Học Viện Arcadia Và Những Người Bạn

Chương VII

Sau ba ngày đường dài, cuối cùng Vermax và Geralt cũng đến được Học viện Arcadia – một quần thể kiến trúc đồ sộ nằm giữa vùng núi phủ sương, với những tòa tháp chạm trời, các cây cầu đá nối nhau giữa không trung và vô số sinh viên mặc áo choàng đủ màu đi lại tấp nập.

Ngay từ khi bước qua cánh cổng khắc pháp trận cổ xưa, Vermax đã cảm nhận được năng lượng ma thuật dày đặc bao quanh nơi này. Geralt chỉ dẫn anh tới Tòa Nhà Chính – nơi thực hiện việc ghi danh và nhận lịch học.

Bên trong sảnh rộng của tòa nhà, Vermax đứng trước một bàn tiếp nhận. Một phù thủy lớn tuổi với đôi kính lơ lửng trước mắt nhìn qua danh sách, rồi hỏi:

> "Ngươi chọn chuyên ngành gì, tân sinh?"

Vermax đáp dứt khoát:

> "Song nghề – Chiến binh và Pháp sư."

Người phụ trách hơi ngạc nhiên một chút, nhưng rồi gật gù ghi vào danh sách:

> "Khó đấy. Nhưng nếu ngươi đã vượt qua bài kiểm tra đầu vào đặc biệt, chắc hẳn cũng không phải dạng tầm thường. Đây là bản đồ học viện và lịch học tuần đầu. Phòng ký túc xá của ngươi là tầng ba, dãy C – phòng 307."

Tay cầm bản đồ, Vermax bắt đầu lần theo những lối hành lang xoắn ốc, cầu thang đá và các lối đi đầy phép thuật trong học viện. Tuy nhiên, học viện Arcadia giống như một mê cung sống – đầy các cánh cửa tự động đóng mở, hành lang thay đổi vị trí và biển chỉ dẫn biến mất một cách bí ẩn.

Sau gần mười lăm phút đi lòng vòng, Vermax bắt đầu bối rối. Đúng lúc ấy, một giọng nói nhẹ nhàng và thân thiện vang lên phía sau:

> "Trông cậu có vẻ đang vật lộn với cái bản đồ đấy nhỉ?"

Vermax quay lại. Trước mặt anh là một người trạc tuổi mình, mặc áo choàng đỏ nhạt viền vàng kim, trên lưng đeo một cây cung phép tinh xảo, còn bên hông là một cuốn sách phép nhỏ được bọc da. Người đó có mái tóc hơi rối, nụ cười thoải mái và đôi mắt nâu ánh lên vẻ ấm áp, không hề xa cách.

> "Phòng 307 dãy C phải không? Mình cũng từng mất cả buổi để tìm ra nó. Đi theo mình, lối này."

Vermax thoáng ngạc nhiên vì sự nhiệt tình ấy, nhưng cũng gật đầu và đi theo. Cả hai cùng băng qua vài hành lang lát đá sáng, một chiếc cầu treo nhẹ lắc lư giữa hai tòa tháp, và khu thư viện hình xoắn ốc.

Khi đến trước phòng, người kia chỉ tay:

> "Đây rồi. 307 – ổn áp đấy, yên tĩnh và gần khu huấn luyện."

Vermax cười, đáp lại:

> "Cảm ơn nhé. Ta là Vermax. Còn ngươi—?"

Người lạ nhún vai, vẫn giữ nguyên nụ cười thân thiện:

> "Cứ gọi mình là bạn đồng môn trước đã. Sớm muộn gì cậu cũng biết tên thôi mà."

Nói rồi anh ta giơ tay vẫy nhẹ, quay đi với một cái gật đầu chào thân thiện, để lại Vermax đứng giữa hành lang, trong đầu thấp thoáng sự tò mò về người bạn mới đầy bí ẩn này.

Khi Vermax đẩy cánh cửa gỗ khắc phù văn bước vào, anh hơi sững lại. Không gian bên trong hoàn toàn vượt xa tưởng tượng – một căn phòng chung rộng rãi với trần cao vòm kính, ánh sáng dịu nhẹ từ những viên đá phép treo lơ lửng trên không trung phản chiếu xuống các dãy giường, giá sách và khu sinh hoạt chung. Khung cảnh ấm áp, sinh động và tràn đầy năng lượng.

Vermax chậm rãi bước vào, còn đang quan sát thì từ phía bàn tròn giữa phòng, một chàng trai tóc nâu rối nhẹ, dáng người cao và khỏe khoắn, tiến lại gần với nụ cười thân thiện:

> "Chào cậu, mới đến à? Mình là Justnone, 17 tuổi. Gia đình mình làm thợ săn đời này qua đời khác – ở Eldoria."

Vermax ngạc nhiên quay hẳn người lại:

> "Eldoria? Ta cũng đến từ đó."

Justnone cười phá lên, gật đầu:

> "Vậy là người nhà rồi! Cậu sẽ thấy quen thuộc sớm thôi. Tụi mình ở đây đều đến từ Eldoria cả, và tất cả đều đăng ký lớp song nghề. Nên nếu ở chung phòng, tức là ta sẽ học cùng lớp – chuẩn bài đấy."

Anh chàng vừa nói, vừa chỉ tay về chiếc huy hiệu nhỏ cài bên áo mình – hình một thanh kiếm chéo qua một quyển sách mở. Rồi anh bổ sung:

> "Mình chọn hướng pháp sư và võ sĩ – kiểu như... dùng bùa để tăng cường thể chất, sau đó xông vào chiến đấu. Vừa đấm vừa niệm – hơi điên đấy nhưng vui."

Vermax mỉm cười, ánh mắt anh liếc qua những người còn lại trong phòng. Có khoảng sáu người, trong đó có hai cô gái, một người đang ngồi luyện ma thuật trước gương, người còn lại chăm chú lau chùi thanh kiếm cong màu bạc. Họ đều có vẻ tự tin, sắc bén – và mang những phong cách khác nhau.

Anh hơi bất ngờ vì con số ít ỏi. Một lớp song nghề – nơi kết hợp giữa chiến binh và pháp sư – đáng lẽ phải đông hơn chứ?

Justnone dường như đoán được suy nghĩ của Vermax, nhún vai nói thêm:

> "Song nghề là con đường khó, ít người chọn vì cần gấp đôi sự nỗ lực. Nhưng nhờ thế, ai ở đây cũng đều là những kẻ gan lì và có tố chất. Còn về lớp song nghề thì mỗi người trong phòng đều có hướng kết hợp riêng. Mình là pháp sư - võ sĩ, còn họ thì chưa tiết lộ – chắc cũng đang 'giấu bài'."

Vermax khẽ gật đầu. Anh cảm nhận được một không khí gắn kết trong căn phòng này – không hẳn là thân thiết, nhưng là thứ đồng cảm giữa những người đang cùng đi trên một con đường khó khăn.

Bỗng từ góc phòng vang lên một âm thanh lạ — "piiiiiíp... píp... píp..." — phát ra từ một chiếc ống còi gắn trên bức tường gần cửa ra vào. Âm thanh không lớn nhưng đủ rõ để mọi người trong phòng cùng hướng mắt về phía đó.

Ngay sau đó, một giọng nói nam trung niên, trầm ấm nhưng rõ ràng và dứt khoát vang lên:

> "Phòng 307, toàn bộ học viên mới lập tức tập trung tại đại sảnh tầng hai khu huấn luyện chính. Lặp lại: đại sảnh tầng hai khu huấn luyện chính. Ngay bây giờ."

Vermax hơi giật mình, liếc nhìn Justnone. Anh chàng kia đã đứng dậy, khoác vội áo choàng lên vai, cười nhẹ:

> "Cái đó đấy, hệ thống liên lạc nội bộ của học viện. Mỗi phòng đều có một cái còi như vậy để nhận thông báo từ giảng viên hoặc người điều phối."

Justnone vừa nói vừa ra hiệu cho Vermax đi theo, những người khác trong phòng cũng nhanh chóng chuẩn bị và rời khỏi phòng.

> "À mà," – Justnone quay lại nói thêm khi cả nhóm đã gần đến cửa –

"Người vừa gọi tụi mình chính là chủ nhiệm lớp song nghề, cũng là người sẽ theo sát bọn mình trong suốt khóa học này. Ông ấy thường không nói nhiều đâu, nhưng rất nghiêm khắc. Hôm nay chắc ông ta sẽ phát cho tụi mình một số vật phẩm cơ bản để sinh hoạt và học tập ở trường."

Vermax gật đầu, lòng bắt đầu thấy rộn ràng. Đây chính là khởi đầu thực sự của một chặng đường mới – nơi không chỉ có rèn luyện, mà còn có những mối quan hệ, thử thách và cả những bí mật đang chờ đợi.

Khi rời khỏi phòng 307, Vermax bước theo sau Justnone cùng vài người bạn cùng phòng khác. Hành lang bên ngoài sáng rực bởi ánh sáng từ những quả cầu pha lê lơ lửng trên trần, tỏa ánh sáng ấm áp khắp không gian. Tường đá được điêu khắc hoa văn cổ, xen lẫn các bức tranh treo mô tả những trận chiến kỳ vĩ và các biểu tượng phép thuật cổ xưa. Mỗi bước chân vang vọng nhẹ trong hành lang yên tĩnh, tạo nên một cảm giác vừa trang nghiêm vừa bí ẩn.

Vermax đảo mắt nhìn xung quanh, đâu đó trong hành lang cũng có những nhóm sinh viên khác từ các phòng đang nối đuôi nhau di chuyển về cùng một hướng. Họ mặc áo choàng với đủ màu sắc khác nhau, tượng trưng cho nghề hoặc môn học đã đăng ký. Một vài người trò chuyện rôm rả, vài người im lặng lướt đi, còn có những ánh mắt tò mò nhìn về phía Vermax và nhóm của anh.

Justnone quay đầu nói nhỏ với Vermax:

> "Hành lang này dẫn đến khu huấn luyện phía Đông. Hôm nay chỉ là giới thiệu cơ bản thôi, nhưng sắp tới... chúng ta sẽ còn phải đi qua lại mấy khu vực này nhiều."

Đi ngang qua một ngã rẽ, họ lướt qua một ô cửa kính rộng nhìn ra khu vườn trung tâm của học viện – nơi có cây cổ thụ to lớn mọc giữa hồ nước lấp lánh ánh trăng. Dưới gốc cây, một vài học viên đang tập trung, dường như là luyện tập phép thuật. Cảnh tượng ấy khiến Vermax thoáng dừng lại trong một giây – giữa vẻ đẹp và sự bình yên đó, anh cảm thấy một điều gì đó đặc biệt sắp bắt đầu.

> "Đi nào, đại sảnh tầng hai gần tới rồi," – Justnone nói khi thấy Vermax lơ đãng nhìn ra ngoài.

"Không muốn bị thầy chủ nhiệm liệt vào danh sách... 'gây ấn tượng xấu từ ngày đầu' đâu."

Cả nhóm bước lên cầu thang xoắn ốc dẫn tới tầng hai, nơi có cánh cửa đôi bằng gỗ đen viền vàng đang mở sẵn. Ánh sáng ấm áp từ trong đại sảnh hắt ra, kèm theo tiếng bước chân rải rác và tiếng trò chuyện đang dần rõ hơn.

Vermax hít một hơi sâu. Đã đến lúc gặp người thầy sẽ dẫn dắt họ trong quãng thời gian tới…

Sau khi trở về phòng 307, không khí trở nên sôi động hơn khi từng người bắt đầu chủ động giới thiệu và làm quen với nhau. Vermax cùng Justnone ngồi trên chiếc ghế dài gần cửa sổ, quan sát những người bạn mới của mình.

Người đầu tiên đứng lên là một chàng trai trẻ cao gầy, mặc một bộ giáp đen ôm sát, kiểu dáng đơn giản nhưng tinh tế, phần mặt nạ che một nửa khuôn mặt, tạo cảm giác như một nhẫn giả đang ẩn mình trong bóng tối.

> "Tên tôi là Kael."

"Song nghề: Sát thủ và Chiến binh."

"Tôi không thích nói nhiều, nhưng nếu chúng ta là đồng đội, tôi sẽ không để ai gục ngã phía sau."

Lời nói của Kael ngắn gọn nhưng dứt khoát, mang theo sự sắc bén của người từng trải. Không khí hơi căng cho đến khi một giọng nữ nhẹ nhàng chen vào.

Một cô gái với mái tóc trắng buộc gọn sau gáy, làn da trắng nhạt tương phản với bộ giáp da màu bạc nhẹ, tiến lên một bước và mỉm cười:

> "Tôi là Yurri, đến từ phía Tây Eldoria."

"Song nghề của tôi là Chiến binh và Xạ thủ."

"Rất vui được gặp các bạn. Hy vọng sẽ được sát cánh cùng nhau trong những trận chiến sau này."

Ánh mắt Yurri lướt qua từng người một cách tự tin nhưng không kiêu ngạo. Cô bước lùi lại khi một cô gái khác rụt rè bước lên phía trước.

Cô gái này có dáng người nhỏ nhắn, mặc một bộ váy phép thuật màu xanh lục nhạt thêu họa tiết xoắn ốc, biểu tượng của sự chuyển hóa.

> "Em tên là Nimue... đến từ vùng núi phía Nam."

"Song nghề của em là Phục sư và Ảo thuật gia."

"Em… vẫn còn nhiều điều chưa giỏi lắm, mong được mọi người giúp đỡ.

Vừa nói xong, cánh cửa phòng bật mở, một luồng gió nhẹ lùa vào. Một bóng người quen thuộc bước vào – chàng trai mặc áo choàng đỏ nhạt viền vàng kim, khuôn mặt vẫn bị che một phần bởi lớp mũ trùm, nhưng nụ cười dễ nhận ra.

Vermax quay đầu lại, lập tức nhận ra:

> "Là anh… người giúp tôi hôm đầu đến."

Chàng trai cười nhẹ, giọng nói mang chút hài hước và hòa nhã:

> "Gặp lại rồi. Tôi là Louis, đến từ một gia tộc cũ của Eldoria – gia tộc Velmoran."

"Chúng tôi có truyền thống đặc biệt... mỗi người trong gia tộc khi đến tuổi trưởng thành sẽ được hòa nhập cùng một linh hồn tinh linh."

"Điều đó giúp tăng cường khả năng về cả phép thuật lẫn thể chất. Dù gần đây… hậu duệ Velmoran không còn nhiều như trước."

Justnone nghe vậy khẽ huýt sáo:

> "Gia tộc Velmoran hả? Nghe đồn từng là hộ vệ hoàng gia mấy đời trước đúng không?"

Louis nhún vai:

> "Cũng chỉ là truyền thuyết thôi. Giờ thì... chúng ta chỉ còn vài người mang họ ấy."

Vermax nhìn Louis, lần đầu tiên cảm nhận được một điều gì đó rất đặc biệt từ anh ta – không chỉ là sức mạnh, mà còn là sự từng trải và hoà nhã hiếm có.

Không khí trong phòng ấm dần lên, sự e dè ban đầu dần biến mất, thay vào đó là sự tò mò và thân thiện. Họ không chỉ là những người ở chung một phòng… mà có thể, trong tương lai gần, sẽ là những người đồng đội kề vai sát cánh trong những thời khắc nguy hiểm nhất

Vài ngày trước, khi mặt trời vừa khuất sau những rặng núi xa, một cỗ xe ngựa bọc thép đen với biểu tượng hoàng gia khắc trên cửa xe dừng lại trước một biệt thự cổ nằm sâu trong vùng ngoại ô phía Nam đế quốc. Biệt thự ấy tĩnh lặng, lấp ló sau màn sương mờ và hàng cây cổ thụ rậm rạp như đã tách biệt khỏi thế giới bên ngoài từ rất lâu.

Nhà vua Regar, không mang theo tùy tùng, chỉ khoác một áo choàng dài màu lam thẫm, bước xuống xe và tiến vào. Người phụ nữ chờ sẵn bên trong, mái tóc đen tuyền đã điểm bạc, ánh mắt trầm lặng và sắc sảo. Bà chính là người thừa kế đời thứ 10 của gia tộc Velmoran, và cũng là mẹ của Louis – một trong những người con bí mật của nhà vua Regar.

Họ ngồi đối diện nhau trong một căn phòng nhỏ, lò sưởi lặng lẽ cháy bập bùng.

> "Lâu rồi ngài mới đến nơi này." – người phụ nữ cất giọng trầm, vừa là trách móc vừa là chấp nhận.

Nhà vua không đáp ngay, ông chỉ trầm ngâm nhìn vào lò lửa một lúc lâu rồi mới lên tiếng:

> "Ta không đến đây để thăm… Ta đến để giao một nhiệm vụ đặc biệt."

Người phụ nữ nhìn ông chăm chú, không ngạc nhiên, không phản ứng, như thể đã biết điều này từ trước.

> "Louis đang ở ngoài sân sau. Nó đã luôn chờ đợi một lý do để rời khỏi nơi này."

Nhà vua gật đầu, rời ghế đứng dậy, bước chậm rãi ra khoảng sân phía sau biệt thự, nơi Louis đang luyện tập một mình dưới ánh chiều tà. Khi nhìn thấy nhà vua, Louis dừng lại, ánh mắt lặng lẽ, không có sự thân mật cũng chẳng có oán trách.

> "Ngài đến tận đây… chắc không chỉ để nhìn tôi." – Louis nói, đặt thanh kiếm gỗ xuống.

> "Ta muốn con đi đến Arcadia." – nhà vua nói thẳng.

"Ở đó, có một người mà con cần phải theo dõi… và giúp đỡ."

"Ta đã sắp xếp mọi thứ, không cần lo về danh phận. Ta chỉ cần… lòng trung thành."

Louis nhìn ông một lúc, không hỏi thêm. Anh gật đầu, đáp gọn:

> "Được."

Louis quay lưng bước đi, nhưng ngay lúc ấy, nhà vua gọi lại:

> "Louis…"

Anh dừng bước.

> "Hãy cẩn thận… con trai của ta."

Không quay đầu, Louis chỉ khẽ nghiêng người, để ánh mắt một lần nữa lướt qua người đàn ông quyền lực nhất đế quốc – cũng chính là cha ruột của mình, rồi đáp lại bằng một giọng thản nhiên nhưng cay đắng:

> "Xin ngài không cần lo cho một đứa con lai thấp bé này."

Rồi anh rời đi, bóng áo choàng đỏ nhạt khuất dần trong màn đêm… để lại nhà vua đứng trầm mặc giữa khu vườn hoang sơ, ánh mắt chất chứa nỗi niềm mà ông không thể nói cùng ai.

Còn tiếp!!