Chương VI
Chuyển tới một nơi xa xôi. Tại phương bắc lạnh giá, vương quốc Valdros — một trong bốn quốc gia không sở hữu hộp đá phát sáng — đang chìm trong bầu không khí căng thẳng. Lâu đài băng tuyết nằm giữa núi cao phủ đầy sương trắng, nơi Quốc vương Halrik ngự trị, giờ đây trở thành trung tâm bàn luận kín đáo giữa những người quyền lực nhất của vương quốc.
Trong một đại điện thắp sáng bằng ma hỏa màu lam, Halrik đứng trước bản đồ lục địa, ánh mắt sắc lạnh, tay cầm một chiếc trâm bạc có khắc biểu tượng gia huy của Valdros.
> "Chúng đã bắt đầu rồi." — Giọng Halrik vang vọng, đầy sự giận dữ bị nén lại.
"Sáu chiếc hộp... sáu luồng ánh sáng... và chúng không chia cho chúng ta lấy một mảnh."
Bên dưới, các cận thần giữ im lặng. Một người mặc áo choàng lông cáo, Tể tướng Marven, cúi đầu lên tiếng:
> "Thưa Bệ hạ, có thể chúng nghĩ Valdros không đủ quyền lực để gánh trách nhiệm giữ mảnh vỡ... Hoặc có thể chúng đang che giấu điều gì đó, như khi còn trẻ, thần từng nghe những tin đồn về một tạo tác huyền thoại có thể làm lu mờ cả ngai vàng."
Halrik siết chặt tay:
> "Đừng nói nữa. Ta biết rõ sự tồn tại của chúng. Và ta cũng biết... khi sáu chiếc hộp ấy sáng lên cùng lúc, thì không chỉ là một nghi thức ngoại giao. Có thứ gì đó sắp xảy ra."
Ông ta quay lại, nhìn thẳng vào nhóm tướng lĩnh:
> "Chuẩn bị cho kế hoạch 'Băng Ẩn'. Cử gián điệp đến từng vương quốc có mảnh vỡ. Ta muốn biết vị trí chính xác của từng chiếc hộp... và người đang được chuẩn bị để tiếp cận chúng."
Tướng quân Yorin nhíu mày:
> "Ngài dự định sẽ cướp lấy tất cả sao, thưa Bệ hạ?"
Halrik cười lạnh, ánh mắt lóe lên sắc xanh băng giá:
> "Không cần phải cướp… chỉ cần bẻ gãy niềm tin của họ, để họ phải cầu xin Valdros giúp đỡ. Và khi đó… chúng ta sẽ chọn ai được phép chạm vào quyền năng của thần thánh."
Tấm rèm ma pháp che đại điện từ từ hạ xuống. Bên ngoài, gió tuyết vẫn gào thét không ngừng. Nhưng trong lòng Valdros, một cơn bão khác đang dần hình thành — âm thầm, nhưng không kém phần dữ dội.
Quay về phía vermax. Khi màn đêm buông xuống, gió thổi nhè nhẹ qua các hành lang đá rộng lớn của hoàng cung Eldoria, Vermax đang ngồi một mình trong sân tập đã vắng người. Bộ giáp nhẹ đã được tháo bỏ, chỉ còn lại lớp áo mỏng đẫm mồ hôi. Trước mặt anh là ngọn giáo quen thuộc — mũi đã bị sứt nhẹ sau buổi huấn luyện kịch liệt với Geralt vào buổi chiều.
Anh nhắm mắt lại. Hơi thở chậm rãi. Trong đầu anh tái hiện những cú đánh, những bước di chuyển và ánh mắt sắc lạnh của Geralt khi đối đầu.
> "Mình vẫn còn thiếu... tốc độ. Nhưng nếu chỉnh góc hạ thủ..." — Vermax lẩm bẩm, rồi mở mắt, ánh nhìn kiên định.
Ngay lúc ấy, tiếng bước chân vang lên. Là Selene, tay cầm một cuộn giấy.
> "Còn ngồi đây mãi thì mai lại không dậy nổi đâu," — cô nói, đặt cuộn giấy xuống bên cạnh anh.
"Đây là vài ghi chú về kỹ thuật phòng thủ kết hợp ma thuật. Lysa bảo nếu không muốn tiếp tục bị nện sấp mặt, thì đọc nó đi.
Vermax cười khổ:
> "Cô ấy... nói thẳng thật đấy."
Selene cũng bật cười nhẹ, ánh trăng phản chiếu lên đôi mắt ánh tím của cô:
> "Tụi ta bắt đầu thấy ngươi có tiềm năng rồi đấy. Nhưng đừng nghĩ thế là đủ. Mỗi người được chọn cho kế hoạch của nhà vua… đều là kẻ có thể xoay chuyển thời cuộc. Ngươi... đang được đặt cược."
Vermax im lặng, nhìn lên bầu trời sao. Gió đêm lành lạnh lướt qua.
> "Tôi không biết mình có thể gánh vác thứ gì đang chờ phía trước," — anh nói khẽ.
"Nhưng nếu đây là con đường mà số phận đẩy tôi tới, thì tôi sẽ bước tiếp... từng bước một."
Selene khẽ gật đầu, xoay người rời đi, để lại Vermax một mình với những suy nghĩ của mình, và ánh trăng chiếu sáng cây giáo bên cạnh — biểu tượng của một chiến binh, và có lẽ… một người được chọn.
Sau sáu tuần huấn luyện khắc nghiệt, Vermax đã không còn là người lính tiểu đội trưởng non kinh nghiệm ngày nào.
Dưới ánh mặt trời buổi chiều, giữa sân tập của đội hộ vệ hoàng gia, tiếng kim loại va chạm, tiếng gió rít lên theo từng đòn đánh, và ánh chớp lóe sáng từ những đòn ma thuật tạo nên một khung cảnh đầy mãnh liệt.
Vermax lúc này đang chiến đấu cùng lúc với cả ba hộ vệ: Darius, Selene và Lysa. Geralt đứng bên ngoài, khoanh tay quan sát, ánh mắt trầm tĩnh.
Dù ba người họ chưa sử dụng bất kỳ vũ khí ma thuật hay công nghệ hỗ trợ nào, Vermax vẫn có thể cản phá, phản đòn, và đôi khi còn dồn ép lại được. Sự linh hoạt của anh kết hợp với khả năng sử dụng ma thuật giờ đây đã trở nên mượt mà, sắc bén.
Darius tung một đòn áp chế, Selene dùng phong thuật tạt ngang, còn Lysa chớp thời cơ kích nổ một tia sét nhắm vào Vermax — nhưng anh xoay người, dùng giáo chắn gió, hấp thu phần điện và phản ma pháp về phía họ bằng một đòn phản đòn hoàn hảo.
Cả ba hộ vệ lùi lại một bước, ánh mắt ngạc nhiên và có phần thán phục.
> Darius khẽ nhếch môi cười: "Tên nhóc này... ra hồn thật rồi đấy."
Lysa chống nạnh: "Chỉ sau hơn một tháng mà ngươi đã nắm được phép điện phản hồi? Ta mất ba tháng đấy."
Selene gật đầu, giọng dịu hơn mọi khi: "Ngươi đang bắt đầu xứng đáng với vị trí được chọn rồi."
Geralt bước tới, chậm rãi vỗ tay hai tiếng.
> "Đủ rồi. Dừng tại đây."
Anh nhìn Vermax — người đang thở dốc nhưng ánh mắt sáng rực không lùi bước.
> Geralt nói: "Từ giờ, ngươi sẽ chính thức được xem là ứng viên đủ tiêu chuẩn sơ bộ. Nhưng hành trình vẫn còn dài. Đừng để bản thân tự mãn chỉ vì đã ngang cơ với những người chưa dùng toàn lực."
Vermax chỉ gật đầu, nhưng trong ánh mắt anh là một ngọn lửa không thể dập tắt — ý chí muốn vượt lên hơn nữa.
Đêm hôm đó, ánh trăng mờ len lỏi qua từng tán lá của khu vườn phía Tây cung điện. Gió thổi nhẹ, mang theo hương hoa nhè nhẹ cùng không khí tĩnh lặng như bao trùm cả không gian.
Geralt sải bước đều trên con đường lát đá, hướng về phía trung tâm khu vườn — nơi có một bóng người đang đứng lặng lẽ bên hồ sen bạc lấp lánh ánh trăng. Đó chính là Regnar, vị vua của Eldoria, người mà cả lục địa đều nể trọng không chỉ vì quyền lực, mà còn bởi sự điềm tĩnh và sâu sắc.
Geralt bước đến, cúi nhẹ người, cung kính:
> "Thần kính chào bệ hạ. Chúc ngài một buổi tối yên bình và thư thái."
Regnar khẽ quay đầu lại, ánh mắt ẩn sau mái tóc bạc, mỉm cười đầy hàm ý.
> "Ta hiếm khi có buổi tối nào gọi là 'thư thái' như lời ngươi nói, Geralt... Nhưng hôm nay, có chuyện quan trọng hơn."
Sau vài câu trao đổi nhẹ nhàng về tình hình huấn luyện và sự ổn định trong cung, nhà vua bước đến bên chiếc bàn đá đặt dưới gốc cây cổ thụ, nơi có một tập tài liệu được buộc bằng dải ruy băng đen.
> "Vermax… Tiến bộ vượt ngoài mong đợi. Ngươi không làm ta thất vọng."
Ông đẩy tập giấy về phía Geralt.
> "Trong đây là sơ yếu lý lịch của cậu ta, kèm một người khác. Một người khá đặc biệt. Cả hai đều có chung một điểm: đều từng gửi đơn ứng tuyển vào Học viện Arcadia."
Geralt thoáng nhíu mày. Ông mở tập hồ sơ ra, xem nhanh qua — ánh mắt ánh lên sự nghi hoặc khi thấy tên của người thứ hai.
> Regnar tiếp lời: "Arcadia là nơi duy nhất trên lục địa có khả năng đào tạo cả chiến binh và pháp sư ở cấp cao nhất. Và không phải ai cũng có thể bước chân vào đó… nhưng ta đã sắp xếp được hai suất nhập học."
> "Buổi huấn luyện với các hộ vệ sẽ sớm kết thúc. Đã đến lúc Vermax phải bắt đầu hành trình thật sự của cậu ta."
Ông nhìn thẳng vào Geralt, giọng trầm nhưng chắc:
> "Ta tin vào năng lực nhìn người của ngươi, Geralt. Nhưng để cẩn trọng hơn, ta đã chuẩn bị một người đồng hành. Người thứ hai ấy... sẽ là chiếc chìa khóa hỗ trợ cho Vermax, và đồng thời là sự đảm bảo cho vương quốc chúng ta nếu mọi việc trở nên tồi tệ."
Geralt nắm chặt hồ sơ trong tay, ánh mắt sắc lại.
> "Ngài tin tưởng họ nhiều đến vậy sao?"
Regnar chỉ mỉm cười.
> "Ta không bao giờ tin tuyệt đối vào ai. Nhưng ta tin vào khả năng tạo ra sự thay đổi — và ta đã thấy điều đó trong mắt Vermax… và người còn lại."
Không gian lại chìm vào yên lặng. Gió đêm lướt qua mặt hồ, khiến ánh trăng phản chiếu lung linh như hàng ngàn vì sao nhỏ đang nhảy múa.
Sau bảy tuần luyện tập không ngừng nghỉ, Vermax giờ đây đã không còn là một tiểu đội trưởng bình thường nữa. Những vết bầm tím và vết thương đã mờ dần trên cơ thể anh, nhưng những kỹ năng và kinh nghiệm tích lũy được trong suốt quá trình huấn luyện lại hằn sâu trong từng động tác, ánh mắt và hơi thở của anh.
Dù chưa thể đánh bại được bất kỳ hộ vệ nào, nhưng việc có thể chiến đấu sòng phẳng cùng lúc với cả bốn người, thậm chí còn có thể phản đòn và tạo ra những tình huống bất lợi cho họ — điều đó đủ để khiến Geralt, Darius, Selene và Lysa phải thay đổi hoàn toàn cách nhìn về anh.
> "Tên nhóc này… đúng là không tầm thường." – Darius từng thốt lên như vậy sau một buổi đối luyện, khi Vermax bất ngờ phản đòn bằng kết hợp giữa aura và một cú chớp giật áp sát khiến ông phải lùi nửa bước.
> "Không chỉ có bản năng chiến đấu, mà còn biết suy nghĩ chiến thuật." – Selene nhận xét.
> "Và biết học nhanh." – Lysa gật đầu, ánh mắt có chút khó chịu xen lẫn hứng thú.
Sáng hôm đó, sau buổi huấn luyện nhẹ, Geralt gọi Vermax đến một góc vườn yên tĩnh phía sau khu doanh trại. Ánh nắng buổi sáng hắt nhẹ qua tán cây, phản chiếu lên mái tóc đã ướt mồ hôi của Vermax.
> "Cậu đã tiến bộ rất nhiều," – Geralt nói, giọng trầm và chậm rãi. "Thậm chí nhanh hơn cả những gì ta kỳ vọng."
Vermax cúi đầu, không phải vì khiêm tốn mà vì vẫn đang giữ thói quen của một chiến binh khi được cấp trên đánh giá.
> "Và vì thế," – Geralt tiếp tục – "...đã đến lúc cậu bước sang giai đoạn tiếp theo."
Vermax ngẩng lên, hơi ngạc nhiên.
> "Một cánh cổng mới sẽ mở ra với cậu – đó là Học viện Arcadia."
"Nơi đó sẽ là nền móng để cậu trở thành người có thể gánh vác một sứ mệnh lớn lao hơn."
Vermax định hỏi thêm, nhưng Geralt đưa tay ngăn lại:
> "Chi tiết sẽ được giải thích sau. Giờ thì hãy chuẩn bị tâm lý. Sáng mai chúng ta sẽ khởi hành."
"Còn một điều nữa…" – anh ngừng lại, ánh mắt khẽ xao động – "...cậu sẽ không đi một mình. Nhưng chuyện đó, để sau hẵng nói."
Vermax chỉ biết gật đầu, lòng vừa háo hức, vừa bồn chồn. Anh không biết điều gì đang chờ mình tại Arcadia – nhưng anh hiểu, cuộc đời của anh đã chính thức bước sang một chương hoàn toàn khác.
Sáng hôm sau, ánh nắng đầu ngày vừa hé rọi trên bầu trời trong xanh của Eldoria thì Vermax đã có mặt tại cổng phía Tây của cung điện, nơi mà Geralt hẹn anh tập trung để khởi hành. Trên người Vermax lúc này là bộ giáp nhẹ đã được đánh bóng cẩn thận, chiếc áo choàng xanh thẫm gọn gàng phủ nhẹ sau lưng. Bên hông, ngọn giáo đặc chế được đeo chắc chắn, phản chiếu ánh sáng nhè nhẹ trên đầu mũi.
Geralt đã đứng đợi sẵn, phía sau là cỗ xe ngựa đặc biệt, được khắc những ký hiệu ma thuật dùng để ẩn thân và tăng tốc đường dài.
> "Cậu đúng giờ đấy." – Geralt nói, khoé môi hơi nhếch lên.
"Hy vọng ở Arcadia, cậu cũng giữ được thói quen tốt này."
Vermax chỉ gật đầu nhẹ, ánh mắt anh không giấu nổi sự hồi hộp lẫn hào hứng. Đây là lần đầu tiên anh được rời khỏi Eldoria để bước chân vào một vùng đất mới – và hơn hết, đó lại là Học viện Arcadia – nơi được mệnh danh là trái tim của tri thức và sức mạnh trên lục địa.
Trước khi lên xe, Vermax ngoái nhìn về phía doanh trại. Từ xa, Lysa và Darius đang đứng nhìn theo. Darius giơ tay vẫy vẫy, miệng nói lớn:
> "Đi cho đàng hoàng đấy! Nhớ là về phải mạnh hơn, không thì ta lại tẩn tiếp đấy!"
Lysa thì chỉ khoanh tay, nhếch môi:
> "Nếu có cơ hội học được gì mới… thì nhớ về dạy lại ta."
Selene không ra tiễn, nhưng Vermax biết cô đã để lại một bùa hộ mệnh ánh trăng nhỏ trong hành lý của anh – một dấu hiệu âm thầm của sự quan tâm.
Cỗ xe bắt đầu lăn bánh rời khỏi thành phố Eldoria. Trên con đường đá cổ dẫn ra vùng biên, gió thổi qua những cánh rừng rậm và thảo nguyên xanh biếc. Vermax ngồi yên trong xe, nhìn phong cảnh trôi qua ngoài cửa sổ.
> "Geralt." – anh lên tiếng sau vài phút im lặng. – "Ngài nói rằng tôi sẽ không đi một mình…"
Geralt nhìn anh, rồi đáp với giọng đầy ẩn ý:
> "Phải. Người ấy sẽ gặp cậu ở cổng học viện. Một bất ngờ nhỏ… nhưng ta tin hai người sẽ phối hợp rất ăn ý."
Vermax khẽ nhíu mày, lòng càng thêm tò mò. Nhưng anh không hỏi thêm – bởi anh hiểu, có những câu trả lời chỉ nên được hé lộ… khi đến đúng thời điểm.
Còn tiếp!!