Ánh Sáng

Bóng đêm lặng lẽ phủ xuống đại địa, mặt trăng treo lơ lửng giữa bầu trời như một con mắt cổ xưa đang dõi theo nhân gian. Từng cơn gió lạnh lẽo lùa qua rừng rậm, khiến cành lá khẽ lay động, như thể đang thì thầm về những bí ẩn ngàn năm chưa ai giải đáp.

Tiểu Quy chậm rãi bước qua một dòng suối cạn. Dưới chân nó, những viên đá phủ rêu xanh biếc như lưu giữ dấu tích của thời gian. Nước trong suốt phản chiếu bóng dáng khổng lồ của nó, nhưng khi gợn sóng lay động, hình ảnh kia cũng dần trở nên mơ hồ, như thể thực tại và ký ức đang hòa quyện làm một.

Nó đã đi qua bao nhiêu thời đại? Đã chứng kiến bao nhiêu kẻ đến rồi đi? Dù là thần linh hay phàm nhân, cuối cùng cũng chỉ còn lại những mảnh vụn ký ức lặng lẽ trôi giữa dòng thời gian vô tận. Tiểu Quy từng gặp qua những vị vương giả kiêu hùng, những bậc đại hiền lưu danh thiên cổ, nhưng tất cả rồi cũng hóa thành tro bụi. Chỉ có nhân tộc, những kẻ tưởng như mong manh yếu ớt nhất, lại là những kẻ không bao giờ chịu khuất phục. Họ không ngừng thay đổi, không ngừng vươn lên, dù từng bị chà đạp dưới chân của vô số cường giả, nhưng họ vẫn đứng dậy, vẫn tiếp tục đi, như những nhánh cỏ dại mạnh mẽ vươn lên từ kẽ đá cằn cỗi.

Thế nhưng, nhân tộc... bọn họ không giống như những sinh linh khác. Dẫu yếu đuối, họ vẫn không ngừng vươn lên, tựa như những đốm lửa nhỏ bé nhưng mãnh liệt, có thể bùng cháy ngay cả trong bóng tối sâu thẳm nhất. Bọn họ không chờ đợi sự bảo hộ từ thần linh, mà muốn tự bước đi trên con đường của chính mình. Họ đã từng khẩn cầu thần linh, đã từng mong chờ những kẻ mạnh bảo hộ họ khỏi hung hiểm, nhưng khi không còn ai bảo hộ, họ đã học cách tự cầm lấy vũ khí, tự bảo vệ chính mình. Những ánh mắt hoang mang trong quá khứ dần trở nên kiên định, những bàn tay run rẩy khi cầm kiếm cũng trở nên vững chãi hơn. Họ không còn là những sinh linh nhỏ bé sống nép mình trong bóng tối, mà đã trở thành kẻ mở đường trong đêm đen.

Ý niệm này vừa lóe lên, Tiểu Quy bỗng khựng lại. Một cảm giác quen thuộc dâng lên từ sâu trong linh hồn, như thể nó đã từng nghe những lời ấy ở đâu đó, rất lâu về trước. Một giọng nói xưa cũ vang vọng trong tâm trí nó:

"Ngày nào đó, nhân tộc sẽ không cần đến thần linh để sinh tồn nữa. Chúng ta sẽ tự mình trở thành ánh sáng dẫn lối."

Hình ảnh mơ hồ của một người hiện lên trong tâm trí, nhưng khi nó cố nắm bắt, tất cả lại như cát chảy qua kẽ tay, chỉ còn lại một khoảng trống tĩnh lặng. Ai đã nói ra những lời này? Là ai đã từng đứng trước mặt nó, với ánh mắt kiên định như vậy? Là ai đã để lại dấu ấn sâu trong ký ức của nó, để đến tận bây giờ, khi thời gian đã trôi qua vạn năm, vẫn còn vang vọng trong tâm trí nó?

Bầu trời đêm dường như sâu thẳm hơn. Tiểu Quy thu hồi suy nghĩ, tiếp tục tiến về phía trước. Dù quá khứ có ra sao, dù những bí ẩn kia có được giải đáp hay không, nó vẫn sẽ đi. Bởi mỗi bước chân của nó đều khắc sâu lên dòng chảy của thời gian, như những cơn sóng vỗ vào bờ cát – âm thầm, bền bỉ, nhưng chưa bao giờ ngừng lại. Phía chân trời xa xăm, một tia sáng yếu ớt dần ló dạng, như ánh bình minh đang dần thức giấc.