Không gian bỗng nhiên căng cứng, như thể cả thiên địa đều chìm vào một sự trầm mặc đến nghẹt thở. Hung thú trong màn sương tiến ra, đôi mắt đỏ rực tựa hỏa diễm địa ngục, ánh nhìn trừng trừng đầy sát khí. Móng vuốt sắc bén cào xuống đất, lưu lại những vết rãnh sâu hoắm, khí tức bạo ngược khiến những nhân tộc đứng phía xa không khỏi run rẩy.
"Huyết Ma Lang..." Một giọng nói nghẹn ngào vang lên từ trong đám người. Rõ ràng, sinh vật này không phải lần đầu xuất hiện.
Tiểu Quy vẫn đứng yên bất động. Trong đôi mắt thâm thúy của nó, bóng dáng con hung thú kia phản chiếu rõ ràng, cùng với đó là những đoạn hồi ức mơ hồ dâng trào. Nó nhớ đến những trận chiến xa xưa, khi các sinh linh mạnh mẽ giành giật từng tấc đất với những kẻ đến từ vực sâu. Khi đó, nhân tộc vẫn còn yếu ớt, chỉ có thể dựa vào thần thú bảo hộ mới có thể sống sót.
Nhưng thời gian trôi qua, mọi thứ đã đổi thay.
Con Huyết Ma Lang kia gầm lên, khí thế cuồng bạo bùng phát. Nó đã nhận ra Tiểu Quy là một tồn tại cường đại, nhưng bản năng tàn bạo không cho phép nó lùi bước. Một bước sải dài, mặt đất vỡ nát, thân ảnh khổng lồ lao đến như một mũi tên từ cung đã giương hết cỡ.
Tiểu Quy không né tránh.
Chỉ một khắc trước khi vuốt sắc cận kề, thân thể nó hơi chuyển động, lớp vảy đen ánh lên một tia sáng lạnh lẽo. Không có bất kỳ động tác thừa thãi nào, một luồng uy áp tự nhiên tỏa ra.
ẦM!
Thân hình đồ sộ của Huyết Ma Lang lập tức khựng lại, đôi mắt đỏ ngầu trợn trừng. Cả cơ thể như bị một sức mạnh vô hình ép xuống, chân không thể nhấc lên nổi. Một cảm giác sợ hãi khắc cốt dâng lên từ sâu trong linh hồn, khiến nó không tự chủ được mà rên lên từng tiếng u u.
Bọn nhân tộc kinh ngạc đến cực điểm, nhiều người thậm chí còn không nhận ra chuyện gì đã xảy ra. Chỉ thấy con hung thú khát máu vừa rồi còn gầm rống điên cuồng, nay lại giống như một con cừu non trước mãnh hổ.
"Cút đi." Giọng nói của Tiểu Quy vẫn trầm ổn, nhưng lại như mang theo đạo vận vô thượng, khắc sâu vào hồn phách Huyết Ma Lang.
Con hung thú run rẩy, đôi mắt ánh lên vẻ kinh hoàng. Chỉ sau một khắc, nó liền quay đầu bỏ chạy, chẳng dám quay lại nhìn dù chỉ một lần.
Không gian lại trở về tĩnh lặng.
Tiểu Quy nhìn theo bóng dáng đã khuất dần, ánh mắt vẫn không chút gợn sóng. Nó chưa từng có ý định giết chóc, bởi sinh linh nào tồn tại cũng đều có nhân quả riêng của mình. Nhưng dù là ai, cũng không thể ngăn cản bước chân nó.
Ánh mắt chuyển về phía nhân tộc, nó trầm mặc một lát, rồi cất giọng nhàn nhạt:
"Đây không phải lần đầu các ngươi đối mặt với nguy hiểm, cũng sẽ không phải lần cuối. Nhân tộc các ngươi đã đi được đến ngày hôm nay, thì hãy tự bảo vệ lấy chính mình."
Nói đoạn, nó lại xoay người, từng bước tiến về phương Đông.
Nhân tộc đứng lặng nhìn theo bóng dáng khổng lồ dần khuất xa, trong lòng trăm mối ngổn ngang.
Vùng đất này, rốt cuộc... đã từng có một vị thần linh bảo hộ hay chưa?
Những con người đứng trên sườn đồi, lặng lẽ dõi theo bóng dáng khổng lồ khuất dần trong màn sương. Ánh mắt họ không còn chỉ là kính sợ hay ngưỡng vọng, mà ẩn chứa một điều gì đó sâu xa hơn.
Một thanh niên trẻ siết chặt nắm tay, giọng nói như thì thầm mà cũng như thề nguyện:
"Chúng ta không thể mãi chờ đợi thần linh giáng thế để bảo vệ mình…"
Những người khác khẽ gật đầu. Từ ngàn xưa, nhân tộc đã đi lên từ yếu đuối và nhỏ bé, từng bước một khắc tên mình lên dòng chảy thời đại. Và bây giờ, khi đối mặt với nguy hiểm, họ cũng sẽ không lùi bước.
Dù thế gian có hay không có thần linh che chở, nhân tộc vẫn sẽ tồn tại – bằng chính sức mạnh của mình.