Thức Tỉnh Và Sự Công Nhận

Chương V

Khi Vermax bước ra khỏi phòng, ánh nắng đầu ngày đã nhuộm vàng hành lang đá của hoàng cung. Không khí buổi sớm mang theo chút lạnh nhẹ, nhưng trong lòng anh lại nóng lên với quyết tâm mới.

Tại khu huấn luyện trên cao, nơi chỉ những nhân vật đặc biệt mới được phép sử dụng, ba hộ vệ đã chờ sẵn:

Darius khoanh tay, tựa người vào cây giáo lớn như một bức tượng đá.

Lysa đứng trên một tảng đá, tóc đỏ rực khẽ bay theo gió sớm, ánh mắt thích thú nhìn về phía cổng vào.

Selene lặng lẽ dựa vào lan can, ánh mắt như nhìn xuyên qua Vermax, chẳng buồn che giấu sự đánh giá.

Geralt vừa thấy Vermax đến liền gật đầu một cái rồi nói:

> "Hôm nay ngươi đã chuẩn bị tốt hơn rồi đấy. Hy vọng sự chuẩn bị đó không chỉ để nhìn cho oai."

Darius nhếch môi cười, tiến lên một bước:

> "Lại đây, tiểu tử. Hôm nay ta không đánh cho ngươi bay xa đâu… nếu ngươi đủ nhanh."

Vermax không nói gì, chỉ siết chặt chuôi giáo trong tay rồi bước vào giữa sân tập. Anh biết hôm nay sẽ không dễ dàng, nhưng lần này anh không còn là kẻ bị động như hôm qua nữa.

Lysa đưa tay lên trời, tạo một vòng lửa nhẹ bao quanh sân tập như để cô lập âm thanh và tầm nhìn từ bên ngoài, rồi cười khẽ:

> "Bắt đầu đi. Hãy cho ta xem hôm nay ngươi tiến bộ được bao nhiêu, chiến binh nhỏ bé."

Cuộc huấn luyện bắt đầu, và Vermax đã sẵn sàng đối mặt với những đòn tấn công của họ — không phải để thắng, mà để sống sót và học cách đáp trả.

Vermax đứng vào giữa sân, mắt không rời khỏi từng cử động nhỏ của ba người trước mặt. Anh biết rõ: chỉ cần mất tập trung một giây thôi, họ sẽ không ngần ngại hạ gục anh như hôm qua.

Darius là người mở màn. Gã di chuyển như một cơn gió mạnh, không cần vũ khí, chỉ dùng tay không mà vẫn tạo ra áp lực đáng sợ. Nhưng lần này, Vermax đã sẵn sàng. Anh nghiêng người né đòn đầu tiên, rồi lùi lại đúng một bước, vừa đủ để tránh cú chỏ tiếp theo.

"Khá lắm," Darius cười gằn, "nhưng đừng nghĩ như vậy là đủ."

Ngay khi Darius lùi lại, Selene lao tới, nhẹ nhàng như một cơn gió đêm. Cô sử dụng phép thuật hệ gió, khiến chuyển động của mình gần như mờ nhòe, tốc độ gia tăng đột biến. Vermax căng mắt theo dõi, và dù không thể phản ứng hoàn hảo, anh dùng chuôi giáo chống đỡ được một cú đá vòng chính diện, chỉ bị trượt chân lùi lại vài bước.

Lysa đứng ngoài quan sát, ánh mắt chợt lóe lên khi thấy Vermax không ngã. Cô nhếch môi, đưa tay lên tạo thành một cầu lửa xoáy nhẹ trong lòng bàn tay, rồi ném nó về phía Vermax như đang thử phản xạ.

Vermax xoay người, dùng cây giáo phất ngược một luồng gió phản lại, làm cầu lửa lệch hướng và tan biến giữa không trung.

Không khí trong sân trở nên nặng nề hơn. Geralt lúc này mới lên tiếng:

> "Tốt. Vẫn còn yếu, nhưng ít ra hôm nay đã biết dùng đầu để sống sót."

Buổi huấn luyện kéo dài hơn hai tiếng, Vermax dần hiểu cách họ ra đòn, phối hợp và thậm chí… cách họ giữ lại bao nhiêu phần sức mạnh. Đó không chỉ là huấn luyện thể chất — họ đang rèn ý chí.

Khi mặt trời lên cao, Geralt hạ lệnh kết thúc buổi tập. Vermax thở dốc, mồ hôi ướt đẫm, nhưng trên gương mặt anh lần đầu tiên hôm nay hiện rõ một nụ cười mệt mỏi... mà đầy quyết tâm.

Lysa đi ngang qua, khẽ nói:

> "Ngươi đã sống sót. Đó là điều đầu tiên cần có... cho một người gánh sứ mệnh của nhà vua."

Và rồi tất cả rời sân tập, để lại Vermax đứng đó, đôi mắt ngẩng cao nhìn trời, trong lòng bắt đầu trỗi dậy một câu hỏi lớn: "Rốt cuộc, nhiệm vụ mà ta đang chuẩn bị... là gì?"

Ngày thứ ba… rồi thứ tư trôi qua không có gì quá đặc biệt. Vermax vẫn tiếp tục bị vần tới vần lui bởi ba người hộ vệ như thường lệ. Anh dần học được cách phòng thủ, cách phán đoán, cách chịu đựng, nhưng vẫn chưa tạo ra điều gì khiến cả nhóm phải nhìn anh bằng ánh mắt khác.

Nhưng đến ngày thứ năm, trời vừa sáng, sương còn lượn lờ trong sân tập thì buổi huấn luyện đã bắt đầu như mọi ngày. Vermax, như thường lệ, bị dồn vào thế bị động. Darius ép sát từ phía trước, Selene tấn công từ trên cao bằng ma thuật gió, còn Lysa thì liên tục bắn ra những tia lửa chặn mọi hướng lùi của anh.

Vermax thở gấp, mồ hôi lăn dài trên trán, cơ thể đã bắt đầu rã rời, nhưng đôi mắt lại sáng lên khác thường. Anh bỗng lùi lại, nắm chặt ngọn giáo, thì thầm một câu chú ngắn gọn bằng thứ ngôn ngữ cổ xưa — một thứ anh chưa từng thể hiện trước đó. Không ai kịp phản ứng.

"Sét phẫn nộ… thức tỉnh!"

Anh cắm mạnh mũi giáo xuống mặt đất. Trong khoảnh khắc đó, một luồng sấm sét đỏ đen cực mạnh từ mũi giáo phóng ra, rồi tỏa thành nhiều tia nhánh như mạng lưới rực cháy, đánh bay ba người hộ vệ ra xa!

Cát bụi tung mù mịt. Sân tập rung lên một thoáng.

Cả Lysa, Darius và Selene đều khựng lại giữa không trung, ánh mắt trừng lớn. Họ không bị thương nghiêm trọng nhờ phản ứng kịp, nhưng thứ họ thấy mới là điều khiến họ sững sờ.

Geralt từ xa bước tới, mắt nheo lại nhìn những tia tàn lửa đỏ đen còn cháy trên mặt đất. Ông ta chậm rãi nói:

> "Aura kết hợp ma thuật... và là ma thuật sấm nguyên tố hắc biến. Thứ này không ai có thể dạy trong vài ngày."

Lysa cau mày, thì thào:

> "Hắn… là song năng? Dùng được cả aura và ma pháp? Vậy mà giấu kỹ đến vậy…"

Darius bật cười lớn, vỗ vỗ vai Vermax:

> "Ngươi giỏi đấy. Hóa ra hôm nay mới là lúc thật sự bắt đầu."

Vermax thì thở mạnh, quỳ một gối xuống đất. Đòn vừa rồi đã rút cạn sức lực của anh — nhưng trong lòng lại dâng lên một niềm hân hoan chưa từng có: Anh đã khiến họ bất ngờ. Anh đã tiến một bước lớn.

Và từ xa, trên tầng cao nhất của cung điện, ánh mắt nhà vua lặng lẽ quan sát tất cả qua một viên thủy tinh phép. Ông không nói gì… nhưng nụ cười nhạt trên môi đã là câu trả lời.

Khi mọi thứ lắng xuống, Vermax vẫn còn thở dốc nhưng cố đứng vững. Selene là người bước đến đầu tiên, ánh mắt vẫn chưa hết ngạc nhiên:

> "Vừa rồi… là ma thuật, đúng không? Ngươi biết dùng phép thuật từ bao giờ?"

Lysa cũng khoanh tay lại, tiến tới gần, ánh nhìn dò xét nhưng đã có phần khác trước:

> "Vậy mà mấy hôm nay giấu kĩ lắm. Không phải ai cũng có thể triệu hồi loại sét đó, dù là cơ bản."

Vermax lau mồ hôi trên trán, giọng nói bình tĩnh nhưng hơi lúng túng:

> "Tôi có thể sử dụng ma thuật… nhưng… không kiểm soát tốt lắm. Nên trước giờ tôi gần như không dùng đến. Trong hai ngày trước, tôi có tranh thủ thời gian rảnh vào buổi tối để đến thư viện hoàng gia. Tôi chỉ học qua vài đòn cơ bản thôi, để… dùng trong trường hợp khẩn cấp như hôm nay."

Darius nhướng mày, nhìn sang Geralt, rồi lại nhìn Vermax, không giấu nổi sự bất ngờ:

> "Tự học trong hai ngày? Tên nhóc này điên thật…"

Selene thì trầm ngâm, nhìn Vermax như thể đang đánh giá lại mọi thứ cô từng nghĩ về anh:

> "Với những người không có nền tảng phép thuật chính quy, học được cách khơi dòng mana đã khó… đằng này còn dùng được phép tấn công. Dù chưa mượt, nhưng không thể xem thường."

Lysa khẽ bật cười:

> "Được đấy. Ít ra ngươi biết cách khiến mình trở nên thú vị hơn."

Geralt đứng phía sau, chỉ im lặng quan sát, nhưng trong ánh mắt lão là chút gì đó như... hài lòng. Ông chắp tay sau lưng rồi nhẹ giọng nói:

> "Dấu hiệu đầu tiên của sự trưởng thành, không phải là sức mạnh… mà là việc biết vượt lên giới hạn của bản thân. Ngươi đã bắt đầu rồi, Vermax."

Không ai nói thêm gì nữa, nhưng rõ ràng — bầu không khí giữa Vermax và ba người hộ vệ đã thay đổi. Từ những ánh nhìn khinh thường, thử thách, họ bắt đầu nhìn anh như một đồng đội tiềm năng, dù chưa chính thức thừa nhận.

Và chính Vermax cũng cảm nhận được điều đó. Ngày hôm nay, anh không chỉ khiến họ bất ngờ — mà còn khiến chính mình tin hơn vào con đường phía trước.

Khi buổi huấn luyện kết thúc vào cuối ngày, không còn ai cười nhạo hay tỏ vẻ khinh thường Vermax nữa. Lúc cả nhóm quay trở về hành lang dài dẫn về khu nhà riêng, Selene là người đầu tiên lên tiếng:

> "Ngày mai ngươi sẽ luyện cùng ta. Nếu đã biết dùng ma thuật, vậy ta sẽ kiểm tra ngươi kỹ hơn một chút."

Lysa bước chậm bên cạnh, khoác tay ra sau gáy:

> "Đừng mừng vội, nhóc. Biết ma pháp không có nghĩa là điều khiển được nó giữa trận chiến. Nhưng... xem ra cũng đáng để thử."

Darius không nói gì, nhưng đi ngang qua Vermax, ông ta vỗ mạnh lên vai anh một cái rõ đau, rồi cười:

> "Cứ thế mà giữ vững tinh thần. Nhưng nhớ, phép màu sẽ không cứu ngươi khỏi cú đấm lần sau đâu."

Vermax chỉ cười nhẹ. Anh cảm thấy cơ thể mình rã rời, nhưng bên trong là một thứ gì đó đang bùng lên — một niềm tin lặng lẽ, rằng anh có thể tiến xa hơn nữa.

Tối hôm đó, trong căn phòng quen thuộc, Vermax ngồi trước cây nến nhỏ. Anh lấy ra quyển sổ cũ từ trong hành lý — là cuốn anh ghi chép lại mọi đòn tấn công, phòng thủ, và những đoạn chú ngữ đơn giản học được trong thư viện.

Trang mới nhất, anh viết thêm:

"Ngày thứ năm: Đòn Phản Kích."

Ngay bên dưới, anh vẽ sơ lại vị trí anh cắm giáo xuống đất, sơ đồ hướng sét lan truyền. Những nét vẽ còn thô, nhưng ánh mắt anh chăm chú hơn bao giờ hết.

Cùng lúc đó, ở phía sâu bên trong hoàng cung — trong một căn phòng kín đáo chỉ có ánh sáng mờ từ viên đá phát sáng trong chiếc hộp — nhà vua đang ngồi trầm ngâm, tay vuốt nhẹ qua bề mặt mảnh vỡ phát ra ánh sáng xanh lục.

Geralt bước vào sau khi gõ cánh cửa nặng nề.

> "Thưa bệ hạ, Vermax... đang tiến bộ nhanh chóng."

Nhà vua không ngẩng đầu, chỉ khẽ nói:

> "Tốt. Sự kiện sắp tới không cho phép sai sót. Hắn cần mạnh hơn... đủ để sống sót khi thời khắc đó đến."

Geralt gật đầu, trong lòng vẫn còn nhiều điều không nói ra. Nhưng một điều ông biết rõ — Vermax không còn là một người lính bình thường nữa. Anh đang trở thành một mắt xích quan trọng... của một trò chơi lớn hơn rất nhiều.

Những ngày tiếp theo, buổi huấn luyện của Vermax trở nên khắc nghiệt hơn bao giờ hết. Dưới sự giám sát của Geralt và ba hộ vệ dày dạn kinh nghiệm, anh không chỉ phải rèn luyện thể lực, tốc độ phản ứng, mà còn phải học cách điều khiển ma pháp — một lĩnh vực mà trước đây anh chỉ dám tiếp cận trong sách vở.

Dù chưa thể giành chiến thắng trong bất kỳ trận đấu nào, Vermax đã khiến những người từng coi thường anh bắt đầu nhìn bằng ánh mắt khác. Anh không còn là một tiểu đội trưởng vô danh — anh là một chiến binh biết học hỏi, lì lợm và không bỏ cuộc.

Trong một buổi chiều sau giờ tập thể lực, Vermax được Lysa gọi riêng ra khu đất trống phía sau sân tập. Nơi đó, không khí nặng mùi ozone và đầy vết cháy đen sậm trên nền đất cát — tàn tích của những buổi luyện sét trước đó.

Lysa vươn tay, triệu hồi một tia lửa nhỏ rồi nén lại thành một quầng sáng tím rực rỡ.

> "Ta chuyên về hỏa thuật, nhưng điều đó không ngăn ta học được thứ khác. Nếu chỉ biết một loại, ngươi sẽ chết khi đối thủ đoán được nhịp điệu và hướng tấn công của ngươi. Ma pháp là một kho tàng rộng lớn — kẻ chiến thắng là người linh hoạt nhất, không phải mạnh nhất."

Vermax gật đầu, mắt chăm chú theo dõi từng động tác của Lysa. Cô bắt đầu truyền cho anh những đòn sét cơ bản — chia nhỏ năng lượng để tạo ra nhiều tia điện lan rộng nhằm làm choáng diện rộng, hoặc nén lại thành một mũi nhọn cực mạnh có thể xuyên thủng cả một tấm thép dày.

> "Cảm nhận nguồn năng lượng, rồi dẫn nó qua cơ thể. Ngươi phải học cách khiến nó tuân theo ý mình — chứ không phải chỉ 'gọi ra' một cách bản năng."

Câu nói đó khắc sâu trong tâm trí Vermax.

Cùng lúc, Selene — người điềm đạm nhất trong số các hộ vệ — dành thời gian chỉ cho anh cách sử dụng ma pháp hỗ trợ: tạo lớp khiên ma lực, tăng tốc độ di chuyển, làm mờ khí tức để thoát khỏi sự truy dấu. Với cô, ma pháp là một công cụ hỗ trợ chiến đấu chứ không chỉ dùng để tấn công.

> "Một pháp sư mạnh không cần tung ra đòn hào nhoáng. Chỉ cần một lớp khiên tạo đúng lúc, hoặc một bước dịch chuyển thoát thân, là đủ để sống sót trong hàng trăm đòn công kích."

Cứ như vậy, từng ngày trôi qua, Vermax dần hiểu ra: sức mạnh thật sự không đến từ một thanh giáo sắc bén, hay từ vài chiêu thức hoa mỹ. Mà đến từ sự thích nghi — khả năng sử dụng mọi thứ có trong tay để sống sót và chiến thắng.

Tuần thứ ba bắt đầu với bầu không khí khác hẳn — nặng nề hơn, áp lực hơn. Sau hai tuần rèn luyện cùng các hộ vệ và bước đầu cho thấy tiềm năng, Vermax đã không còn bị coi thường như trước. Tuy chưa thể chiến thắng hoàn toàn ai, nhưng anh đã có thể khiến cả Darius phải lùi bước, hay buộc Selene phải bật khiên để tránh những cú đâm bất ngờ của anh.

Sáng hôm đó, khi Vermax vừa đến sân tập, cả ba hộ vệ đều đã có mặt như thường lệ. Nhưng lần này, bên cạnh họ là một cái bóng cao lớn, khoác chiếc áo choàng đen tuyền, gương mặt lạnh như sương sớm — Geralt.

Vermax khựng lại. Geralt hiếm khi ra mặt trực tiếp. Anh ta là người giám sát, người ra lệnh — chứ không thường ra sân.

> "Từ hôm nay, ta sẽ trực tiếp tham gia huấn luyện." — Geralt nói, giọng trầm và dứt khoát.

Lysa nhướng mày nhìn sang Selene và Darius, nhẹ giọng trêu:

> "Có vẻ như ngài ấy thực sự bắt đầu kỳ vọng vào 'đứa nhóc' này rồi."

Selene khẽ gật đầu, còn Darius thì chỉ cười khẽ nhưng ánh mắt lại hiện lên sự nghiêm túc lạ thường.

Geralt bước đến trước mặt Vermax, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao.

> "Ngươi đã vượt xa kỳ vọng ban đầu. Nhưng để thực hiện nhiệm vụ của nhà vua, vượt xa là chưa đủ. Từ tuần này, ta sẽ kiểm tra xem ngươi có thể tiếp tục tiến hóa... hay sẽ gãy gục giữa chừng."

Nói rồi, không đợi phản ứng từ Vermax, Geralt rút ra một thanh trường kiếm màu bạc — không phát sáng, không cầu kỳ, nhưng toát ra sát khí rõ rệt.

> "Vào thế đi. Bài kiểm tra sáng nay... là sống sót được mười phút trước ta."

Không ai cười. Không ai nói gì. Không khí đột ngột trầm xuống — và Vermax biết, từ tuần này trở đi, buổi huấn luyện sẽ không còn là cuộc chơi để học hỏi nữa.

Sân tập rơi vào tĩnh lặng khi Vermax siết chặt ngọn giáo trong tay, đối mặt với Geralt — người thầy cũ, cũng là kẻ mạnh nhất mà anh từng biết. Không còn lời nói, không còn giễu cợt. Chỉ có tiếng gió lướt qua và ánh nhìn nghiêm túc từ những người đang đứng quanh xem trận đấu.

Geralt không vội. Anh ta chỉ đứng yên, như một bức tượng, trường kiếm lơ lửng nơi tay phải. Vermax biết rõ, chỉ một cái chớp mắt thôi là đủ để người đàn ông đó áp sát. Anh điều chỉnh nhịp thở, hạ thấp trọng tâm, ngọn giáo nghiêng về trước — chuẩn bị cho một pha phản công.

Và rồi "soạt!" — Geralt biến mất.

Vermax phản ứng trong tích tắc, nghiêng người sang trái, giáo vung ngang đỡ lấy đòn chém từ phía sau. Keng! — lực va chạm khiến cánh tay Vermax tê dại, lùi lại hai bước.

> "Phản xạ tốt hơn rồi đấy." — Giọng Geralt vang lên ngay bên tai.

Chưa kịp ổn định, Vermax lại thấy một đường kiếm phóng tới từ góc thấp. Anh ta nhảy ngược ra sau, lăn một vòng rồi phóng giáo về phía trước, buộc Geralt phải lùi nửa bước.

Tuy không trúng đích, nhưng cú đánh đó khiến Lys­a phải thốt lên nhỏ:

> "Không ngờ tên này lại ép được Geralt lùi."

Darius nhếch môi, nói:

> "Mới hai tuần mà làm được thế này… đúng là không tệ."

Geralt lúc này bắt đầu tăng tốc, những đường kiếm trở nên sắc bén và khó đoán hơn. Vermax cố gắng né tránh, phản đòn bằng những cú giáo nhanh như chớp. Dù vẫn bị dồn ép, nhưng anh ta không còn lúng túng — mà từng bước, từng đòn phản kích, đều có sự tính toán.

Khi Geralt định tung ra cú chém kết thúc, Vermax bất ngờ niệm thần chú ngắn, rồi cắm ngọn giáo xuống đất — từ mũi giáo, những tia sét đỏ đen lại bắn ra, tuy yếu hơn lần trước, nhưng đủ để làm Geralt phải lùi lại, tạm ngưng tấn công.

> "Ồ… đã biết dùng phép để thoát khỏi thế bị động rồi sao?" — Geralt nheo mắt.

> "Ta đã học từ những trận trước rồi." — Vermax trả lời, giọng thở gấp, nhưng ánh mắt kiên định.

Hai người lại lao vào nhau lần nữa, lần này là màn giao tranh thực sự — tốc độ, sức mạnh, kỹ năng, và cả chiến lược. Nhưng đến phút thứ mười, như đã định, Geralt dừng lại giữa nhát kiếm, lùi lại vài bước.

> "Đủ rồi." — Anh ta nói.

"Ngươi sống sót qua mười phút. Vậy là đã vượt qua bài kiểm tra."

Vermax đứng thở dốc, mồ hôi ướt đẫm người, tay vẫn nắm chặt giáo. Anh không nói gì — nhưng trong mắt, là ánh sáng của một người đang tiến gần tới đỉnh cao.

Lysa huýt sáo:

> "Tôi bắt đầu thích hắn rồi đấy."

Selene mỉm cười, còn Darius thì gật đầu nhẹ. Không ai nói gì thêm, nhưng Vermax biết — hôm nay, anh đã khiến tất cả họ nhìn mình bằng một con mắt khác.

Còn tiếp!!