giấc mơ trời xưa

Đêm ấy, phố thị chìm trong tĩnh lặng hiếm hoi, tiếng côn trùng rỉ rả lẫn vào tiếng gió lạnh luồn qua kẽ hở của mái hiên nơi ta nằm. Ta ngủ, nhưng giấc ngủ không phải là chốn nghỉ ngơi mà là cánh cửa mở ra một thế giới khác, nơi thời gian chẳng còn chảy theo dòng đời ta đã quen. Ta thấy mình đứng giữa một cánh đồng hoang vu, không phải cánh đồng lúa xanh mướt của thung lũng ngày thơ bé, mà là một vùng đất khô cằn, gió cuốn bụi đỏ thành những vòng xoáy nhỏ, như thể đất trời đang thì thầm một câu chuyện cũ. Bầu trời trên cao mang màu xám bạc, không có mặt trời, không có sao, chỉ có ánh sáng mờ nhạt tỏa ra từ những đám mây trôi lững thững, như ánh mắt buồn của một người đã chứng kiến quá nhiều đời người.

Ta không biết mình là ai trong giấc mơ ấy, nhưng đôi tay ta chai sần, áo ta rách rưới, và đôi chân ta mang đôi dép cỏ đã mòn đến mức chỉ còn vài sợi đan lỏng lẻo. Ta bước đi, chẳng rõ đích đến, chỉ biết rằng có một sức hút vô hình kéo ta về phía trước, qua những bụi cây khô gãy, qua những tảng đá lởm chởm nằm rải rác trên cánh đồng. Rồi ta nghe thấy tiếng nước, một âm thanh nhỏ mà trong trẻo, như tiếng suối quê nhà ngày nào, nhưng khi ta đến gần, đó không phải suối mà là một con lạch nhỏ, nước chảy yếu ớt qua những kẽ đá, như dòng máu cuối cùng của một vùng đất sắp chết. Bên bờ lạch, ta thấy nàng.

Linh đứng đó, nhưng không phải Linh của những ngày tháng tuổi thơ, không phải cô gái nhỏ với mái tóc đen dài xõa xuống vai và nụ cười trong veo như ánh trăng. Nàng trong giấc mơ này lớn hơn, gương mặt mang nét khắc khổ của những năm tháng gian khó, đôi mắt vẫn trong nhưng sâu thẳm như chứa đựng cả một biển buồn. Nàng mặc áo vải thô nhuộm chàm, tay cầm một chiếc gùi tre, bên trong đầy những củ khoai khô và vài nhánh rau dại. Ta đứng sững, tim đập mạnh như muốn vỡ ra khỏi lồng ngực, không phải vì nàng khác đi, mà vì ta nhận ra nàng ngay lập tức, như thể linh hồn ta đã khắc sâu hình bóng ấy qua muôn kiếp. "Linh," ta gọi, giọng khàn khàn, như tiếng gió khô thổi qua cánh đồng hoang.

Nàng ngước lên, ánh mắt chạm vào ta, nhưng không có nụ cười, không có sự ngạc nhiên, chỉ có một cái nhìn lặng lẽ, như thể nàng đã đợi ta từ lâu, từ rất lâu. "Anh đến rồi," nàng nói, giọng nhỏ mà chắc, như tiếng nước lạch chảy qua đá. Ta bước tới, đôi chân run rẩy, chẳng biết nói gì, chỉ muốn chạm vào nàng để biết rằng nàng là thật, rằng giấc mơ này không phải là một ảo ảnh tan biến khi ta tỉnh giấc. Nhưng khi ta đến gần, nàng giơ tay ngăn lại, không phải bằng cử chỉ mà bằng ánh mắt, một ánh mắt vừa dịu dàng vừa cương quyết. "Đừng," nàng bảo, "anh chưa thuộc về nơi này."

Ta chẳng hiểu lời nàng, nhưng lòng ta đau nhói, như bị một mũi dao vô hình đâm vào. "Nơi này là đâu?" ta hỏi, nhìn quanh cánh đồng hoang, nơi chẳng có dấu hiệu của sự sống ngoài tiếng nước yếu ớt và bóng dáng nàng. Nàng không trả lời ngay, chỉ cúi xuống nhặt một củ khoai từ gùi, đưa lên tay, rồi nhìn ta. "Đây là kiếp xưa của chúng ta," nàng nói, giọng trầm như tiếng vọng từ một thời xa thẳm. "Anh và em từng sống ở đây, từng hứa với nhau dưới một bầu trời khác, nhưng rồi anh đi, và em ở lại." Ta đứng lặng, cố nhớ, nhưng ký ức trong giấc mơ này mờ mịt như sương phủ kín thung lũng quê nhà ngày nào. Ta chỉ biết rằng nàng nói thật, rằng trong sâu thẳm linh hồn, ta cảm nhận được sự quen thuộc của cánh đồng này, của giọng nàng, của nỗi buồn nàng mang.

Ta ngồi xuống bên bờ lạch, cách nàng vài bước, nhìn dòng nước chảy chậm như thời gian bị cầm tù. "Anh đã hứa gì với em?" ta hỏi, giọng run run, vì ta sợ rằng lời hứa trong kiếp này cũng giống lời hứa dưới bầu trời sao ngày thơ bé, một lời hứa ta chưa giữ được. Nàng nhìn ta, đôi mắt long lanh như muốn khóc, nhưng chẳng có giọt lệ nào rơi. "Anh hứa sẽ ở lại, sẽ cùng em sống qua những ngày đói khổ, nhưng rồi anh ra đi, để lại em một mình." Lời nàng như gió lạnh thổi qua lòng ta, mang theo nỗi đau chẳng thể gọi tên. Ta muốn biện minh, muốn bảo rằng ta chẳng nhớ gì, rằng nếu ta từng rời nàng, đó không phải ý muốn của ta, nhưng lời nói mắc kẹt trong cổ họng, chỉ còn lại sự im lặng giữa hai chúng ta.

Nàng đứng dậy, bước tới gần hơn, đặt củ khoai vào tay ta. Bàn tay nàng lạnh, nhưng hơi ấm từ nó lan tỏa qua da thịt ta, như một ký ức sống lại từ tro tàn. "Em không trách anh," nàng nói, giọng dịu như tiếng lá khô rơi xuống đất. "Nhưng anh phải nhớ, phải tìm em, như anh đã hứa trong kiếp sau." Ta nắm chặt củ khoai, nhìn vào mắt nàng, và chợt hiểu rằng giấc mơ này không phải ngẫu nhiên, rằng nó là một mảnh ghép của câu chuyện dài mà ta và nàng đã sống qua nhiều kiếp. "Anh sẽ tìm em," ta nói, giọng chắc hơn bao giờ hết, như thể lời hứa ấy không chỉ dành cho kiếp này mà cho cả muôn kiếp sau.

Bầu trời xám bạc bỗng rung lên, như thể đất trời cũng nghe thấy lời ta. Gió mạnh hơn, cuốn bụi đỏ thành những vòng xoáy lớn, và bóng dáng Linh mờ dần trước mắt ta, như sương tan trong nắng sớm. Ta gọi lớn, nhưng tiếng nàng chỉ còn vọng lại từ xa. "Đừng quên, anh…" Rồi ta tỉnh giấc, mồ hôi ướt đẫm lưng áo, tay vẫn siết chặt như đang nắm củ khoai trong mơ. Dưới mái hiên phố thị, tiếng côn trùng vẫn rỉ rả, nhưng lòng ta không còn yên. Giấc mơ ấy quá thật, quá sống động, như một ký ức chẳng thể xóa nhòa.

Từ đêm ấy, ta bắt đầu tin rằng Linh không chỉ là cô gái nhỏ trong thung lũng xanh, không chỉ là ký ức tuổi thơ của ta. Nàng là cố nhân xưa, là một phần linh hồn ta đã đánh mất qua nhiều kiếp sống. Ta nhớ đến cánh đồng hoang trong mơ, nhớ đến giọng nàng, nhớ đến lời hứa mà ta đã thất bại trong kiếp ấy. Và ta tự hỏi, liệu trong kiếp này, ta có thể giữ lời hứa không, hay ta lại để nàng một mình, như dưới trời xưa ngày nào.

Những ngày sau giấc mơ, ta sống như kẻ mất hồn giữa phố thị. Ta vẫn đi qua những con đường bụi bặm, vẫn khuân vác hàng hóa, vẫn ngủ dưới mái hiên, nhưng lòng ta chẳng còn ở đây. Ta nghĩ về Linh, về đôi mắt nàng trong giấc mơ, về cánh đồng hoang và dòng lạch nhỏ. Ta tự hỏi kiếp xưa ấy là khi nào, là nơi đâu, và ta đã rời nàng thế nào. Ta lục lọi ký ức, nhưng chẳng tìm thấy gì ngoài những mảnh vỡ mơ hồ, như những mẩu chuyện ta từng kể cho nàng dưới cây đa ngày bé. Nhưng ta biết, giấc mơ ấy là lời nhắc nhở, là cánh cửa dẫn ta đến nàng, dù ở kiếp này hay kiếp khác.

Một buổi chiều, khi ta ngồi bên bờ sông phố thị, nhìn dòng nước đục ngầu trôi qua, ta gặp lại người đàn ông già với chiếc giỏ cá. Ông nhận ra ta, ngồi xuống bên cạnh, hỏi bằng giọng khàn khàn. "Mày vẫn buồn như lần trước. Tìm được cô gái ấy chưa?" Ta kể ông nghe về giấc mơ, về cánh đồng hoang, về Linh trong kiếp xưa. Ông nghe xong, cười khẩy, nhưng ánh mắt lại thoáng buồn. "Đời người như cá trong giỏ tao, sống rồi chết, trôi qua chẳng để lại gì. Nhưng nếu mày tin đó là thật, thì cứ đi tìm. Có khi cô ấy cũng đang đợi mày, ở đâu đó ngoài kia." Lời ông như ngọn gió thổi qua lòng ta lần nữa, đánh thức quyết tâm đã ngủ quên.

Ta đứng dậy, nhìn dòng sông, và tự nhủ rằng ta sẽ không chỉ tìm Linh trong kiếp này, mà còn trong những kiếp xưa, trong những giấc mơ, trong những mảnh ký ức ta chưa nhớ ra. Ta sẽ đi qua những con đường bụi bặm, qua những cánh đồng cháy khô, qua những ngôi làng đổ nát, mang theo nỗi nhớ nàng như ngọn lửa chẳng bao giờ tắt. Giấc mơ dưới trời xưa đã mở ra một cánh cửa, và ta biết rằng hành trình của ta không chỉ là tìm lại cô gái nhỏ ngày thơ bé, mà là tìm lại cố nhân xưa, người mà linh hồn ta đã gắn bó qua muôn kiếp.