. Chúng không dám tiến gần, cũng không dám thở mạnh, chỉ lặng lẽ quan sát sinh vật khổng lồ trước mắt.
"Sao có thể nhận ra ta?"
Tiểu Quy khẽ lẩm bẩm, đôi mắt như vực sâu không đáy quét qua đại địa.
Nhân sinh bể dâu, vạn vật biến thiên. Những sinh linh từng cùng nó kề vai chiến đấu, từng hiên ngang bước trên vùng đất này, nay đã hóa thành tro bụi của thời gian. Chỉ còn lại những hậu duệ xa lạ, không còn chút ký ức về những gì đã từng tồn tại.
Nhưng nó không bận tâm.
Bước chân tiếp tục, để lại dấu vết cổ xưa in sâu trên đại địa. Xa xa, phế tích hiện ra trong tầm mắt. Những bức tường đổ nát, những trụ đá chạm khắc hoa văn giờ chỉ còn là tàn tích của một nền văn minh lụi tàn.
Nơi đây từng là chốn huy hoàng.
Tiểu Quy nhớ rõ.
Từng có những sinh linh bước đi với niềm tin sục sôi, từng có tiếng ca vang vọng thiên địa, từng có những tri thức thánh hiền được khắc ghi trên những bia đá cổ. Giờ đây, tất cả chỉ còn lại trong ký ức của nó.
Chậm rãi tiến đến một phiến đá lớn phủ đầy rêu xanh, đôi mắt thâm trầm lướt qua những hàng chữ cổ. Một số ký tự đã mờ nhạt theo năm tháng, nhưng vẫn còn một câu rõ ràng như khắc sâu vào thời không:
"...Chúng ta sẽ không quên."
Tiểu Quy nhìn dòng chữ ấy, đôi mắt sâu như vực thẳm. Những kẻ viết nên lời thề này đã sớm hóa thành tro bụi, nhưng câu chữ vẫn còn đây, dù chẳng ai còn nhớ đến ý nghĩa của chúng.
Không ai nhớ.
Nhưng nó sẽ nhớ.
Tiểu Quy nhắm mắt, lắng nghe thiên địa. Gió vẫn thổi, cỏ cây vẫn lay động, sinh linh vẫn sinh sôi, thế giới vẫn vận hành theo quy luật vạn cổ bất biến.
Nó mở mắt ra, ánh nhìn như xuyên qua trăm vạn năm tang thương.
"Được thôi, vậy thì... để ta nhớ thay các ngươi."
Một cơn gió từ đại dương thổi tới, cuốn theo hơi thở đất trời. Tiểu Quy tiếp tục tiến bước, để lại quá khứ phía sau, hướng về tương lai vô định.
Hành trình của nó chưa từng kết thúc, mà giờ đây, một lần nữa… lại bắt đầu!