Hội Nghị Thập Đế Đô " bí ẩn 6 chiếc hộp "

Chương II

Vermax nuốt khan, đầu óc cậu xoay chuyển liên tục giữa những giả thuyết. Cậu không muốn tin rằng nhà vua mà mình trung thành có thể đang giấu một bí mật đen tối. Nhưng đồng thời, sự kiện này quá lớn để chỉ là một sự trùng hợp.

Geralt nhìn cậu chăm chú, như thể đang cân nhắc xem có nên nói thêm điều gì hay không.

"Chúng ta không có nhiều thời gian đâu, Vermax. Nếu muốn tìm ra sự thật, cậu cần phải quyết định nhanh chóng—cậu sẽ tiếp tục trung thành với nhà vua mà không đặt câu hỏi, hay cậu sẽ tự mình tìm hiểu điều gì thực sự đang diễn ra?"

Bên ngoài hành lang, bóng đen vẫn ẩn hiện trong bóng tối. Vermax siết chặt nắm đấm. Cuộc hội nghị này chỉ mới bắt đầu, nhưng cậu có cảm giác rằng nó sẽ thay đổi thế giới theo cách không ai có thể ngờ đến…

Vài giờ sau, cánh cửa phòng nghị sự nặng nề chậm rãi mở ra. Từng vị vua bước ra ngoài, gương mặt trầm tư, pha lẫn nét căng thẳng và u ám. Dường như cuộc thảo luận vừa qua không mang lại kết quả như mong đợi.

Geralt lặng lẽ quay người, bước về phía nhà vua của mình mà không nói một lời. Anh không muốn tỏ ra tò mò hay can thiệp vào chuyện của những bậc quân vương. Nhưng Vermax thì khác. Đứng ở một góc khuất, anh ta quan sát tất cả với ánh mắt sắc bén.

Điều khiến Vermax chú ý nhất là sáu trong số mười vị vua kia đang cầm trên tay những chiếc hộp nhỏ. Chúng phát ra sáu luồng ánh sáng khác nhau—mỗi màu sắc đều rực rỡ và bí ẩn. Những chiếc hộp đó là gì? Tại sao chỉ có sáu người trong số họ sở hữu chúng?

Vermax khẽ nheo mắt, cố đọc hiểu biểu cảm của các vị vua. Một số siết chặt chiếc hộp như thể sợ ai đó sẽ cướp mất, một số lại nhìn xuống nó với vẻ do dự và băn khoăn. Rõ ràng, những vật này không chỉ đơn thuần là báu vật. Chúng có một ý nghĩa nào đó, có thể liên quan đến quyết định quan trọng mà họ vừa đưa ra bên trong kia.

Anh ta thầm nghĩ: "Đây không phải chuyện đơn giản... Mình phải tìm hiểu xem những chiếc hộp này thực sự là gì."

Vermax vẫn đứng yên, mắt dán chặt vào những chiếc hộp phát sáng trên tay các vị vua. Anh có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí—sự lo lắng ẩn giấu sau ánh mắt của những người nắm giữ chúng.

Khi các vị vua tản ra, một số đi về phía cỗ xe của mình, một số lại lặng lẽ trao đổi với nhau bằng giọng thì thầm, Vermax nhanh chóng tiến đến gần Geralt, người lúc này đã đến bên nhà vua của anh ta.

"Geralt." Anh lên tiếng, đủ nhỏ để chỉ hai người nghe thấy.

Geralt quay lại, ánh mắt anh ta vẫn lạnh lùng như mọi khi. "Chuyện gì?"

Vermax liếc nhìn về phía những vị vua đang nắm giữ chiếc hộp. "Những thứ đó là gì?"

Geralt im lặng một lúc, rồi khẽ lắc đầu. "Tôi không biết chắc. Nhưng tôi có thể nói với cậu một điều—những thứ trong đó không phải thứ bình thường."

"Cậu có để ý không?" Vermax hạ giọng hơn. "Chỉ có sáu người cầm chúng. Bốn người còn lại tay không, và họ trông không vui vẻ gì."

Geralt gật đầu. "Tôi thấy rồi. Và cậu có để ý không? Trong bốn người đó, có hai người trông giận dữ, nhưng hai người lại có vẻ... sợ hãi."

Vermax khẽ cau mày. "Sợ hãi? Cậu nghĩ họ đang sợ điều gì?"

Geralt liếc nhìn xung quanh, như thể đang cân nhắc xem có ai đang nghe lén không. Rồi anh ta nói nhỏ:

"Có thể họ không phải sợ những chiếc hộp... mà là những gì sẽ xảy ra tiếp theo."

Lời nói ấy khiến Vermax rùng mình. Anh nhìn lại một lần nữa—ánh sáng từ những chiếc hộp vẫn rực rỡ, phản chiếu lên những gương mặt đầy trăn trở. Dường như, trong khoảnh khắc này, ai cũng hiểu rằng một điều gì đó lớn lao vừa bắt đầu—một điều sẽ thay đổi cả vương quốc mãi mãi.

Khi ánh chiều tà dần buông xuống, nhuộm bầu trời một màu cam rực rỡ, nhà vua của Eldoria tiến lên vài bước, giọng trầm ổn nhưng vang vọng:

"Thưa các vị bằng hữu, đêm nay, ta kính mời tất cả ở lại cây trung tâm. Suốt nhiều tuần qua, ta xin phép thần linh và ngài ấy đã đồng ý cũng như đã cho người chuẩn bị một bữa tiệc long trọng để chào đón các vị. Trước khi chúng ta rời đi vào ngày mai, hãy cùng nâng ly và tận hưởng một đêm yên bình."

Lời mời này khiến không khí nặng nề ban nãy có chút dịu lại. Dù vẫn còn nhiều điều đang vẩn vương trong suy nghĩ, không một nhà vua nào từ chối. Sau tất cả, họ đã trải qua một ngày dài với những cuộc đàm phán căng thẳng, và một bữa tiệc xa hoa tại cây cổ thụ đã có lịch sử gần chục nghìn năm có thể là cơ hội để họ thư giãn—hoặc để tìm hiểu thêm về những bí ẩn chưa được giải đáp.

Khi tất cả gật đầu đồng ý, nhà vua Eldoria giơ tay, ra hiệu cho người hầu đang đứng chờ gần đó.

"Vậy thì," ông mỉm cười, giọng đầy uy quyền nhưng cũng không kém phần nồng hậu, "bữa tiệc chính thức bắt đầu!"

Ngay lập tức, những chiếc chuông đồng vang lên, báo hiệu cho cả cung điện biết rằng yến tiệc đã khai màn. Những cánh cửa lớn dẫn vào đại sảnh tiệc mở ra, để lộ bên trong một khung cảnh xa hoa lộng lẫy: ánh sáng từ hàng trăm ngọn đèn pha lê phản chiếu trên trần cao, những chiếc bàn dài trải khăn lụa trắng, chất đầy những món ăn tinh tế từ khắp các vương quốc.

Người hầu nhanh chóng tiến ra, cúi đầu cung kính, mời các nhà vua và đoàn tùy tùng vào trong. Tiếng nhạc du dương từ dàn nhạc vang lên, hòa cùng tiếng rì rầm trò chuyện.

Vermax và Geralt trao đổi một ánh nhìn. Cả hai đều hiểu rằng bữa tiệc này không chỉ đơn giản là một buổi tiệc tùng—nó có thể là nơi để những cuộc thương thảo ngầm diễn ra, nơi các liên minh được củng cố, hoặc thậm chí, nơi những mưu đồ mới được vạch ra.

Nhưng dù thế nào đi nữa, đêm nay chắc chắn sẽ không đơn thuần chỉ là một bữa tiệc bình thường.

Bữa tiệc diễn ra trong không khí vui vẻ và xa hoa bậc nhất. Trong đại sảnh chính, nơi các vị vua cùng quần thần tụ họp, ánh sáng từ những chùm đèn pha lê tỏa ra lấp lánh, phản chiếu trên những bức tường được chạm trổ tinh xảo bằng vàng và bạc. Không gian rộng lớn nhưng ấm cúng nhờ những tấm rèm nhung đỏ và những bức tranh khổng lồ mô tả lịch sử vinh quang của tất cả các quốc gia trong chiều dài lịch sử.

Những chiếc bàn dài phủ khăn lụa trắng, trên đó bày biện vô số món ăn tinh tế đến từ khắp các vương quốc: thịt nai nướng với nước sốt thảo mộc, cá hồi ướp gia vị từ vùng biển phía nam, bánh mì nướng vàng ươm ăn kèm bơ tỏi thơm lừng, và cả những trái cây quý hiếm chỉ mọc trên những ngọn núi xa xôi. Rượu vang lâu năm rót tràn ly, hương thơm ngọt ngào lan tỏa khắp phòng.

Các nhà vua, dù mang trên mình vẻ mặt trầm tư sau những cuộc thương thảo căng thẳng, vẫn nâng ly chúc tụng nhau, ít nhất là trên bề mặt. Xung quanh họ, những cô gái xinh đẹp trong trang phục lụa mỏng uyển chuyển múa theo điệu nhạc, ánh mắt long lanh phản chiếu ánh lửa từ những ngọn đèn vàng. Tiếng đàn hạc du dương hòa cùng tiếng sáo và trống nhịp nhàng, khiến không gian càng thêm phần mê hoặc.

Trong khi đó, tại một căn phòng khác, các chiến binh, hộ vệ và kỵ sĩ của các vương quốc cũng đang tận hưởng một bữa tiệc theo cách riêng của họ. Không có bàn ghế lộng lẫy hay món ăn cầu kỳ, nhưng những đĩa thịt nướng khổng lồ, bánh mì dày cộm, và những thùng bia rượu hảo hạng đủ để làm hài lòng những con người từng quen với cuộc sống chinh chiến.

Những tiếng cười vang vọng khắp căn phòng khi các chiến binh cụng cốc với nhau, kể về những trận chiến hào hùng hay những câu chuyện phiêu lưu ly kỳ. Một vài nhóm bắt đầu hát những bài ca chiến trận, tiếng hát đầy nhiệt huyết hòa cùng nhịp vỗ tay và tiếng đập bàn đầy hứng khởi.

Từ đại sảnh hoàng gia đến phòng tiệc của binh lính, bầu không khí của cây cổ thụ đêm nay tràn ngập sự hân hoan. Nhưng ẩn sâu trong những cuộc chuyện trò, trong những ánh mắt trao đổi giữa các vị vua, và cả những bóng người lặng lẽ quan sát từ xa… vẫn còn đó những bí ẩn chưa được giải đáp.

Khi bữa tiệc kết thúc, ánh đèn trong cung điện dần mờ đi, nhường chỗ cho màn đêm tĩnh lặng bao trùm cây cổ thụ. Hầu hết mọi người đã chìm vào giấc ngủ, chỉ còn lại những người lính canh tuần tra dọc theo những bức tường thành, ánh mắt cảnh giác quét qua từng góc tối.

Vermax giật mình tỉnh giấc, cảm thấy người hơi nặng nề sau bữa tiệc no say. Anh xoay người một lúc, cố gắng tìm lại giấc ngủ nhưng cảm giác khó chịu khiến anh không thể nào yên được. Cuối cùng, anh quyết định rời khỏi phòng để tìm phòng vệ sinh.

Dọc theo những hành lang dài của cung điện, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ những ngọn đuốc treo trên tường. Mọi cánh cửa anh đi qua đều đóng chặt, chỉ còn lại tiếng bước chân mình vang vọng trong không gian yên ắng. Anh đi vòng quanh mà vẫn không tìm thấy nơi nào thích hợp. Cảm giác bức bối càng lúc càng khó chịu hơn, cuối cùng, Vermax thở dài, quyết định ra ngoài cung điện, tìm một góc khuất trong khu rừng gần đó để giải quyết.

Bước chân anh khẽ lún vào lớp lá khô khi tiến vào khu rừng rậm bao quanh cung điện. Không khí ban đêm mát lạnh, tiếng dế kêu rả rích hòa cùng tiếng gió xào xạc qua những tán cây cao vút. Ánh trăng lấp ló qua từng kẽ lá, đủ để soi đường cho anh.

Nhưng rồi, khi Vermax đang định tìm một góc kín đáo, anh bất giác khựng lại. Giữa khu rừng tối tăm, cách anh không xa, có một ánh sáng mờ nhạt phát ra từ giữa những lùm cây. Một thứ gì đó lấp lánh, chớp tắt như đang dao động trong bóng tối.

Anh nheo mắt nhìn kỹ hơn, cảm giác tò mò nhanh chóng lấn át cơn buồn ngủ. Cẩn thận bước tới gần, từng bước một, anh ẩn mình sau những thân cây để quan sát. Và ngay khi nhìn rõ khung cảnh trước mặt, Vermax lập tức nín thở.

Trước mắt anh là sáu bóng người khoác áo choàng đen, đứng thành vòng tròn xung quanh một vật thể phát sáng kỳ lạ. Thứ ánh sáng ấy không giống bất cứ ngọn đuốc hay ma thuật thông thường nào—nó gồm sáu màu khác nhau, tỏa ra luồng khí huyền bí. Và điều đáng nói hơn cả… chính là những chiếc hộp nhỏ trên tay họ—giống hệt với những chiếc hộp mà sáu vị vua đã cầm trong bữa tiệc trước đó.

Tim Vermax đập nhanh hơn. Anh không biết họ là ai, cũng không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng có một điều chắc chắn—thứ anh vừa chứng kiến hoàn toàn không bình thường. Và có lẽ, nó liên quan đến bí ẩn mà các vị vua đang che giấu.

Anh phải làm gì tiếp theo đây?

Vermax nín thở, ép sát người vào thân cây, cố gắng giữ im lặng hết mức có thể. Tim anh đập mạnh trong lồng ngực khi nhận ra hai người trong số những kẻ khoác áo choàng đen đã phát giác ra mình.

Họ quay đầu về phía anh đang trốn, ánh mắt ẩn sau lớp vải đen, dường như đang đánh giá tình hình. Trong vài giây ngắn ngủi, Vermax căng thẳng đến mức cảm giác như thời gian ngưng đọng. Anh đã sẵn sàng lao đi nếu bị phát hiện, hoặc tệ hơn, phải rút vũ khí để chiến đấu.

Nhưng điều kỳ lạ là… họ không hề lên tiếng.

Hai người áo choàng chỉ liếc nhau, rồi quay lại như thể chưa từng thấy gì. Họ tiếp tục tham gia vào nghi thức kỳ lạ cùng những người còn lại, không có bất kỳ dấu hiệu nào báo động hay phản ứng khác thường.

Vermax cau mày. Chuyện này là sao? Nếu họ đã thấy anh, tại sao không báo động? Họ cố tình lờ đi anh ư? Hay họ có lý do nào đó để không tiết lộ?

Một cảm giác bất an dâng lên trong lòng anh.

Vermax quyết định không mạo hiểm nán lại lâu hơn. Anh lùi từng bước một, cố gắng không gây tiếng động, rồi quay người rời khỏi khu rừng. Chỉ khi đã cách xa khu vực đó, anh mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Anh quay về cung điện, nhưng tâm trí thì hỗn loạn. Những kẻ áo choàng đen đó là ai? Những chiếc hộp kia chứa thứ gì mà đến cả các vị vua cũng có liên quan? Và quan trọng nhất—tại sao hai người trong số họ lại vờ như không thấy anh?

Một cảm giác bất an len lỏi trong đầu Vermax. Anh biết rằng đêm nay chỉ là khởi đầu cho một bí ẩn lớn hơn nhiều. Và dù muốn hay không, anh đã bị cuốn vào nó rồi.Anh trở về khu tập trung và chìm vào giấc ngủ.

Khi ánh bình minh đầu tiên chiếu rọi lên bầu trời, những tia nắng nhẹ nhàng len lỏi qua khung cửa sổ, chiếu xuống khu nghỉ ngơi của các chiến binh. Không khí trong phòng vẫn còn phảng phất mùi rượu và thịt nướng từ đêm tiệc hôm trước. Những người lính nằm la liệt trên các tấm nệm dày, một số vẫn đang ngủ say, số khác bắt đầu trở mình, rên khẽ vì cơn đau đầu do quá chén.

Vermax cũng vậy. Anh mở mắt, cảm giác như vừa trải qua một giấc mộng dài. Những hình ảnh về nghi lễ kỳ lạ trong rừng đêm qua chợt ùa về, khiến anh tỉnh táo ngay lập tức. Anh nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh.

"Chỉ là một đêm kỳ lạ thôi," anh tự nhủ. "Không có bằng chứng gì cả. Mình cũng chẳng có lý do gì để xen vào chuyện của các bậc vua chúa."

Nhưng dù cố gắng phớt lờ, một nỗi bất an vẫn len lỏi trong lòng anh. Hai kẻ áo choàng đen đó… Họ biết sự hiện diện của anh, nhưng lại không báo động. Điều đó có nghĩa là gì? Họ không quan tâm đến anh, hay họ có một lý do nào đó để giữ im lặng?

Vermax lắc đầu, rời khỏi nệm và bước ra ngoài. Ánh nắng ấm áp giúp anh tỉnh táo hơn. Những chiến binh khác cũng bắt đầu thức dậy, một số đi tìm nước rửa mặt, số khác thì rôm rả kể lại những gì họ nhớ từ đêm trước.

Bỗng một tiếng kèn lớn vang lên từ phía cung điện chính. Một người lính Eldoria bước vào khu doanh trại, lớn tiếng thông báo:

"Chư vị chiến binh! Các vị vua sẽ khởi hành sớm hơn dự định. Mọi người nhanh chóng chuẩn bị!"

Sự xôn xao lập tức lan khắp khu vực. Vermax nhíu mày. "Khởi hành sớm ư? Chuyện gì đó đã xảy ra rồi sao?"

Không chần chừ thêm, anh nhanh chóng mặc lại giáp, chuẩn bị hành trang và hòa vào dòng người đang tiến về phía quảng trường trung tâm, nơi các vị vua đang tập hợp. Dù chưa rõ điều gì đang chờ đợi phía trước, anh biết rằng bản thân không thể đứng ngoài cuộc được thêm nữa.

Còn tiếp!!