Chương III
Khi mặt trời đã lên cao, ánh nắng vàng rực rỡ chiếu xuống quảng trường trung tâm của cây cổ thụ. Các vị vua đứng cùng đoàn tùy tùng của mình, mỗi người đều mang vẻ mặt nghiêm nghị, khác hẳn sự vui vẻ của đêm tiệc hôm trước. Những chiếc xe ngựa sang trọng, được trang trí bằng huy hiệu của từng vương quốc, đã sẵn sàng chờ đợi.
Lệnh khởi hành được ban ra. Các chiến binh và tùy tùng nhanh chóng sắp xếp hành lý, chuẩn bị bảo vệ đoàn xe của mình trên quãng đường trở về. Một số vị vua vẫy tay chào tạm biệt nhau, nhưng phần lớn đều lặng lẽ rời đi, mỗi người mang theo những suy tư riêng.
Vermax bước cạnh đoàn quân của vương quốc mình, ánh mắt vô thức lướt qua những chiếc xe ngựa khác. Anh nhận ra sáu vị vua đang mang theo những chiếc hộp nhỏ kỳ lạ mà anh từng thấy tối qua. Chúng vẫn phát ra ánh sáng mờ ảo, dù đã được bọc kỹ trong vải lụa.
Khi từng đoàn người lần lượt rời khỏi cổng thành, không ai lên tiếng về những gì đã xảy ra trong khu rừng đêm qua. Dường như một bí mật nào đó đã được chôn giấu.
Vermax quay lại nhìn cổng thành lần cuối. Một cảm giác bất an vẫn len lỏi trong lòng anh. Chuyến đi này có vẻ đã kết thúc, nhưng một điều gì đó to lớn hơn có lẽ mới chỉ bắt đầu...
Cuộc hành trình trở về diễn ra suôn sẻ đến mức đáng kinh ngạc. Đoàn xe ngựa băng qua những cánh đồng rộng lớn, xuyên qua các khu rừng rậm rạp mà không gặp phải bất kỳ trở ngại nào. Không có kẻ cướp, không có thú dữ, thậm chí cả thời tiết cũng ủng hộ họ, trời trong xanh, gió nhẹ thổi qua, mang lại cảm giác yên bình.
Vermax vẫn giữ cảnh giác suốt chặng đường, nhưng mọi thứ diễn ra quá êm đềm, không có dấu hiệu nào của nguy hiểm hay bất trắc. Dù vậy, trong lòng anh vẫn không thể xua tan cảm giác kỳ lạ từ đêm hôm trước. Những kẻ áo choàng đen, những chiếc hộp phát sáng, sự im lặng của các vị vua—tất cả khiến anh cảm thấy như một cơn bão lớn đang âm thầm tích tụ sau khoảng lặng này.
Cuối cùng, đoàn xe cũng vượt qua cánh cổng thành quen thuộc của vương quốc. Người dân hai bên đường vui mừng chào đón các chiến binh trở về sau chuyến đi. Nhà vua bước xuống xe, gật đầu hài lòng khi thấy mọi thứ vẫn yên ổn.
Vermax hít một hơi thật sâu. Mọi thứ có vẻ bình thường… nhưng anh biết rằng sự bình yên này có thể chỉ là tạm thời.
Khi trở về vương quốc, đoàn hộ vệ được lệnh giải tán. Công việc bảo vệ nhà vua trong chuyến đi đã hoàn thành, và từ đây, lính hoàng gia sẽ đảm nhận nhiệm vụ giữ gìn an ninh trong cung điện. Vermax cũng không ngoại lệ—anh được phép trở về phòng riêng để nghỉ ngơi sau chuyến hành trình dài.
Nằm trên giường, Vermax nhìn lên trần nhà, nhưng tâm trí anh không thể bình yên. Hình ảnh những chiếc hộp phát sáng trong tay các vị vua cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh. Dù vậy, điều anh quan tâm nhất vẫn là chiếc hộp của nhà vua mình. Nó chứa thứ gì? Tại sao chỉ có sáu vị vua sở hữu những chiếc hộp đó, còn bốn người còn lại thì không? Và quan trọng nhất—tại sao không ai trong số họ nhắc đến những chiếc hộp đó một lời nào?
Nhưng rồi, Vermax khẽ thở dài. Dù tò mò đến đâu, anh cũng không có ý định tìm hiểu sâu hơn. Nhà vua của anh là một người sáng suốt—nếu ông ấy có điều gì cần che giấu, hẳn phải có lý do chính đáng. Vermax đã thề trung thành với vương quốc, và anh không muốn đặt câu hỏi về những quyết định của bậc quân vương mà mình kính trọng.
Với suy nghĩ đó, Vermax nhắm mắt lại, để mặc những thắc mắc chìm dần vào bóng tối. Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, anh tin rằng thời gian sẽ mang đến câu trả lời.
Bối cảnh chuyển sang Geralt, người đang đứng trên một tòa tháp cao, lặng lẽ quan sát mọi thứ bên dưới. Đôi mắt anh sắc bén, dõi theo từng cử động nhỏ nhất trong hoàng cung. Khi cảm thấy thời điểm thích hợp, Geralt rời khỏi vị trí, ẩn mình vào bóng tối.
Chỉ trong chớp mắt, anh xuất hiện bên cạnh nhà vua, không một tiếng động. Nhà vua không tỏ ra ngạc nhiên, như thể đã quen với sự xuất hiện bất ngờ của Geralt. Ánh mắt ông sắc bén khi cất lời:
— "Ngươi đã tìm ra người thích hợp cho nhiệm vụ chưa?"
Geralt thoáng chần chừ, nhưng rồi cũng đáp:
— "Thưa bệ hạ đáng kính, thần đã tìm được một người phù hợp với yêu cầu của ngài. Đó là một tiểu đội trưởng của đội hộ tống trong chuyến đi vừa rồi, đồng thời cũng là đệ tử cũ của thần. Thần rất tin tưởng vào năng lực của hắn."
Nhà vua lắng nghe, rồi khẽ gật đầu tỏ vẻ hài lòng. Ông không nói thêm gì mà chậm rãi bước về phía một chiếc bàn lớn giữa căn phòng. Geralt đưa mắt nhìn theo và nhận ra thứ mà nhà vua đang hướng tới—một chiếc hộp nhỏ với ánh sáng xanh lục nhàn nhạt tỏa ra từ bên trong.
Nhẹ nhàng, nhà vua mở nắp hộp. Một vật thể hình cầu lơ lửng bên trong, phát ra thứ ánh sáng dịu nhẹ nhưng đầy huyền bí. Ánh sáng ấy phản chiếu lên gương mặt trầm ngâm của nhà vua, như thể ông đang cân nhắc điều gì đó vô cùng quan trọng.
Geralt đứng yên, chờ đợi. Anh biết khoảnh khắc này có thể sẽ đánh dấu một bước ngoặt lớn.
Nhà vua nhẹ nhàng vuốt tay lên bề mặt hộp, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn viên đá phát sáng bên trong. Một lát sau, ông cất tiếng, giọng trầm thấp nhưng đầy uy quyền:
— "Geralt, ngươi có biết viên đá này thực sự là gì không?"
Geralt thoáng liếc nhìn viên đá phát sáng trong hộp, rồi lắc đầu:
— "Thần không rõ, thưa bệ hạ."
Nhà vua mỉm cười nhạt, như thể đã đoán trước câu trả lời. Ông chậm rãi quay lại, ánh mắt nghiêm nghị hơn khi bắt đầu kể:
— "Viên đá này không phải là một tạo tác tầm thường. Nó là một mảnh vỡ của một bảo vật quyền năng nhất từng tồn tại trên thế gian—tạo tác của một vị thần hùng mạnh trong thời kỳ cổ đại. Người ta nói rằng vị thần ấy đã sáng tạo ra vô số kỳ quan, ban tặng cho thế giới những phép màu vượt ngoài sự hiểu biết của phàm nhân. Nhưng rồi, như bao huyền thoại khác, vị thần ấy cũng biến mất, để lại những gì thuộc về ngài rải rác khắp lục địa."
Nhà vua dừng lại một chút, ánh mắt như chìm vào hồi ức xa xăm, rồi tiếp tục:
— "Tạo tác vĩ đại nhất của ông ta—một viên đá chứa đựng quyền năng vô biên—đã không còn nguyên vẹn. Nó vỡ thành sáu mảnh khi vị thần ấy qua đời, những mảnh vỡ đó văng đi khắp lục địa này. Cùng với chúng là vô số tạo tác khác, mỗi món đều mang trong mình sức mạnh có thể thay đổi cục diện thế giới."
Geralt im lặng lắng nghe, ánh mắt sắc bén không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào. Nhà vua lại tiếp tục, giọng điềm đạm nhưng không giấu nổi sự thận trọng:
— "Trải qua hàng trăm năm, các bậc đế vương đã lùng sục khắp nơi để tìm kiếm những mảnh vỡ này. Cuối cùng, sau bao cuộc chiến, bao âm mưu và hy sinh, sáu mảnh vỡ cũng đã được tìm thấy. Nhưng vấn đề lớn nhất lại xuất hiện—khi sáu mảnh vỡ này hợp nhất, không ai có thể đảm bảo rằng nó sẽ nằm dưới sự kiểm soát của con người. Một sức mạnh như vậy có thể mang lại hòa bình vĩnh cửu... hoặc hủy diệt cả thế giới."
Nhà vua quay người lại, ánh mắt đầy suy tư:
— "Vậy nên, sáu vị vua hùng mạnh nhất của lục địa đã đi đến một quyết định: mỗi người sẽ giữ một mảnh vỡ. Sáu quốc gia sẽ cùng bảo vệ chúng, đảm bảo rằng không một kẻ nào có thể gom đủ tất cả để thực hiện những tham vọng điên rồ."
Ông ngừng lại, nhìn chằm chằm vào Geralt như muốn dò xét suy nghĩ của anh. Geralt giữ nguyên vẻ mặt điềm tĩnh, nhưng trong lòng không khỏi dậy sóng. Những gì anh vừa nghe có thể thay đổi rất nhiều thứ.
Nhà vua thở dài, giọng nói trầm xuống:
— "Nhưng dù chúng ta có muốn hay không, cũng sẽ đến lúc có kẻ đủ dã tâm và năng lực tìm cách tập hợp lại cả sáu mảnh. Câu hỏi đặt ra là... chúng ta sẽ làm gì trước khi điều đó xảy ra?"
Nhà vua nhìn Geralt một lúc lâu rồi khẽ gật đầu, như thể đã cân nhắc rất kỹ trước khi nói tiếp:
— "Đó là lý do vì sao ta cần ngươi, Geralt. Ngươi là người duy nhất ta có thể tin tưởng tuyệt đối trong chuyện này."
Ông bước đến gần hơn, giọng nói trầm xuống đầy nghiêm trọng:
— "Bốn hộ vệ thân cận của ta đều là những chiến binh trung thành và mạnh mẽ. Nhưng chính vì sự trung thành ấy mà ai cũng biết họ luôn ở bên cạnh ta. Nếu để họ đích thân đi điều tra, thì mọi con mắt sẽ lập tức đổ dồn về phía họ. Điều đó quá nguy hiểm. Ta không thể để bất cứ kẻ nào biết rằng ta đang tìm hiểu về những mảnh vỡ khác."
Nhà vua đưa tay đóng chiếc hộp lại, ánh sáng xanh lục dịu dần cho đến khi chỉ còn là một vệt sáng mờ ảo. Ông quay lại, ánh mắt kiên quyết hơn bao giờ hết:
— "Ta cần một người ít bị chú ý hơn, một kẻ có thể lẩn vào bóng tối mà không ai nghi ngờ. Một người đủ trung thành để không phản bội ta, đủ mạnh mẽ để đương đầu với hiểm nguy và đủ thông minh để không bị phát hiện. Geralt, ngươi nói rằng đã tìm được một người như vậy, đúng không?"
Geralt khẽ gật đầu:
— "Vâng, thưa bệ hạ. Hắn là một tiểu đội trưởng của đội hộ tống, đồng thời cũng là đệ tử cũ của thần. Thần tin rằng với sự huấn luyện thích hợp, hắn có thể đảm nhận vai trò quan trọng này."
Nhà vua chắp tay sau lưng, trầm ngâm trong giây lát trước khi lên tiếng:
— "Vermax… Ta có nghe qua về hắn. Một chiến binh tài năng, có tố chất lãnh đạo. Nhưng chỉ tài năng thôi thì chưa đủ. Ta muốn hắn trở thành một lưỡi kiếm thực thụ, sắc bén và không thể bị bẻ gãy."
Ông nhìn Geralt, giọng nói dứt khoát:
— "Ta giao cho ngươi và ba hộ vệ thân cận của ta nhiệm vụ này. Các ngươi phải tìm cách huấn luyện Vermax trong thời gian ngắn nhất, rèn giũa hắn trở nên mạnh mẽ hơn, xứng đáng với trọng trách mà hắn sắp phải gánh vác. Hãy khiến hắn trở thành người mà ta có thể tin tưởng tuyệt đối."
Nhà vua bước đến gần hơn, đặt một tay lên vai Geralt, ánh mắt đầy nghiêm nghị:
— "Ta không cần một kẻ chỉ biết chiến đấu. Ta cần một bóng ma, một người có thể bước vào bất kỳ nơi nào mà không ai hay biết, có thể nhìn thấu âm mưu của kẻ thù và kết liễu chúng trước khi chúng kịp ra tay. Hãy biến Vermax thành con dao găm trong tay ta—sắc bén, tàn nhẫn và không bao giờ chệch hướng."
Geralt im lặng, cúi đầu:
— "Thần đã hiểu, thưa bệ hạ. Thần sẽ không để ngài thất vọng."
Nhà vua hài lòng, lùi lại và ra lệnh:
— "Vậy thì bắt đầu đi. Chúng ta không có nhiều thời gian."
Sau khi rời khỏi phòng của nhà vua ngày Geralt kêu gọi ba hộ vệ còn lại tập chung, Geralt đứng trong một căn phòng kín đáo cùng với ba hộ vệ thân cận của nhà vua: Lysa, Darius và Selene. Họ đều là những chiến binh ưu tú nhất của vương quốc, những người chỉ nhận lệnh trực tiếp từ nhà vua. Khi nghe Geralt trình bày mệnh lệnh, cả ba người đều giữ im lặng một lúc, rồi Lysa nhếch môi cười khẽ, giọng nói có phần khinh thường:
— "Một tiểu đội trưởng ư? Đừng nói với ta rằng nhà vua định giao một việc quan trọng thế này cho một kẻ như hắn."
Darius khoanh tay, ánh mắt sắc lạnh:
— "Ta không phản đối mệnh lệnh của bệ hạ, nhưng ta không hiểu. Vì sao phải chọn hắn? Một kẻ như hắn thì có gì đặc biệt?"
Selene—người trầm lặng nhất trong nhóm—đưa mắt nhìn Geralt, giọng nói không mang cảm xúc nhưng đầy ẩn ý:
— "Ngươi tin tưởng hắn sao, Geralt?"
Geralt nhìn cả ba người, ánh mắt không hề dao động:
— "Không phải vấn đề ta có tin hắn hay không. Đây là lệnh của bệ hạ. Nhà vua muốn có một người đáng tin cậy, đủ mạnh mẽ nhưng không quá nổi bật, để thực hiện một nhiệm vụ quan trọng mà ngay cả các ngươi cũng không thể tự mình đảm nhận. Các ngươi nghĩ sao?"
Lysa khoanh tay, thở dài:
— "Thật là lãng phí thời gian. Nhưng nếu đó là lệnh, thì ta sẽ không phản đối."
Darius gật đầu nhẹ, nhưng giọng nói vẫn còn chút nghi hoặc:
— "Ta muốn thấy tận mắt xem hắn có gì đặc biệt. Nếu hắn không đủ khả năng, thì đừng mong ta nương tay trong lúc huấn luyện."
Selene vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, chỉ nói một câu ngắn gọn:
— "Nếu đây là ý muốn của bệ hạ, ta sẽ làm theo."
Geralt quan sát họ một lượt, rồi gật đầu:
— "Tốt. Chúng ta sẽ bắt đầu ngay. Hãy làm mọi thứ có thể để biến Vermax thành một kẻ mà ngay cả các ngươi cũng không thể xem thường."
Còn tiếp!!