Huấn Luyện Đặc Biệt

Chương IV

Trời cao trong xanh, ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống sân tập rộng lớn của hoàng cung. Những chiến binh đang miệt mài luyện tập, tiếng vũ khí va chạm vang lên hòa cùng những tiếng hò reo. Vermax ngồi ở một góc, lặng lẽ lau sạch ngọn giáo của mình sau buổi tập. Anh không để ý đến xung quanh, chỉ tập trung vào việc làm cho vũ khí của mình sáng bóng, như một thói quen đã khắc sâu vào cơ thể sau bao năm chiến đấu.

Bỗng nhiên, một luồng lửa mạnh mẽ từ bầu trời lao thẳng xuống trung tâm sân tập. ẦM! Một cột lửa bùng lên giữa sân, khiến bụi đất tung tóe, nhiệt độ xung quanh tăng lên đột ngột. Các chiến binh dừng lại, quay người nhìn về phía ngọn lửa với ánh mắt đầy kinh ngạc.

Khi khói bụi tan dần, một bóng người hiện ra từ trong đám lửa—Lysa, pháp sư lửa mạnh nhất đế đô. Cô ta đứng giữa sân tập, mái tóc đỏ tung bay theo gió, bộ áo choàng ngắn rực lửa ôm sát lấy cơ thể tôn lên vóc dáng quyến rũ. Cô nhẹ nhàng vuốt tóc, một động tác đầy tự tin và kiêu hãnh, như thể sự xuất hiện của mình là một màn trình diễn đầy nghệ thuật.

Những chiến binh xung quanh há hốc mồm, vừa kinh ngạc trước sức mạnh của cô, vừa không thể rời mắt khỏi vẻ đẹp đầy quyến rũ ấy. Một số người thì thầm với nhau:

— "Đó là Lysa! Cô ta đúng là không bao giờ xuất hiện theo cách bình thường..."

Lysa đảo mắt một vòng như đang tìm kiếm ai đó, cho đến khi ánh mắt cô dừng lại ở Vermax. Không chần chừ, cô sải bước về phía anh, mặc kệ những ánh nhìn tò mò của đám đông.

Vermax còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì bàn tay mạnh mẽ của Lysa đã túm lấy cổ áo anh. Trong chớp mắt, một luồng lửa bùng lên dưới chân họ, và trước khi Vermax kịp phản ứng, cả hai đã bay vút lên trời cao.

— "Cái quái gì—!!" Vermax hét lên, nhưng giọng nói của anh bị nuốt chửng bởi cơn gió mạnh khi cả hai lao vút qua bầu trời.

Những chiến binh ở dưới sân tập trố mắt nhìn theo, một số há hốc miệng vì sốc, một số thì thán phục, còn vài người thì cười rúc rích trước phản ứng bất lực của Vermax.

— "Tên đó vừa bị Lysa bắt cóc ngay giữa ban ngày sao?"

— "Ha ha, chúc may mắn nhé, Vermax!"

— "Không biết cậu ta có sống sót qua vụ này không nhỉ..."

Trong khi phía dưới vẫn còn xôn xao bàn tán, Vermax chỉ biết gào lên giữa trời, hoàn toàn không biết mình sắp bị lôi đến nơi nào và tại sao mình lại trở thành mục tiêu của Lysa.

Vermax cảm nhận cơn gió mạnh táp vào mặt khi bị Lysa kéo bay xuyên qua bầu trời. Anh vùng vẫy theo bản năng, nhưng cái nắm của cô ta quá chắc chắn, cộng thêm việc cả hai đang lơ lửng giữa không trung khiến anh chẳng thể làm gì khác ngoài cắn răng chịu trận.

— "Này! Cô định làm gì thế hả?" Vermax hét lên, cố gắng át đi tiếng gió rít.

Lysa cười khẽ, không quay đầu lại:

— "Ngậm miệng lại đi, chiến binh nhỏ bé. Ta đang giúp ngươi đấy!"

— "Giúp kiểu này á?!" Vermax càng bực hơn, nhưng chưa kịp phản ứng thêm, cả hai đã đáp xuống một khu vực hoang vắng bên ngoài hoàng cung.

Mặt đất dưới chân Vermax nứt ra khi Lysa tiếp đất với một luồng lửa nhẹ. Anh lảo đảo vài bước, suýt nữa ngã ngửa vì cú hạ cánh đột ngột. Nhìn xung quanh, anh nhận ra mình đang đứng giữa một bãi đất trống, bốn phía là những dãy đá cao dựng đứng như một đấu trường tự nhiên.

Đứng trước mặt anh không chỉ có Lysa, mà còn có Geralt, Darius và Selene—ba hộ vệ thân cận của nhà vua. Cả ba đều khoanh tay đứng nhìn anh với những ánh mắt đầy ẩn ý.

Vermax nhíu mày, cảm thấy có gì đó không ổn.

— "Đây là đâu? Các ngươi đưa ta đến đây làm gì?"

Lysa nhếch mép, búng tay một cái, một vòng lửa nhỏ xuất hiện quanh bàn tay cô.

— "Chào mừng, Vermax. Bắt đầu từ hôm nay, ngươi sẽ trải qua một khóa huấn luyện đặc biệt."

Vermax nhướng mày, cảm giác không lành trong lòng càng lớn hơn.

Geralt bước tới, giọng trầm ổn nhưng không kém phần nghiêm túc:

— "Nhà vua đã lựa chọn ngươi cho một nhiệm vụ quan trọng. Nhưng trước khi ngươi có thể đảm nhận nó, ngươi phải mạnh hơn, nhanh hơn, và đủ sức để tồn tại."

Selene, người trầm lặng nhất trong nhóm, chỉ lạnh lùng nói một câu ngắn gọn:

— "Nếu ngươi sống sót được qua đợt huấn luyện này, có lẽ ngươi sẽ hiểu lý do tại sao."

Vermax nuốt khan, nhìn bốn người trước mặt, cảm giác như mình vừa bị kéo vào một chuyện không thể lường trước.

Vermax vẫn còn ngạc nhiên trước những gì vừa nghe thấy, nhưng Geralt không để anh có thời gian suy nghĩ quá lâu. Anh ta tiến lên một bước, giọng nói trầm ổn nhưng mang theo sức nặng của một người từng trải:

— "Ngươi thật sự rất may mắn, Vermax. Không phải ai cũng có được cơ hội này. Nhà vua đã để mắt đến ngươi, và không chỉ thế, ngài còn ban cho ngươi đặc quyền—được huấn luyện chung với bốn người chúng ta."

Geralt đưa mắt nhìn quanh, ánh mắt sắc bén lướt qua từng người trong nhóm.

— "Ta, Lysa, Darius, và Selene đều là những chiến binh mạnh mẽ bậc nhất vương quốc. Chúng ta không chỉ bảo vệ nhà vua, mà còn được giao phó những nhiệm vụ tối quan trọng. Nếu ngươi có thể sống sót qua đợt huấn luyện này, ngươi sẽ có đủ tư cách để đảm nhận vai trò mới mà nhà vua giao cho."

Vermax siết chặt ngọn giáo trong tay, cảm nhận rõ áp lực đè nặng lên vai mình. Darius, với dáng vẻ cao lớn, khoanh tay trước ngực, cười nhạt:

— "Nghe có vẻ khó khăn đấy, đúng không?"

Hắn ngừng một chút, rồi tiếp tục với giọng điệu đầy ngụ ý:

— "Nhưng ta sẽ cho ngươi một lý do để cố gắng hết sức. Nếu ngươi vượt qua được khóa huấn luyện này, và sau đó hoàn thành nhiệm vụ mà nhà vua đề ra, ngươi sẽ được ban thưởng hậu hĩnh."

Vermax nhìn Darius đầy nghi hoặc, nhưng hắn chỉ cười, giọng nói trầm ấm nhưng mang theo sự hứa hẹn:

— "Không chỉ là vàng bạc hay danh vọng... Nhà vua sẽ ban cho ngươi một ân huệ bất kỳ. Điều đó có nghĩa là, chỉ cần ngươi yêu cầu, ngài có thể cho ngươi bất cứ thứ gì, miễn là trong khả năng của ngài."

Lysa khoanh tay, cười khẩy:

— "Vậy đấy, chiến binh nhỏ bé. Một phần thưởng xứng đáng cho một thử thách khó nhằn. Câu hỏi đặt ra là... ngươi có dám chấp nhận không?"

Vermax hít một hơi sâu, ánh mắt dần trở nên kiên định hơn. Nếu đây là cơ hội duy nhất để anh tiến xa hơn, thì anh không thể từ bỏ.

Anh nhìn thẳng vào bốn người trước mặt, rồi gật đầu dứt khoát:

— "Ta chấp nhận."

Vermax vừa dứt lời chấp nhận thử thách, nhưng ngay lập tức, anh cảm thấy có điều gì đó không ổn. Nhận ra sự hoang mang của mình, anh cau mày, hướng ánh mắt về phía Geralt và những người còn lại:

— "Nhưng… nhiệm vụ mà nhà vua muốn ta thực hiện là gì?"

Darius bật cười lớn, giọng nói trầm ấm nhưng không giấu nổi sự thích thú:

— "Ha! Đó là một nhiệm vụ có thể thay đổi cả tên của lục địa này trong tương lai, nhóc à!"

Vermax khẽ nuốt nước bọt, nhưng chưa kịp hỏi thêm thì Darius đã bước lên trước, nở một nụ cười đầy ẩn ý.

— "Nhưng mà… trước khi nói nhiều hơn, ta cần biết ngươi có đủ tư cách hay không."

Rắc rắc!

Darius bẻ khớp ngón tay, những tiếng kêu vang lên trong không khí đầy căng thẳng. Không cần báo trước, hắn tung ra một cú đấm thuần túy, không sử dụng bất kỳ công nghệ hay ma pháp nào, nhưng lại mang theo sức mạnh khủng khiếp.

Vermax bất ngờ! Nhưng bản năng chiến đấu giúp anh kịp thời vào thế phòng thủ—cánh tay giơ lên chắn trước mặt, chân lùi nhẹ về sau để giảm lực va chạm.

Tuy nhiên…

"Bịch!"

Lực đấm từ Darius mạnh hơn những gì Vermax có thể tưởng tượng. Ngay khi cú đấm chạm vào cánh tay anh, một luồng chấn động truyền thẳng xuống cơ thể, xé toạc thế phòng thủ của anh trong tích tắc.

— "Cái quái…!"

Vermax bị đấm văng đi như một con rối bị đứt dây, cơ thể đập mạnh vào một thân cây gần đó. Rầm!

Những chiếc lá khẽ rung lên, vài cành cây rơi xuống khi Vermax gắng gượng ngồi dậy, khuôn mặt hiện rõ sự ngỡ ngàng.

Darius quay sang Geralt, nhếch môi cười đầy hứng thú:

— "Hừm, phản xạ của hắn cũng được đấy, nhưng vẫn còn hơi yếu!"

Geralt liếc nhìn Darius, ánh mắt không có vẻ ngạc nhiên nhưng cũng không biểu lộ cảm xúc gì rõ ràng. Anh chỉ đứng yên, khoanh tay quan sát.

Selene, người hộ vệ trầm tĩnh nhất trong nhóm, không nói một lời mà nhẹ nhàng giơ tay lên. Một luồng ánh sáng nhạt màu xanh lam bao quanh Vermax, cơn đau từ cú đấm khủng khiếp của Darius dần tan biến.

Lysa nhìn thấy cảnh đó thì bật cười, nhưng nụ cười của cô không phải để chế giễu—mà là một nụ cười thích thú.

— "Hồi phục nhanh đấy! Vậy thì…"

Cô giơ tay lên, luồng khí nóng bắt đầu xoay quanh đầu ngón tay, tạo thành một quả cầu lửa nhỏ.

— "Để ta xem ngươi làm được gì!"

Không chờ Vermax lấy lại tinh thần, Lysa phóng quả cầu lửa thẳng về phía anh!

Bản năng chiến đấu lập tức trỗi dậy—Vermax lăn người sang một bên để né, nhưng chưa kịp thở, một đòn gió sắc bén từ Selene đã cắt ngang qua, ép anh phải nhảy lên để tránh.

Darius cười lớn, đấm tay vào lòng bàn tay mình:

— "Giỏi né tránh vậy sao? Thử né cái này xem!"

Và thế là địa ngục huấn luyện chính thức bắt đầu.

Cả ngày hôm đó, Vermax liên tục bị ba hộ vệ hành hạ—hết Lysa ném lửa, Selene dùng gió tấn công, rồi đến Darius lao vào đấm đá như một con quái vật. Cứ mỗi lần anh ngã gục, Selene lại hồi phục để anh có thể tiếp tục bị đánh.

Đến tận bữa tối, khi cơ thể đã gần như rã rời, họ mới cho phép anh rời đi.

Vermax lảo đảo rời khỏi sân huấn luyện, không biết mình nên cảm thấy may mắn hay tuyệt vọng nữa…

Vermax lảo đảo bước vào phòng ăn của các chiến binh, toàn thân đau nhức như vừa bị quăng vào một đấu trường sinh tử.

Vừa thấy anh, một vài chiến binh liền chạy lại, ánh mắt đầy tò mò và phấn khích.

— "Này, này! Sáng nay Lysa lôi ngươi đi đâu thế hả?"

— "Có chuyện gì mà lại được chính Lysa đích thân đến đón? Nói mau!"

— "Đừng bảo là ngươi được chọn cho nhiệm vụ gì đó quan trọng nha?"

Vermax chỉ cười khổ, không buồn trả lời. Anh lê bước đến một chiếc bàn trống, thả người xuống ghế một cách nặng nề, rồi gục đầu xuống bàn, hơi thở còn nặng nhọc.

Không buồn chọn món, tay anh vơ đại thứ gì đó từ đĩa của một chiến hữu bên cạnh—một miếng bánh mì cứng hoặc một khúc thịt nướng vẫn còn nóng.

Một trong những chiến binh ngồi gần đó bật cười:

— "Tên này chắc bị vắt kiệt sức rồi!"

Người khác cũng phụ họa:

— "Chứ còn gì nữa! Nhưng mà này, dù sao cũng là được luyện tập với mấy hộ vệ hoàng gia đó. Không biết cảm giác thế nào?"

Vermax nhai miếng bánh, rồi chỉ nói ngắn gọn:

— "Cảm giác như bị quăng vào địa ngục vậy."

Cả phòng ăn im lặng một giây, rồi bật cười rộ lên. Ai cũng biết Lysa, Darius, Selene và Geralt không phải hạng dễ dãi, nhưng nhìn bộ dạng của Vermax bây giờ, có vẻ như bọn họ còn tàn nhẫn hơn tưởng tượng.

Một người vỗ vai Vermax, cười trêu:

— "Chắc mai ngươi còn không bò dậy nổi đâu!"

Vermax không đáp, chỉ thở dài và tiếp tục ăn, cố gắng lấp đầy cái bụng trống rỗng trước khi cơn đau thể xác khiến anh gục luôn tại chỗ.

Sau khi ăn uống và trò chuyện đơn giản với các chiến hữu, Vermax nhận không ít lời hỏi thăm và trêu chọc về buổi sáng đầy sóng gió của mình. Anh chỉ cười cho qua chuyện, rồi lặng lẽ rời đi, trở về phòng trong trạng thái mệt mỏi nhưng đầu óc lại không hề yên tĩnh.

Vừa đặt lưng xuống giường, cảm giác đau nhức toàn thân ập đến, nhưng Vermax không để nó ngăn cản dòng suy nghĩ của mình. Buổi huấn luyện sáng nay—những đòn đánh của Darius, những phép thuật bất ngờ của Lysa, cả ánh mắt sắc bén của Geralt và sự điềm tĩnh của Selene.

Anh nhắm mắt lại, trong đầu bắt đầu mô phỏng lại từng trận đấu.

Cú đấm mạnh mẽ của Darius—nếu chỉ đỡ trực tiếp, mình sẽ bị đánh văng đi như sáng nay. Cần làm gì để tránh đòn mà không mất thế cân bằng?

Phép thuật của Lysa—cô ta nhanh, mạnh và không hề báo trước. Mình có thể đoán trước hướng tấn công của cô ấy bằng cách quan sát động tác tay không?

Geralt thì sao? Anh ta vẫn chưa thực sự ra tay, nhưng nếu một kiếm sĩ như anh ta xuất chiêu, mình nên phản ứng thế nào?

Vermax lặng lẽ mô phỏng trong đầu từng tình huống, từng phản ứng, từng cách tránh đòn hoặc phản công. Anh biết cơ thể mình chưa đủ mạnh để đấu lại họ ngay bây giờ, nhưng nếu có thể đọc được nhịp độ chiến đấu, nắm bắt được phong cách chiến đấu của từng người, anh sẽ có cơ hội.

Ngày mai, họ chắc chắn sẽ không nương tay. Nhưng lần này, Vermax sẽ không để bị đánh một cách dễ dàng nữa.

Sáng hôm sau, khi ánh mặt trời còn chưa lên hẳn, Vermax vẫn đang chìm sâu trong giấc ngủ sau một ngày mệt mỏi thì cánh cửa phòng bất ngờ mở ra không một tiếng động.

Geralt, với dáng vẻ trầm tĩnh thường thấy, đứng ngay bên giường, giọng điềm đạm nhưng đầy uy lực:

"Dậy đi, nhóc. Ngươi có nửa giờ để ăn uống và chuẩn bị trước khi buổi huấn luyện thứ hai bắt đầu."

Vermax bật dậy ngay lập tức, cơn buồn ngủ bay biến khi anh nhớ lại buổi huấn luyện tàn khốc hôm qua. Không chần chừ, anh rửa mặt, thay đồ, rồi nhanh chóng tìm chút thức ăn để lấp đầy bụng.

Lần này, Vermax chuẩn bị kỹ hơn. Anh chọn một bộ giáp nhẹ, không quá nặng nề để ảnh hưởng đến tốc độ nhưng vẫn đủ để hấp thụ một số đòn đánh cơ bản. Sự linh hoạt là chìa khóa, vì anh biết sẽ không thể đấu lại sức mạnh thuần túy của Darius hay phép thuật của Lysa nếu chỉ dựa vào sức chịu đựng.

"Hôm nay... mình sẽ không để họ đánh bại dễ dàng nữa."

Vermax hít một hơi thật sâu, siết chặt bàn tay. Giờ đây, anh đã sẵn sàng cho thử thách tiếp theo.

Còn tiếp!!