Chương IX
Sáng hôm sau, ánh sáng đầu tiên của bình minh len qua khung cửa sổ, kéo Vermax ra khỏi giấc ngủ ngắn nhưng sâu. Anh ngồi dậy, mắt vẫn còn hơi nặng, nhưng bàn tay vô thức chạm vào cổ tay trái – nơi chiếc CycloRing Selene gửi hôm qua vẫn nằm đó, khẽ phát ra ánh sáng nhạt khi anh cử động.
Sau khi thay đồ và vệ sinh cá nhân nhanh chóng, Vermax rời khỏi phòng. Hành lang dẫn ra khu học chính vẫn còn vắng người. Một vài học viên từ những phòng khác cũng đang lục tục di chuyển, gương mặt vừa háo hức, vừa lo lắng cho buổi học đầu tiên.
Tại khu giảng đường phía Đông, lớp Song Nghề đã tụ họp đông đủ.
Justnone vẫy tay gọi Vermax từ hàng ghế phía trước. Bên cạnh cậu ta là Kael, Yurri, Nimue, và Louis – mỗi người mang một khí chất riêng biệt, nhưng đều có điểm chung là ánh mắt tự tin và bản lĩnh.
Phía trên bục giảng, thầy chủ nhiệm – một người đàn ông lớn tuổi, râu bạc dài và đôi mắt sắc bén nhưng ấm áp – bước ra, tay cầm theo một cây quyền trượng ánh kim.
> "Chào mừng các em đến với học kỳ đầu tiên tại học viện Arcadia.
Đây không chỉ là nơi dạy các em chiến đấu, mà là nơi rèn luyện tư duy, sự phối hợp và khả năng thích nghi với mọi hoàn cảnh – thứ khiến một người bình thường khác biệt với một người sống sót."
Giọng nói trầm vang vọng khắp căn phòng. Rồi ông đưa tay chỉ vào một tấm bảng tinh thể phía sau, nơi các tên và môn học của từng học viên lần lượt hiện lên.
Khi đến tên Vermax, hàng chữ hiện rõ:
> Vermax – Song Nghề: Chiến Binh - Pháp Sư
Môn học kỳ 1: Kiểm Soát Ma Lực – Cơ Bản Cận Chiến – Phối Hợp Song Nghề – Chiến Thuật Đội Nhóm.
Tiếp theo là Justnone – Pháp Sư - Võ Sĩ, Yurri – Chiến Binh - Xạ Thủ, Nimue – Phục Sư - Ảo Thuật Gia, Kael – Sát Thủ - Chiến Binh, và cuối cùng là Louis – Pháp Sư - Cung Thủ.
Thầy chủ nhiệm mỉm cười:
> "Những lớp Song Nghề các em chọn đều hiếm, nhưng đầy tiềm năng. Và do sự đặc biệt của các em, học viện đã xếp các em thành một nhóm đặc biệt – sẽ tham gia một số khoá huấn luyện và thực chiến riêng biệt."
Cả nhóm nhìn nhau đầy phấn khích. Vermax cảm nhận rõ một điều: Mỗi người ở đây, không chỉ đơn giản là học viên – mà là những mảnh ghép được chọn lựa kỹ lưỡng cho một mục đích lớn hơn.
Thầy chủ nhiệm tiếp tục nói, giọng đột nhiên trở nên nghiêm túc hơn:
> "Chiều nay, các em sẽ bắt đầu buổi huấn luyện nhóm đầu tiên tại sân số 7. Hãy đến đúng giờ. Và… đừng quên – tại Arcadia, những ai không thể theo kịp… sẽ bị đào thải."
Bầu không khí trở nên yên lặng trong một thoáng. Vermax siết nhẹ nắm tay, ánh mắt ánh lên sự quyết tâm.
Buổi sáng hôm đó, không khí tại giảng đường số 4 yên tĩnh lạ thường. Từng tiếng giảng bài của thầy chủ nhiệm vang lên rõ ràng, rành mạch, mang theo chiều sâu của kiến thức được đúc kết từ hàng chục năm kinh nghiệm.
Ông giảng về các dạng ma lực cơ bản, các mô hình chuyển hóa năng lượng, và cách khai thác tinh thần lực hiệu quả để phối hợp giữa hai nhánh nghề – một phần kiến thức cực kỳ quan trọng cho các học viên song nghề như họ.
Vermax chăm chú ghi chép, đầu óc liên tục hình dung lại cách điều hướng ma lực vào chiêu thức cận chiến – điều mà anh từng cố gắng luyện trong các buổi huấn luyện trước kia.
Yurri cũng khá tập trung, thỉnh thoảng đặt bút ghi vài dòng vào cuốn sổ nhỏ màu bạc.
Kael thì lặng im, ánh mắt sắc bén như đang phân tích từng chi tiết thầy giảng.
Nimue thì vừa ghi chép, vừa thì thầm đọc lại kiến thức theo kiểu riêng.
Chỉ có Louis là khác biệt – anh ngồi khoanh tay dựa vào lưng ghế, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt rõ ràng là đang… chán đến tận óc.
Thỉnh thoảng, Louis quay sang Vermax và nói nhỏ với giọng nửa bông đùa:
> "Nếu còn phải nghe thêm về luồng tinh lực nguyên tố lần nữa… tôi thà đi nghe một bài ca của mấy lão say rượu ở quảng trường còn hơn."
Vermax chỉ cười nhẹ, lắc đầu không đáp.
Khi tiết học sáng kết thúc, thầy giáo cho cả lớp nghỉ trưa tự do. Vừa bước ra khỏi giảng đường, Justnone đã vỗ tay cái bốp, ánh mắt rạng rỡ như sắp tổ chức lễ hội:
> "Nào nào, chúng ta mới vào học được mấy ngày thôi! Tinh thần còn đầy đủ, bụng đang đói, đầu thì quá tải! Giờ là lúc xả hơi chút chứ nhỉ? Ai đi cùng tôi ăn trưa ở quảng trường học viên không?"
Không ai trả lời ngay – nhưng nụ cười nhiệt tình và năng lượng tích cực của Justnone khiến mọi người không nỡ từ chối. Vermax gật đầu, Yurri cũng mỉm cười đáp:
> "Cũng được, đi đổi gió một chút cho nhẹ đầu."
Kael khẽ nhún vai, Nimue thì lặng lẽ đi theo không nói gì. Louis liếc sang Justnone như định từ chối, nhưng khi thấy mọi người đều đi, anh đành bước theo với vẻ bất lực:
> "Chết tiệt… đúng là không thoát được cái vẻ thân thiện dai dẳng của cậu."
Justnone quay đầu lại, cười toe toét:
> "Cứ đi đi rồi cảm ơn tôi sau!"
Tại quảng trường trung tâm học viện Arcadia, ánh nắng nhẹ len qua những vòm cây cao, rọi xuống sân đá lát ánh bạc. Học viên mới tấp nập tụ họp quanh những quầy đồ ăn đa sắc màu, tiếng cười nói vang vọng khắp nơi, tạo nên không khí sống động hiếm có trong khuôn viên thường ngày nghiêm túc này.
Nhóm sáu người của phòng 307 – Vermax, Louis, Yurri, Justnone, Kael và Nimue – vừa xuất hiện đã khiến cả quảng trường như chững lại đôi chút. Mọi ánh nhìn đổ dồn về họ. Họ không mặc giáp lộng lẫy, không phô trương vũ khí, nhưng uy thế từ những trận đấu hôm qua đã lan khắp học viện như một làn sóng.
> "Chính là họ đấy! Người dùng sét đỏ, cô gái tóc trắng với 11 trận toàn thắng…"
"Người dùng kiếm và ma pháp kia là ai nhỉ? Nhìn nguy hiểm thật…"
"Tôi nghe thầy giáo nói, họ là học viên lớp 307 – lớp song nghề đặc biệt."
Vermax chỉ cười nhẹ, có chút ngại ngùng trước sự chú ý. Nhưng Justnone thì tỏ ra hào hứng thấy rõ, cậu ta huých vai Vermax và nói nhỏ:
> "Tôi cá với cậu, mấy ngày nữa chúng ta thành huyền thoại của khóa này."
Louis, khoanh tay dựa vào cột đá gần đó, thở dài:
> "Sự nổi tiếng sớm quá chỉ thu hút những thứ rắc rối thôi."
Yurri liếc nhìn Louis, cười nửa miệng:
> "Cậu nói như đã quen với việc nổi tiếng vậy?"
> "Vấn đề là… tôi đúng là quen rồi." – Louis đáp, ánh mắt lấp lánh sau tấm áo choàng đỏ nhạt.
Ở tầng hai, ẩn sau lan can của dãy hành lang phía trên quảng trường, bốn bóng người đứng im lặng như những cái bóng quan sát. Không ai trong số họ mặc đồng phục học viện. Ánh mắt lạnh lùng, thăm dò như những con dã thú ẩn mình.
Một người trong số họ lên tiếng, giọng châm biếm:
> "Ồn ào thật. Mới vài cú tung hô đã thành tâm điểm."
> "Bọn họ là học viên song nghề khóa mới." – Một người khác lật quyển sổ da, liếc qua vài dòng ghi chép – "Lớp 307. Mấy người đó mạnh thật, nhưng vẫn còn non."
Người đứng giữa, tóc đen dài buộc gọn, áo choàng bạc mờ, ánh mắt sâu như vực thẳm. Hắn tên là Zeyn – một trong những học viên song nghề khóa trước, nổi tiếng với thành tích tuyệt đối trong các kỳ kiểm tra.
Hắn không nói gì, chỉ nhìn Vermax thật lâu. Một cơn gió lướt qua, khiến vạt áo choàng của hắn khẽ tung bay.
Một cô gái trong nhóm quay sang hỏi:
> "Zeyn, có cần để ý đến họ không?"
Zeyn nhếch mép cười nhạt:
> "Không cần... Ít nhất là chưa."
Nói rồi cả bốn người quay bước, bóng dáng tan vào hành lang, để lại chỉ làn gió lạnh lướt qua tầng hai – một cơn lạnh mơ hồ báo hiệu những ngày sắp tới sẽ không yên bình.
Tuần học đầu tiên tại Học viện Arcadia trôi qua với đầy ắp những trải nghiệm mới lạ và thử thách bất ngờ dành cho Vermax và các bạn cùng phòng của anh – lớp song nghề 307.
Các buổi học lý thuyết ban đầu khá nặng, đặc biệt với những người xuất thân từ gia tộc chiến binh như Justnone hay Yurri, nhưng cả nhóm vẫn cố gắng thích nghi. Vermax nhanh chóng bộc lộ tư duy chiến thuật vượt trội và khả năng ghi nhớ tốt, đặc biệt khi học các môn kết hợp giữa lý thuyết ma pháp và ứng dụng trong chiến đấu.
Trong các buổi thực hành, các học viên lớp 307 được chia thành nhiều nhóm để thử nghiệm kỹ năng phối hợp. Dưới sự chỉ dẫn của thầy chủ nhiệm, họ phải học cách kết hợp giữa hai nghề mà họ chọn. Vermax – chiến binh kiêm pháp sư – thể hiện những đòn phản ứng nhanh, kết hợp ánh chớp đỏ với kỹ thuật giáo pháp đầy chính xác khiến thầy chủ nhiệm phải gật gù khen ngợi.
Louis, với sự lãnh đạm và tĩnh lặng, lại khiến cả lớp bất ngờ khi vận dụng năng lượng tinh linh để tạo ra lớp giáp ma thuật bảo vệ toàn đội trong một tình huống giả lập đột kích. Khi thầy hỏi ai là người dạy cậu điều này, Louis chỉ nhún vai:
> "Là bản năng."
Yurri và Justnone lại phối hợp vô cùng ăn ý, cô tấn công tầm xa bằng kỹ năng bắn đôi mũi tên bọc năng lượng, còn Justnone áp sát địch, dùng võ công gia truyền dồn kẻ địch vào thế bị động.
Kael và Nimue vẫn chưa bộc lộ rõ sở trường nhưng lại có tiềm năng trong các tình huống linh hoạt và chiến đấu hỗ trợ.
Ngoài giờ học, nhóm 307 bắt đầu thân thiết hơn. Họ ăn cùng nhau, luyện tập cùng nhau và đôi khi còn thức khuya tán gẫu về những buổi học, thầy cô khó tính hay những món ăn kỳ lạ của căn tin học viện.
Một buổi tối, khi cả nhóm ngồi trên ban công ký túc xá nhìn về bầu trời rực sao, Justnone buông một câu nói khiến ai cũng im lặng:
> "Các cậu nghĩ... chúng ta được chọn vào lớp này vì điều gì? Hay là đang bị kéo vào một chuyện lớn hơn?"
Không ai trả lời ngay lúc đó, nhưng tất cả đều biết, bản thân họ – những người cùng hội tụ tại lớp song nghề – sẽ không chỉ là học viên bình thường. Và học viện Arcadia, với vẻ ngoài yên bình và cổ kính, dường như đang ẩn giấu nhiều điều chưa được kể.
Kỳ kiểm tra đầu kỳ của Học viện Arcadia – một sự kiện được đồn đại khắp các dãy hành lang, nay đã chính thức được công bố.
Toàn bộ 1.209 học viên năm nhất được tập trung tại Quảng Trường Phán Xét, nơi các giáo viên đứng thành hàng, uy nghi và nghiêm nghị. Bầu không khí căng như dây đàn. Học viên nào cũng nghe những tin đồn từ các khóa trước – về một bài kiểm tra sống còn, khốc liệt và không khoan nhượng.
Thầy chủ nhiệm của lớp song nghề 307 bước lên giữa quảng trường, giọng nói vang vọng khắp không gian:
> "Các em thân mến, kỳ kiểm tra đầu kỳ – hay còn gọi là 'Khảo Thí Thực Nghiệm' – sẽ chính thức bắt đầu trong ít phút nữa. Đây không chỉ là một bài kiểm tra kỹ năng, mà là phép thử của tinh thần, ý chí, và sự thích nghi."
> "Toàn bộ học viên sẽ được đưa vào một không gian mô phỏng đặc biệt, kéo dài 1 tháng bên trong, tương đương 3 ngày bên ngoài. Mỗi người được trang bị một vòng cổ công nghệ – định vị, theo dõi sức khỏe, và là 'chìa khóa thoát thân'. Nếu cảm thấy bản thân không thể tiếp tục, hãy nói: 'Tôi từ bỏ'. Lập tức, hệ thống sẽ đưa các em ra ngoài… và đồng nghĩa với việc bị đuổi khỏi Học viện Arcadia.
Một làn sóng thì thầm, căng thẳng lan rộng. Một số người nuốt nước bọt, có người siết chặt nắm tay. Nhưng ánh mắt của những học viên như Vermax, Louis, Yurri, Justnone… thì khác – họ sáng lên, không phải vì sợ hãi, mà vì máu chiến đấu đang trỗi dậy.
"Không gian khảo thí" là một khu vực giả lập khổng lồ – nơi mọi thứ đều thật: quái vật, môi trường, đói khát, thậm chí là đau đớn. Các học viên không được mang vũ khí hiện đại hoặc vật phẩm ngoài chương trình học, thay vào đó, họ phải sử dụng những kỹ năng, ma pháp, kiến thức sinh tồn đã được dạy trong 7 tuần vừa qua.
> "Chúng tôi sẽ chia các em thành từng nhóm ngẫu nhiên từ 5–7 người. Nhưng nhớ lấy, đây không phải trò chơi. Nếu không học được cách tin tưởng, hợp tác, hoặc chiến đấu khi cần, thì các em không thể sống sót."
Cả quảng trường chìm trong ánh sáng chói lòa khi các cổng dịch chuyển không gian bắt đầu mở ra. Những cánh cổng đầy ma pháp và hơi thở của bí ẩn cuốn từng nhóm học viên vào thế giới của riêng mình.
Trước khi bước vào cổng, Justnone vỗ vai Vermax và cười:
> "Hy vọng chúng ta ở cùng đội. Nếu không… cố mà sống sót nhé!"
Yurri liếc nhìn đám đông, giọng lạnh như băng:
> "Không ai được phép gục ngã. Chúng ta là lớp 307."
Louis, đứng sát cạnh Vermax, khẽ nói, nhưng đủ để cả nhóm nghe:
> "Đây là lúc… những đứa con của Arcadia chứng minh giá trị thật sự."
Cổng dịch chuyển sáng bừng. Và rồi, từng nhóm học viên biến mất khỏi quảng trường – bắt đầu bước vào một cuộc thử thách sinh tử, nơi không còn điểm số… mà chỉ có sống hoặc bị loại.
Còn tiếp!!