Tân Binh Mới Nổi

Chương VIII

Sáng hôm sau, ánh nắng nhẹ nhàng len qua những khung cửa sổ cổ kính của phòng 307. Vermax tỉnh giấc, cảm thấy cơ thể vẫn còn mệt mỏi sau buổi học thể chất hôm trước, nhưng tinh thần lại có chút phấn chấn. Anh bước xuống giường, thấy Louis đang ngồi bên cửa sổ, chăm chú đọc một cuốn sách dày được bọc da thủ công.

> "Chào buổi sáng." – Vermax cất tiếng.

Louis ngẩng lên, nở một nụ cười nhẹ nhàng:

> "Chào buổi sáng. Nghe nói hôm nay chúng ta bắt đầu tiết thực hành song nghề đầu tiên đấy."

Vermax gật đầu, vừa lôi giáp ra vừa hỏi:

> "Cậu học pháp sư – cung thủ à? Tôi vẫn chưa hiểu rõ lắm cách kết hợp hai nghề đó."

Louis khẽ đóng sách lại, đứng dậy.

> "Thực ra… tôi thiên về hỗ trợ chiến đấu tầm xa và kiểm soát chiến trường. Còn cậu? Pháp sư – chiến binh là một sự kết hợp khó đấy."

> "Khó, nhưng tôi không còn lựa chọn khác." – Vermax đáp, có chút nghiêm nghị.

"Tôi cần sức mạnh… càng nhiều càng tốt."

Louis nhìn Vermax một lúc, trong ánh mắt có một chút gì đó như hiểu rõ hơn cả những gì Vermax vừa nói ra. Nhưng anh không hỏi thêm.

Khoảng một giờ sau, lớp song nghề đầu tiên của học viện Arcadia – bao gồm Vermax, Louis, Justnone, Yurri và những học viên khác – tập trung tại một đấu trường phụ nằm phía sau tòa nhà chính. Nơi này được thiết kế để những học viên đặc biệt có thể thử nghiệm kỹ năng tổng hợp từ hai trường phái mà họ đã chọn.

Thầy chủ nhiệm, một người đàn ông trung niên tóc hoa râm, ánh mắt nghiêm nghị nhưng không thiếu sự sắc bén, bước lên bục cao và cất giọng:

> "Chào mừng các em đến với hành trình của những kẻ không đi theo con đường cũ kỹ. Song nghề là con đường nguy hiểm, nhưng cũng là thứ đưa các em vượt khỏi giới hạn thông thường. Từ giờ, các em không còn là pháp sư, cũng chẳng phải chiến binh, mà là một thứ gì đó… hơn thế."

Ông ra hiệu, một thiết bị hình cầu phát sáng bay lên giữa không trung rồi mở ra một giao diện ma thuật – bên trong hiển thị tên từng học viên và nghề kết hợp của họ. Lúc này, từng người một được gọi lên để thể hiện kỹ năng cơ bản.

Vermax bước lên đầu tiên, với ánh mắt của bạn cùng phòng đang dõi theo. Anh thuần thục tạo một lá chắn năng lượng rồi lao lên với lối tấn công nhanh, kết hợp giữa sức mạnh vật lý và vài phép sét đơn giản – khiến thầy chủ nhiệm khẽ gật đầu hài lòng.

Tiếp đến là Louis, người đã chờ đợi phần này. Khi anh bước lên, chỉ cần một cú phẩy tay, những mũi tên ánh sáng đã xuất hiện quanh người như chờ lệnh. Với mỗi bước chân, Louis nhẹ nhàng điều chỉnh cự ly, vừa bắn tầm xa, vừa dùng ma thuật phong để thay đổi hướng tên. Anh vừa đẹp mắt, vừa chính xác – và trên hết là… quá điềm tĩnh.

Sau khi phần kiểm tra kết thúc, thầy chủ nhiệm tuyên bố:

> "Từ ngày mai, các em sẽ được chia nhóm để rèn luyện thực chiến. Nhưng trước tiên, tối nay, tất cả học viên mới của khối song nghề sẽ có một buổi tiệc làm quen tại khu sinh hoạt chung tầng 5."

Justnone bật cười vui vẻ:

> "Tiệc à? Vậy là có đồ ăn miễn phí rồi!"

Yurri cười nhẹ:

> "Và có thể cả vài lời thách đấu nữa…"

Vermax quay sang nhìn Louis, khẽ hỏi:

> "Cậu sẽ đi chứ?"

Louis nheo mắt cười:

> "Tôi nghĩ mình không nên bỏ lỡ buổi tiệc đầu tiên với… bạn cùng lớp đâu."

Buổi tối hôm đó, tầng 5 của khu sinh hoạt học viện Arcadia rực rỡ ánh đèn ma thuật. Căn phòng được trang trí giản đơn nhưng không kém phần ấm cúng, bàn tiệc bày đầy các món ăn đặc sản từ nhiều vùng miền của lục địa. Không khí náo nhiệt nhưng không quá ồn ào – đủ để tạo cảm giác thoải mái cho những người vừa mới làm quen nhau.

Phòng 307 bước vào cùng nhau. Vermax, Louis, Justnone, Yurri và hai học viên còn lại nhanh chóng thu hút ánh nhìn từ những học sinh khác – không chỉ vì bề ngoài ấn tượng mà còn vì họ thuộc nhóm học viên song nghề được đánh giá tiềm năng ngay từ những buổi đầu.

Justnone, lúc nào cũng là người phá băng:

> "Ôi trời ơi nhìn món kia đi, có cả bánh mật ong nướng kiểu Eldoria! Tôi tưởng món này chỉ có trong dịp lễ mùa xuân thôi chứ!"

Anh chàng kéo Vermax lại bàn ăn, bắt đầu bốc chuyện về quê hương và những ngày săn bắn ở rừng phương bắc. Còn Yurri, đứng gần đó, vừa nhâm nhi ly nước nho vừa cười nhẹ:

> "Cậu ấy nói nhiều thật đấy…"

Vermax chỉ gật đầu cười, nhưng ánh mắt anh không rời khỏi Louis, người vẫn đang đứng ở góc xa hơn, nói chuyện với một nhóm học viên khác – ánh mắt luôn quan sát, nụ cười dịu dàng nhưng dường như lúc nào cũng giữ một khoảng cách vô hình.

Một lúc sau, Louis quay trở lại nhóm và mời mọi người ra khu sân sau – nơi có một khu vực luyện tập nhỏ dành cho những ai muốn "giao lưu nhẹ".

> "Có ai muốn đấu thử không? Vừa học xong kỹ năng mới, tôi muốn kiểm tra phản ứng thực chiến của mọi người." – Louis cười, ánh mắt liếc nhẹ về phía Vermax.

Yurri nhướn mày:

> "Giao lưu nhẹ hay là kiểm tra sức mạnh thật đây?"

Vermax cười đáp:

> "Tôi không từ chối đâu."

Tại sân sau, một vòng tròn ma thuật phát sáng được vẽ lên làm sàn đấu. Các học viên khác bắt đầu tụ lại, tạo thành một vòng tròn nhỏ. Louis bước lên trước, tháo nhẹ áo choàng dài ra, để lộ bộ giáp nhẹ linh hoạt.

> "Một trận giao lưu ngắn thôi, không dùng vật phẩm hỗ trợ. Chỉ kỹ năng cá nhân." – Louis nói, tay cầm cung phát sáng nhẹ bằng tinh linh lực.

Vermax gật đầu, rút giáo ra từ vòng đeo sau lưng. Anh giữ thân thủ thấp, ánh mắt không rời đối thủ.

Trận đấu bắt đầu. Louis tung ra loạt tiễn thuật mang theo gió lốc, ép Vermax phải liên tục né tránh. Nhưng Vermax nhanh chóng phản ứng, dồn sét vào mũi giáo, tạo luồng điện từ dưới chân phản kích về phía Louis.

Cả hai như thể đang vẽ nên một vũ điệu trên sân đấu, ánh sáng và khí xoáy va chạm nhau giữa tiếng hò reo của những người xung quanh. Dù không ai giành chiến thắng rõ ràng, nhưng trận đấu để lại dấu ấn mạnh mẽ trong lòng những người chứng kiến.

Kết thúc, cả hai mỉm cười bắt tay – không lời nào cần nói thêm. Sự tôn trọng và hiểu nhau đã hiện rõ trong ánh mắt của họ.

Khi trận đấu giữa Vermax và Louis kết thúc, cả hai đều nhận được những ánh mắt thán phục từ các học viên xung quanh. Không khí náo nhiệt và tinh thần thi đấu bỗng lan truyền nhanh chóng khắp sân luyện tập.

Justnone vừa ngáp vừa xoay vai, bước lên giữa vòng tròn:

> "Xem ra giờ mới thật sự vui đây… Ai muốn thử vận may nào?"

Một vài học viên nhanh chóng bước lên đối đầu với anh. Nhưng chỉ sau vài phút, họ bắt đầu nhận ra rằng Justnone không chỉ nói nhiều, mà còn đánh rất đau.

Với những đòn tay cực kỳ chính xác và các thế võ được truyền dạy từ gia tộc thợ săn của mình, anh di chuyển linh hoạt, tận dụng từng khoảng hở nhỏ nhất của đối thủ. Ba học viên vừa bước lên lần lượt bị hạ gục, không một ai đỡ nổi liên hoàn cước gối tay của Justnone.

> "Ba người rồi nhỉ? Ai tiếp theo?" – anh cười, lau mồ hôi trên trán.

Tiếng xì xào bắt đầu vang lên trong đám đông, nhưng rồi ánh mắt mọi người lại dồn về Yurri – cô gái với mái tóc trắng như tuyết đang siết lại bao tay chiến đấu của mình.

> "Thôi được, để tôi đỡ mất công chờ." – Yurri nhẹ nhàng bước ra, ánh mắt lướt qua Justnone như một lời khiêu chiến.

Nhưng không như anh, Yurri không chỉ đấu với một người. Từng nhóm 2 – 3 người bước lên, và cô vẫn liên tục hạ gục họ với tốc độ chóng mặt. Những phát bắn chớp nhoáng, pha trộn cùng thân pháp nhanh như lốc khiến mọi đối thủ trở tay không kịp. Mỗi phát di chuyển là một mục tiêu trúng đòn.

Mười một người.

Tất cả đều bị cô đánh bại. Có người chưa kịp tung hết kỹ năng, có kẻ chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã bị khóa đòn.

Sau khi kết thúc, Yurri chỉ quay lại phía đám đông, nhướng mày nhẹ:

> "Còn ai muốn thử không?"

Không ai bước lên nữa.

Louis vỗ tay khẽ:

> "Xem ra phòng 307 của chúng ta… toàn là quái vật rồi."

Vermax đứng bên cạnh, ánh mắt sáng lên – lần đầu tiên sau nhiều năm, anh cảm thấy một điều gì đó rất rõ ràng: "Mình đang ở đúng nơi."

Tối hôm đó, sau một ngày đầy sôi động và không ít bất ngờ tại sân luyện tập, cả nhóm học viên phòng 307 lặng lẽ rảo bước trở về khu ký túc xá.

Trên đoạn hành lang dài được thắp sáng bởi những viên đá phép phát ánh sáng mờ ấm áp, Yurri – vẫn giữ dáng vẻ điềm tĩnh nhưng ánh mắt có phần tò mò – bất chợt quay sang Vermax:

> "Này, cậu học mấy chiêu đó từ ai thế? Không giống cách dạy của giáo trình bình thường lắm."

Vermax gãi đầu, cười nhẹ:

> "Ừm… tôi được huấn luyện đặc biệt trước khi vào học viện. Còn mấy đòn đó… tôi tự chỉnh sửa lại cho hợp với cách đánh của mình."

Justnone chen ngang:

> "Tôi bảo rồi, cậu ta không đơn giản. Nhìn cách di chuyển là biết từng được rèn ép cỡ nào."

Louis đi ngay phía sau, tay đút túi, bật cười:

> "Mấy người hôm nay cho tôi mở mang tầm mắt thật đấy. Đúng là Eldoria chẳng thiếu nhân tài."

Kael, chàng trai mặc giáp đen như một sát thủ, chỉ khẽ gật đầu mà không nói gì. Tuy trầm lặng, nhưng ánh mắt anh luôn dõi theo từng người trong nhóm như đang âm thầm đánh giá.

Nimue, cô gái với mái tóc ngắn và ánh mắt lơ đãng, cuối cùng cũng lên tiếng:

> "Chắc tôi phải tăng cường tập luyện rồi… Không thì sẽ bị các cậu bỏ lại phía sau mất."

Khi về đến khu ký túc xá, nhóm được chia phòng theo giới tính.

Vermax, Justnone, Louis, và Kael được chỉ định ở trong các phòng đơn liền kề nhau – vẫn thuộc cụm phòng 307 nhưng mỗi người có không gian riêng.

Yurri và Nimue thì được sắp xếp ở cùng một căn phòng hai giường, với cửa sổ nhìn ra sân sau của học viện – nơi những vườn phép thuật nhỏ đang được chăm sóc cẩn thận bởi các học viên năm cuối.

Trước khi tách nhau ra, Yurri vẫn kịp quay sang nói nhỏ với Vermax:

> "Mai nếu có thời gian, tôi muốn luyện tập phối hợp. Có hứng không?"

Vermax gật đầu:

> "Tất nhiên rồi."

Họ tạm biệt nhau, cánh cửa phòng lần lượt đóng lại – khép lại một ngày dài và mở đầu cho một hành trình học viện vừa bắt đầu... nhưng chắc chắn sẽ không đơn giản.

Đêm buông xuống học viện Arcadia một cách lặng lẽ. Trong căn phòng đơn của mình, Vermax vẫn chưa thể chợp mắt. Anh ngồi bên bàn, ánh sáng mờ từ quả cầu ma thuật lơ lửng phía trên đầu soi rõ những nét vẽ nguệch ngoạc của anh trên cuốn sổ tay cũ kỹ. Đó là những phác thảo lại các thế tấn công, đường đi của ma pháp, và tư thế chiến đấu – tất cả được ghi lại từ những buổi huấn luyện gian khổ với các hộ vệ.

Đột nhiên… cộc cộc!

Một tiếng gõ nhẹ vang lên trên khung cửa sổ nhỏ bên góc phòng.

Vermax nhíu mày, đứng dậy tiến lại gần và mở cửa. Một cơn gió lạnh đêm thổi ùa vào, nhưng thứ khiến anh chú ý hơn là một con chim ưng to lớn với lông vũ đen bóng đang đậu ngay trên bệ cửa. Trên lưng nó buộc một chiếc hộp nhỏ bằng kim loại có hoa văn tinh xảo.

Vermax cẩn thận tháo chiếc hộp ra. Con chim ưng khẽ gật đầu với anh, rồi dang cánh vút lên trời, biến mất vào màn đêm như chưa từng xuất hiện.

Anh đóng cửa lại, mang hộp lên bàn và mở ra. Bên trong là một lá thư viết tay và một chiếc vòng kim loại có mắt kính nhỏ tích hợp ở bên hông, kiểu dáng gọn gàng và toát lên vẻ hiện đại – rõ ràng là một thiết bị công nghệ cao.

Vermax cầm lá thư lên, giọng nữ quen thuộc như vang vọng qua từng dòng chữ viết tay mềm mại:

> "Gửi Vermax,

Ta nghe từ Geralt rằng cậu đã vào học viện – và vẫn đang sống sót, điều đó thật tuyệt. Đây là một món quà nhỏ từ ta, chiếc CycloRing. Nó là một thiết bị phân tích chiến đấu, có thể giúp ghi lại chuyển động, phản ứng và kể cả chỉ số ma lực trong lúc giao chiến. Có chế độ ghi nhớ và mô phỏng lại, nên cậu có thể xem lại và cải thiện chiêu thức.

Nhớ đeo ở tay trái, đừng làm rơi – ta mất khá nhiều điểm tín dụng công nghệ mới xin được nó đấy.

À, nhớ giữ gìn sức khoẻ. Và đừng quên điều quan trọng nhất: Đừng chết.

– Selene."

Vermax khẽ mỉm cười. Anh cầm chiếc vòng lên, đeo thử vào tay trái – chiếc vòng phát ra ánh sáng xanh nhẹ và lập tức thu gọn vừa vặn theo cổ tay anh, như thể được thiết kế riêng cho anh vậy.

Nhìn xuống cuốn sổ tay còn dang dở, anh nhấn nhẹ vào mắt kính bên hông của vòng. Một giao diện phép-công nghệ nhỏ hiện ra trong tầm nhìn anh – đơn giản nhưng đầy đủ các tùy chọn.

> "Giờ thì mình có thể luyện tập hiệu quả hơn rồi…" – anh thì thầm, ánh mắt ánh lên tia háo hức mới.

Ngoài kia, trăng vẫn treo cao… Và một hành trình đầy bất ngờ vẫn chỉ mới bắt đầu.

Còn tiếp!!