Chương X
Kỳ khảo thí bắt đầu.
Ngay khi bước qua cổng không gian, một luồng ánh sáng mãnh liệt ập đến, khiến mọi tân sinh đều nhất thời mất đi ý thức trong thoáng chốc.
Vút.
Khi tầm nhìn dần trở lại, thứ đầu tiên họ cảm nhận được… là gió. Gió mạnh, rít lên bên tai. Tiếp đó là cảm giác lưng đang trôi giữa không trung, và khi ngẩng đầu lên—
Bầu trời. Rộng lớn. Bao la. Không một vết mây. Và phía dưới—
Một hòn đảo khổng lồ giữa đại dương, bao phủ bởi rừng rậm, núi đá, sông suối và vô số tàn tích cổ kính nằm rải rác như những mảnh ghép lịch sử bị quên lãng.
Tất cả tân sinh… đang rơi tự do từ bầu trời.
Tiếng la hét vang khắp không trung. Nhiều học viên hoảng loạn, số khác giữ được bình tĩnh, nhanh chóng hành động.
Vermax, ngay khi lấy lại được thăng bằng, triệu hồi cây giáo ánh sét của mình. Anh nhắm thẳng mặt đất, vận khí vào đôi chân và truyền ma thuật sét xuyên qua toàn thân. Trong nháy mắt, một tia sét đỏ-xám như mũi tên xé gió, lao thẳng xuống như thiên lôi giáng thế. Khi chỉ còn vài chục mét, Vermax đâm cây giáo xuống không khí, giải phóng năng lượng để triệt tiêu lực rơi, đáp xuống mặt đất với một luồng bụi và sấm vang nhẹ.
Louis, ở một phương trời khác, vẫn giữ nụ cười lạnh lùng. Lửa xanh thẫm bao quanh cơ thể anh, chậm rãi như một ngọn hỏa diễm đảo chiều trọng lực. Anh lơ lửng, nhẹ nhàng hạ xuống, đôi mắt nâu bình thản quan sát những người đang vật lộn giữa không trung. Không vội, không loạn. Chỉ có sự kiểm soát tuyệt đối.
Justnone thì khác, tung người xoay vòng như một chiến binh săn mồi. Anh đạp lên từng mảnh gió, dùng kỹ thuật của thợ săn kết hợp ma pháp khí để tạo đệm không khí, rồi tiếp đất bằng một cú xoay người đẹp mắt như võ sĩ biểu diễn.
Yurri, mái tóc trắng tung bay, rút từ sau lưng hai khẩu nỏ ma thuật cỡ nhỏ, bắn liên tiếp xuống đất tạo ra lực đẩy phản hồi giúp cô hạ xuống như một chiếc lá nhẹ. Khi đáp đất, cô không quên liếc mắt quanh — sẵn sàng vào trận chiến nếu có gì bất thường.
Nimue, cô gái nhỏ nhắn mang nghề ảo thuật – phục sư, vẽ ra một vòng ảo mộng dưới chân, tạo thành một con đại bàng ánh sáng để cưỡi xuống mặt đất như một nữ pháp sư cổ đại.
Trên khắp đảo, những ánh sáng rực rỡ, tàn ảnh ma pháp, đòn tấn công gió – đất – băng – lửa… hiện lên như một bản giao hưởng của những kẻ trẻ tuổi vừa đặt bước chân đầu tiên vào chiến trường thực sự.
Từ xa, trên đỉnh tháp cao nhất của đảo – một pháp sư già với đôi mắt phát sáng đang ghi chép lại dữ liệu. Bên cạnh ông là một bảng điều khiển nổi với hàng trăm chấm sáng đang di chuyển liên tục.
> "Thế hệ năm nay… có vẻ thú vị hơn ta tưởng." – ông lão mỉm cười.
Cuộc khảo thí sống còn kéo dài 1 tháng đã chính thức bắt đầu. Tình bạn, sự phản bội, khát vọng, và nỗi sợ – tất cả sẽ dần hé lộ trong trò chơi sinh tồn không khoan nhượng này.
Khu rừng... quá yên tĩnh.
Vermax vừa tiếp đất. Cú đáp được anh xử lý hoàn hảo, nhưng thứ đón chờ anh lại không phải những tiếng xôn xao hay bước chân của bạn đồng hành... mà là sự im lặng tuyệt đối.
Xung quanh anh là một khu rừng rậm rạp, cây cối cao lớn chằng chịt, lá cây dày đặc như đang cố che giấu điều gì đó. Không một tiếng chim. Không một dấu hiệu của quái vật. Không một bóng người.
Vermax đưa mắt nhìn quanh, cây giáo trong tay vẫn còn phát sáng nhẹ bởi ma lực dư âm. Gió lùa nhẹ qua rừng, mang theo mùi ẩm mốc của rêu và đất, thi thoảng là hương ngai ngái của lá mục. Tĩnh lặng đến mức… khiến da thịt anh nổi gai.
> "Chỗ này… không bình thường." – Vermax thầm nghĩ.
Anh khom người xuống, lấy tay chạm vào đất, cảm nhận tàn dư của năng lượng. Nhưng chẳng có gì. Không khí ở đây không hề có dấu hiệu của sự sống khác — quái vật, động vật, hay con người.
> "Chẳng lẽ hơn một ngàn người rơi xuống… mà lại không ai gần khu vực này?"
Cây giáo khẽ xoay trong tay, ánh sét mờ mờ tụ lại quanh lưỡi giáo như một phản xạ. Vermax không chờ đợi. Anh nhảy lên một thân cây gần đó, rồi chuyền từ nhánh này sang nhánh khác như một kẻ săn mồi lặng lẽ. Mục tiêu: tìm người. Tìm manh mối. Tìm bất kỳ thứ gì chứng minh… anh không đơn độc.
Một giờ trôi qua.
Chẳng ai.
Chẳng gì.
Chỉ có tiếng gió và tiếng bước chân của chính anh.
> "Nếu cứ như thế này… mình sẽ lạc mất hướng."
Vermax dừng lại bên một gốc cây lớn, đặt tay lên thân cây, hít thở chậm. Anh nhớ lời giảng của Selene: "Khi ma pháp sét của em đủ nhạy, hãy học cách cảm nhận xung động trong không gian. Mọi vật đều có xung động của riêng nó."
Anh nhắm mắt lại, cây giáo cắm xuống đất. Một luồng sét nhẹ phát ra từ mũi giáo, len lỏi vào lòng đất, như một tín hiệu dò tìm. Dù chưa hoàn chỉnh, nhưng…
Tách!
Đôi mắt Vermax mở to.
Ở xa, rất xa về phía Tây Nam — có một nguồn năng lượng khác.
> "Cuối cùng cũng có hướng đi rồi."
Anh rút giáo ra, nhảy xuống đất, hướng về phía Tây Nam như một tia sét sống, băng qua những tán cây và vùng đất hoang sơ.
Thử thách sinh tồn mới chỉ bắt đầu…
Và Vermax vẫn chưa biết — có những thứ nguy hiểm hơn quái vật đang đợi phía trước.
Vermax rẽ lá, vượt qua một bụi cây rậm rạp thì dừng sững lại.
Ngay trước mặt anh là một gốc cây khổng lồ đổ rạp, nhưng điều khiến anh chú ý không phải thân cây mà là người con gái đang bị mắc kẹt bên dưới một cành lớn. Mái tóc màu bạc óng ánh rủ xuống vai, đôi mắt xanh lam sáng như bầu trời ngẩng lên nhìn anh — dù tình huống có vẻ nguy hiểm, nhưng nụ cười cô ấy lại khiến không khí bớt căng thẳng hẳn.
> "Nếu cậu không phiền… có thể giúp tôi được không?" – giọng nói cô gái vang lên nhẹ nhàng nhưng không hề yếu ớt.
Vermax không trả lời ngay. Anh đưa mắt đánh giá tình huống, sau đó bước lại gần, chống cây giáo xuống đất rồi dùng tay nâng nhẹ cành cây, tạo khe hở. Cô gái linh hoạt trườn ra ngoài trước khi nó sập xuống đất với tiếng rầm nặng nề.
> "Cảm ơn nhé, tôi cứ nghĩ sẽ phải nằm đó chờ vài giờ nữa." – Cô phủi bụi trên váy, vẫn giữ nụ cười tự nhiên.
Vermax gật nhẹ. "Không sao. Cô vẫn ổn chứ?"
> "Ổn mà. Tôi tên là Aeris, học ngành thuật giả kim. Thật ra tôi đang thử nghiệm một lọ thuốc tăng sức mạnh… nhưng nó phát nổ hơi sớm hơn dự kiến." – cô vừa cười vừa giơ ra một chiếc ống nghiệm vỡ nát cháy đen.
"Còn cậu thì sao? Không giống dân giả kim lắm."
Vermax đáp, "Tôi là song nghề — pháp sư và chiến binh. Tên tôi là Vermax."
Ánh mắt Aeris sáng lên. "Ồ, vậy là chúng ta cùng khóa năm nay rồi. Nhưng sao tôi chưa thấy cậu trong khu vực ban đầu?"
> "Có vẻ chúng ta bị tách xa nhau lúc rơi xuống." – Vermax nói, mắt vẫn cảnh giác quan sát xung quanh.
Aeris gật đầu. "Vậy thì… chúng ta tạm thời hợp tác chứ? Tôi giỏi chế tạo, phân tích, nhưng không mạnh về chiến đấu. Nếu có ai như cậu đi cùng thì tuyệt."
Vermax im lặng một giây rồi đồng ý. "Được. Nhưng chúng ta nên tìm nơi cao hơn để quan sát toàn cảnh hòn đảo."
Aeris giơ một ngón tay, "Thỏa thuận! Nhưng để tôi đi trước… tôi có thiết bị phát hiện sinh vật sống, nếu có quái vật gần đó — tôi sẽ biết trước!"
Cô gái thuật giả kim rảo bước dẫn đường, chiếc balo đầy vật dụng đung đưa sau lưng. Vermax nhìn theo, lòng hơi bất ngờ vì gặp được một người đồng hành vừa hữu dụng, vừa… khá thú vị.
Cuộc hành trình của họ trong hòn đảo sinh tồn giờ đây đã bước sang một trang mới. Và không ai biết được, cặp đôi bất ngờ này sẽ đối mặt với điều gì khi màn đêm buông xuống.
Vermax và Aeris đang men theo một lối mòn phủ đầy rêu xanh giữa rừng thì bất ngờ, Aeris khẽ vỗ vai Vermax.
> "Này, nhìn kìa..." – cô thì thầm rồi chỉ tay về phía bầu trời phía đông.
Vermax ngẩng đầu lên, ánh mắt chăm chú theo hướng tay cô. Trên bầu trời, hàng loạt quả cầu ánh sáng rực rỡ đang được bắn lên cao, phát sáng lấp lánh như những ngôi sao nhân tạo. Chúng lơ lửng trong không trung một lúc rồi phát nổ nhẹ nhàng, giải phóng làn khói màu và một loại ánh sáng phát xung dạng sóng, đủ để nhìn thấy từ xa hàng dặm.
> "Có vẻ như… ai đó đang cố gây sự chú ý." – Aeris đoán. "Khả năng cao đó là điểm tập kết, hoặc ít nhất là một nhóm lớn đang gọi người tới."
Vermax vẫn nhìn chằm chằm lên trời, trầm ngâm.
> "Chúng ta có nên đến đó không?" – Aeris hỏi tiếp, tay đã đặt lên balo, sẵn sàng chuyển hướng.
Vermax suy nghĩ một lúc. Trong một thử thách sinh tồn, đi về phía nơi có đông người vừa có lợi vừa có rủi ro. Có thể dễ tìm đồng minh, trao đổi thông tin... nhưng cũng dễ xảy ra xung đột, nhất là với những kẻ muốn loại bớt đối thủ.
Cuối cùng, anh gật đầu.
> "Chúng ta đến xem thử. Nếu tình hình xấu, ta vẫn còn đường lui."
Aeris cười nhẹ. "Tốt. Tôi cũng tò mò đám người có thể bắn mấy thứ phát sáng đó là ai."
Họ bắt đầu rẽ hướng, tiến về phía phát ra ánh sáng. Trên đường đi, từng đợt ánh sáng từ các quả cầu vẫn tiếp tục nổ tung trên trời, dẫn đường cho những tân sinh viên rải rác khắp đảo. Một vài nhóm nhỏ bắt đầu lộ diện từ xa xa — tất cả đều hướng ánh mắt lên bầu trời như một ngọn hải đăng giữa vùng hoang đảo.
Tuy nhiên, không phải ai cũng chọn đến. Trong những vùng sâu của hòn đảo, một số người đang ẩn mình, xem đó là cái bẫy hoặc đơn giản không tin vào việc hợp tác. Những cá nhân nguy hiểm, những chiến binh đơn độc... hay những người có kế hoạch khác.
Còn với Vermax và Aeris, hành trình đến điểm tập kết có thể sẽ là bước ngoặt đầu tiên trong bài kiểm tra sống còn này.
Khi Vermax và Aeris bước tới nơi phát ra ánh sáng, một khung cảnh bất ngờ mở ra trước mắt họ: giữa khu rừng rậm, ẩn mình sau những tầng cây rậm rạp là một tòa lâu đài cũ kỹ bị bỏ hoang, với phần mái vỡ nát và dây leo bám đầy tường đá. Xung quanh lâu đài, gần trăm tân sinh viên đang tụ tập, dựng doanh trại tạm thời bằng vải bạt, cành cây, và những vật liệu họ tìm được trên đảo.
Phía trên cao, đứng trên một ban công đá nứt nẻ của tòa lâu đài, một chàng trai tóc vàng rực như ánh nắng cuối ngày, mang khí chất điềm tĩnh và đôi mắt sắc sảo, đang nhìn xuống toàn bộ đám đông.
> "Mọi người!" – Giọng nói anh ta vang vọng mạnh mẽ nhờ vào một viên ngọc khuếch âm đặt trên cổ. – "Chúng ta không biết nơi này còn ẩn chứa những gì. Chúng ta cũng không biết sắp tới sẽ đối mặt với thứ gì. Nhưng tôi tin rằng nếu hợp lực, chúng ta có thể biến nơi này thành pháo đài sống còn, chứ không phải một nấm mồ."
Bên dưới, hàng loạt tiếng vỗ tay và tiếng reo hò vang lên. Dưới ảnh hoàng hôn đang dần buông, khung cảnh giống như một cuộc họp mặt tiền đồn trước thời chiến, vừa khẩn trương, vừa kỳ vọng.
Một vài người phía trước bước ra, bắt đầu giới thiệu năng lực và nghề của mình:
> "Tôi là Lian, pháp sư hệ đất – có thể dựng tường chắn và làm bẫy!"
"Eros – thợ săn có chút kinh nghiệp làm thầy thuốc từ mẹ tôi, tôi có kinh nghiệm sinh tồn trong rừng."
"Hai chị em tôi là triệu hồi sư, có thể gọi ra linh thú để tuần tra!"
Không khí đoàn kết lan tỏa nhanh, và mọi người bắt đầu phân chia nhiệm vụ: người lo dựng trại, người tìm nguồn nước, người canh gác, người vẽ bản đồ khu vực.
Ở mé ngoài đám đông, Vermax và Aeris đứng tựa vào một tảng đá rêu phủ, lặng lẽ quan sát.
> "Có vẻ… ổn hơn tôi nghĩ." – Aeris khẽ nói, ánh mắt không rời khỏi chàng trai tóc vàng kia.
Vermax gật nhẹ nhưng vẫn giữ vẻ cảnh giác.
> "Tạm thời cứ ở lại đây xem sao. Dù gì… cũng dễ sống hơn là lang thang một mình giữa đảo."
> "Cẩn thận nhé. Những nơi quá lý tưởng thường là nơi mọi chuyện bắt đầu rạn nứt." – Aeris mỉm cười, vừa nói vừa kéo áo choàng sát vào người.
Dù không hòa vào bầu không khí sôi nổi, Vermax và Aeris vẫn quyết định tạm thời ở lại, quan sát và chờ thời. Họ biết… trong một tháng thử thách sinh tồn này, mọi thứ có thể thay đổi chỉ sau một đêm.
Khi mặt trời đã gần đứng bóng, ánh sáng xuyên qua các tán cây tạo thành từng vệt sáng lấp lánh trên thảm lá, Vermax và Aeris đang đi men theo một con đường nhỏ giữa rừng, khám phá khu vực xung quanh doanh trại. Không khí yên bình, nhưng ánh mắt Vermax vẫn luôn cảnh giác, còn Aeris thì có vẻ hứng thú với từng loài cây cỏ kỳ lạ hai bên đường.
Bất ngờ, Vermax khựng lại. Từ xa, một bóng người quen thuộc đang chạy tới, mái tóc trắng tung bay trong gió, đôi mắt tràn đầy quyết tâm và có chút… giận dữ.
> "Yurri…?" – Vermax hơi bất ngờ.
Cô nàng xinh đẹp vừa chạy vừa thở, đôi lông mày khẽ nhíu lại khi đến gần:
> "Mới lạc nhau có một chút mà cậu đã lập nhóm với người khác rồi à?" – giọng nói nửa thật nửa đùa, có phần giận dỗi rõ rệt.
Vermax gãi đầu cười trừ, chưa kịp giải thích thì Aeris đã tiến lên trước, chìa tay ra, nở một nụ cười thân thiện:
> "Chào nhé, mình là Aeris. Vừa được Vermax kéo ra khỏi cái cây, coi như ơn cứu mạng." – giọng nói dịu dàng nhưng tự tin, ánh mắt lấp lánh sự vui vẻ.
Yurri hơi ngạc nhiên trước sự thân thiện đó, rồi cũng mỉm cười bắt tay Aeris:
> "Yurri. Bạn cùng lớp của tên cậu đang đi cùng đấy." – cô liếc Vermax một cái đầy ẩn ý.
Chỉ trong chốc lát, bầu không khí thay đổi hoàn toàn, hai cô gái bắt đầu nói chuyện rôm rả như đã quen biết từ lâu – nào là về hoàn cảnh lạc nhau, những điều đã gặp, chuyện về đảo…. Cả hai đều có tính cách mạnh mẽ, nhưng lại hòa hợp một cách kỳ lạ.
Vermax đứng đó, ngẩn người nhìn hai cô trò chuyện, ánh mắt đầy bất lực lẫn ngạc nhiên.
> "Chuyện gì đang xảy ra vậy…?" – anh lẩm bẩm.
Aeris quay sang cười tinh nghịch:
> "Thì bọn mình đang làm quen thôi. Vermax, đi nhanh nào còn phải tìm nước nữa."
Yurri bước ngang qua, đập nhẹ lên vai Vermax:
> "Tốt lắm, cậu mà bỏ lại tôi thêm lần nữa thì đừng trách đấy."
Cả ba tiếp tục tiến bước về phía khu rừng sâu hơn, lần đầu tiên kể từ khi rơi xuống hòn đảo, Vermax cảm thấy có chút… ấm áp – một cảm giác rất hiếm hoi trong những ngày đầy thử thách này.
Dưới ánh hoàng hôn rực rỡ trên hòn đảo hoang sơ, mọi thứ dường như đang diễn ra theo đúng kế hoạch của nhóm. Dưới sự chỉ đạo tài tình của chàng trai tóc vàng – người đứng đầu đội tạm thời – không khí trở nên vô cùng náo nhiệt và tràn đầy hi vọng.
Trong khu rừng rậm rạp, nhóm học viên nhanh chóng tập hợp sức mạnh và trí tuệ của mình. Sau một thời gian di chuyển và triển khai chiến thuật, cuối cùng họ cũng thành công: ba con gấu rừng hoang dã rít vang dưới tiếng cười reo hò và những tiếng kêu mừng của cả nhóm. Những chiến binh, pháp sư và mọi học viên trong lớp đều vỗ tay chúc mừng, bởi vì không chỉ có thịt ngon cho bữa tối, mà thành tựu săn bắt này còn thể hiện sức mạnh và tinh thần đồng đội tuyệt vời.
Trên cầu, giữa đám người cùng reo hò, chàng trai tóc vàng đứng lên, giọng nói đầy quyền lực báo hiệu:
> "Tốt lắm! Hôm nay chúng ta chứng minh được rằng, nếu hợp sức, không có gì là không thể. Từ nay, chúng ta sẽ luôn nhớ rằng sự gắn kết mới là chìa khóa để sống sót!"
Đám đông bùng nổ tiếng cổ vũ. Trong tiếng reo hò ấy, Vermax không kìm được lòng ngưỡng mộ. Anh mỉm cười, giọng hơi trầm ấm xen lẫn phần tự hào:
> "Cậu ta giỏi thật… Trước kia, tôi cũng từng chỉ đạo, nhưng chẳng bao giờ đạt được kết quả như thế."
Mọi người xung quanh nhìn Vermax với ánh mắt ngạc nhiên và khâm phục, như thể lời nói ấy càng làm tăng thêm uy thế của chàng trai tóc vàng – người lãnh đạo sáng suốt của nhóm.
Nhóm nhanh chóng chia nhau công việc: ai lo nhận thức, ai đảm nhiệm việc thu gom vỏ bọc từ bầy gấu rừng, ai đảm bảo an toàn cho từng người. Tiếng cười nói, những mẩu chuyện hào hứng lan tỏa khắp nơi. Đêm tối hứa hẹn sẽ có bữa tiệc thịnh soạn, không chỉ với món thịt gấu rừng đầy đặn mà còn là những câu chuyện, tiếng cười và niềm tin rằng, dưới sự chỉ đạo đúng đắn, họ có thể vượt qua bất kỳ thử thách nào trên hòn đảo này.
Vermax nhìn quanh, ánh mắt pha chút nhớ nhung và khát khao, như đang tự hứa:
> "Từ giờ trở đi, tôi sẽ không bao giờ quên cảm giác ấy – cảm giác của một đội ngũ thật sự mạnh mẽ và đoàn kết."
Mọi thứ diễn ra hoàn hảo, vừa rộn rã vừa mang đến hy vọng cho cả nhóm. Trên bầu trời đêm, những vì sao càng toả sáng, như minh chứng cho rằng, trong những thời khắc khó khăn nhất, tinh thần đồng đội mới là thứ có thể thắp sáng tương lai.
Nửa đêm, ánh trăng tròn treo cao lặng lẽ tỏa sáng trên nền trời, phủ một lớp ánh sáng bạc lên tòa thành hoang tàn. Mọi thứ tưởng như yên ả, chỉ có tiếng gió lùa qua những tán lá và tiếng côn trùng khe khẽ rì rầm.
Trên đỉnh thành, vài học viên đang làm nhiệm vụ canh gác, đôi mắt quét khắp bóng tối. Bỗng một người cau mày, nheo mắt nhìn về phía rừng xa xa rồi khẽ nói:
> "Khoan đã… Tôi thấy gì đó ở góc kia... Có thứ gì đang động đậy."
Ngay lập tức, hai học viên bên dưới được cử đến kiểm tra. Họ tiến về phía điểm khả nghi – nơi có một hố đất lạ đang âm ỉ tỏa khói đen.
> "Cái này là gì? Thú rừng à?" – một người hỏi.
"Tôi chịu... Chưa từng thấy loại dấu vết nào như vậy."
Nhưng trước khi họ kịp báo về cho nhóm, từ trong màn sương đen phía sau – như thể bóng tối cũng có linh hồn – một con quái vật khổng lồ lặng lẽ xuất hiện. Nó nhe hàm răng sắc như dao, bắp thịt phồng lên đầy đáng sợ.
Một cú đánh!
Tiếng xương gãy răng rắc vang lên – một học viên bị đập văng vào thân cây, khiến cả thân cây cổ thụ gãy đôi như que diêm. Tiếng va chạm vang vọng trong đêm tĩnh mịch – như tiếng chuông báo tử.
Cả trại kinh động. Chuông cảnh báo rú lên.
Chàng trai tóc vàng lập tức lao lên cao, hét lớn:
> "MỌI NGƯỜI! LẤY VŨ KHÍ! ĐỘI HÌNH PHÒNG THỦ NGAY!"
Nhưng đã quá muộn.
Từ trong rừng, hàng chục bóng đen khổng lồ lao ra, những con quái vật dị dạng với hình thù kỳ quái: có con thân người đầu sói, có con khổng lồ như gấu với lớp da như thép đen, lại có những con chim quỷ đen sì từ bầu trời lao xuống, gào rú như muốn xé toạc cả không khí.
Phép thuật bị hấp thụ. Vũ khí thì bật ngược trở lại khi chạm vào da chúng. Những đòn tấn công quen thuộc không có tác dụng.
Người đầu tiên ngã xuống. Rồi người thứ hai. Tiếng hét thất thanh vang lên khắp nơi.
Đội hình tan vỡ.
Học viên bắt đầu chạy tán loạn, cố thoát thân khỏi bóng tối đang nuốt chửng mọi thứ. Nhưng cũng có những người kiên cường đứng lại, chiến đấu tới cùng. Một số thuật giả kim tạo rào chắn, pháp sư bắn phép chặn đường rút lui, các chiến binh thì che chắn cho nhóm yếu hơn.
Vermax lúc đó đứng sát bên Aeris và Yurri, gằn giọng:
> "Không thể loạn được… Chúng ta phải giữ vững tâm trí. Nếu mất bình tĩnh, chết chắc!"
Anh siết chặt ngọn giáo, tia sét bắt đầu chạy dọc lưỡi thép, ánh mắt lạnh băng như sắt thép giữa cơn cuồng phong.
Trận chiến đã bắt đầu.
Màn đêm giờ đây không còn là sự tĩnh lặng, mà là tiếng gào thét, tiếng rít ghê rợn, và mùi máu tanh lan khắp không gian.
Và họ – những người sống sót – sẽ phải chiến đấu… hoặc biến mất khỏi thế giới này mãi mãi.
Tiếng gào thét vang lên khắp mọi ngóc ngách của hòn đảo. Những luồng sáng phép thuật lóe lên rồi vụt tắt như những đốm lửa nhỏ bé cố gắng chống lại cơn bão dữ dội. Xung quanh tòa lâu đài bỏ hoang – nơi từng là điểm hy vọng – giờ đã hóa thành một bãi chiến trường khủng khiếp.
Không chỉ ở vị trí của Vermax, mà toàn bộ hòn đảo dường như đang gào rú trong cơn ác mộng, với những tiếng động long trời lở đất vang lên từ xa. Cây cối ngã đổ, đất đá nứt toác, từng cơn chấn động lan ra như địa chấn.
Vermax đang đối đầu với một con quái vật dị dạng có cơ thể khổng lồ và làn da đen như mực tàu, đôi mắt đỏ như máu. Anh dùng hết sức vung ngọn giáo được bao bọc bởi lôi điện. Một đòn toàn lực – nổ tung đất đá quanh con quái vật.
Nhưng...
Nó chỉ lùi lại một chút, một vết thương nhỏ xuất hiện trên vai… rồi lành lại ngay sau đó.
Vermax lùi một bước, ánh mắt đầy toan tính.
> "Không ổn... Nếu còn ở lại đây – ở một nơi quá đông người như thế này – thì sớm thôi, chỗ này sẽ trở thành núi xác chết."
Không chần chừ, anh nắm lấy tay Yurri, rồi Aeris, kéo cả hai rời khỏi khu vực đang bị vây hãm.
> "Chạy! Tin anh!" – Vermax gằn giọng, ánh mắt nghiêm túc đến mức không thể cãi lại.
Yurri thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi cũng gật đầu, rút kiếm chạy sát bên. Aeris không nói gì, nhưng đã kịp rắc một loại bụi hóa học mờ vào không trung, tạo ra làn khói mỏng làm mờ tầm nhìn của quái vật.
Ba người lao đi xuyên qua làn khói, bỏ lại sau lưng tiếng hét, tiếng đập cánh của chim quỷ, và âm thanh rùng rợn của những sinh linh gớm ghiếc đang nghiền nát mọi thứ trên đường đi.
Bọn họ không bỏ chạy vì yếu đuối, mà vì hiểu rằng… trận chiến này không thể thắng bằng sức mạnh đơn độc.
Muốn sống sót… trước tiên phải thoát khỏi địa ngục này, tìm hiểu kẻ thù, rồi phản công bằng đầu óc, không chỉ vũ lực.
Và thế là, giữa một hòn đảo đang chìm trong hỗn loạn, ba cái bóng nhỏ bé phóng đi giữa màn đêm… mang theo tia hy vọng cuối cùng.
Cả ba người đã chạy rất xa khỏi khu vực tàn sát lúc nãy. Nhờ vào lớp bột ánh bạc do Aeris rắc lên – một loại bột giả quang tàng hình – cả nhóm đã lẩn tránh được sự truy lùng của lũ quái vật đang hoành hành. Hiện tại, họ đang ẩn mình trên một nhánh cây cao của khu rừng rậm rạp, nơi ánh trăng chỉ lọt qua từng khe lá thưa thớt.
Yurri thở dốc, lau mồ hôi trên trán rồi liếc nhìn xung quanh:
> "Tạm thời... bọn chúng không đuổi kịp. Aeris, thứ đó của cậu hiệu quả thật."
Aeris mỉm cười nhẹ, mắt vẫn cảnh giác:
> "Hiệu quả... nhưng chỉ trong vài giờ nữa thôi. Sau đó... chúng ta lại phải tự lo lấy."
Trong khi cả hai đang trò chuyện, Vermax đã rút ra chiếc vòng thiết bị công nghệ do Selene gửi – ánh sáng mờ từ màn hình nhỏ phản chiếu lên đôi mắt đang tập trung cao độ của anh.
Anh tua lại dữ liệu đã ghi lại bằng thiết bị trong trận hỗn chiến vừa rồi: cách con quái vật di chuyển, đòn đánh, cấu trúc cơ thể… mọi chi tiết đều được phân tích.
Yurri nghiêng người lại gần, khẽ hỏi:
> "Bọn chúng... mạnh vậy sao?"
Vermax ngừng lại một chút, ánh mắt không rời màn hình:
> "Tạm thời... tôi vẫn chưa nắm bắt hết khả năng thật sự của chúng. Nhưng... đừng lo."
"Chúng ta sẽ ổn. Tôi chỉ lo cho... những người còn lại."
Anh ngẩng đầu, mắt hướng về phía xa xăm, nơi từng là điểm tập kết nay đã chìm trong tro tàn và âm thanh tuyệt vọng. Không khí lặng đi một nhịp.
Rồi anh nói tiếp, giọng trầm hơn:
> "Tôi có một đòn đánh... đủ mạnh để xóa sổ cả một khu vực nhỏ trên hòn đảo này. Nhưng hiện tại... tôi chỉ dùng được nó một lần trong một tuần. Nó tiêu tốn gần như toàn bộ ma lực và sức lực của tôi."
Yurri và Aeris cùng nhìn Vermax, trong mắt họ ánh lên sự bất ngờ... và một chút lo lắng.
> "Nên tôi sẽ giữ nó... chỉ dùng khi thật sự không còn đường lui." – Vermax khẽ nói, siết nhẹ cây giáo trong tay.
Trên cao, ánh trăng dần bị mây đen che khuất. Ở dưới tán cây, ba người trẻ tuổi đang tạm thời an toàn, nhưng trận chiến sinh tồn thật sự mới chỉ bắt đầu.
Trong khi Vermax, Yurri và Aeris đang ẩn nấp, ở nhiều nơi khác trên đảo, những học viên ưu tú khác cũng đang chiến đấu bằng tất cả những gì họ có để sinh tồn qua cơn ác mộng đầu tiên.
Kael, với thân thủ nhanh nhẹn và kỹ năng sát thủ lão luyện, luồn lách qua từng lùm cây, từng tán rừng như một cái bóng. Dù những cú đánh từ lũ quái vật mang sức phá hủy kinh hoàng, Kael vẫn tránh được hầu hết bằng sự điềm tĩnh và chính xác đến lạnh người. Mỗi bước chân của anh như hòa vào bóng tối, và chẳng ai trong số lũ quái vật biết được hắn đã từng ở đó.
Ở một nơi khác, Nimue đang quỳ bên cạnh một người bị thương nặng, đôi tay cô phát sáng với ánh sáng dịu nhẹ màu lam nhạt. Bên cạnh cô là một nhóm học viên tạm thời hợp tác, tất cả đều đã bị thương ít nhiều. Dù nét mặt cô đầy lo âu, nhưng bàn tay không ngừng làm việc, chữa lành từng vết thương, từng sinh mệnh.
> "Đừng ngủ... anh sẽ ổn thôi," – giọng cô nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt thì đầy quyết tâm.
Xa hơn về phía nam của hòn đảo, Justnone gần như hóa thành một bức tường thép sống. Không màng hiểm nguy, anh lao vào giữa đám quái vật, từng cú đấm của anh như sấm nổ, đủ sức đánh bay cả sinh vật to gấp đôi.
> "Đi đi! Tôi sẽ cản chúng lại!" – Anh hét lên với nhóm học viên phía sau đang tháo chạy.
Đôi bàn tay anh, trần trụi và đầy vết xước, đã đấm xuyên thân thể vài con quái vật, mở ra đường máu để đồng đội rút lui an toàn. Mỗi bước anh tiến, đất đá rung chuyển – một chiến binh thực thụ giữa bóng tối hỗn loạn.
Và trên bầu trời đêm ấy...
Louis – đứng một mình giữa một bãi đất trống. Xung quanh anh là những thi thể cháy đen, méo mó, là kết quả từ ngọn lửa xanh lam lạnh lẽo đang bùng lên quanh anh. Đôi tay đút túi, mắt nhìn lên trời... ánh mắt anh lúc này không hề hoảng loạn – mà đầy tự tin và tính toán. Những chiếc nhẫn phụ trợ trên tay anh tỏa sáng như phản chiếu lửa của linh hồn.
Một tiếng long ngâm vang vọng giữa màn đêm.
Từ trong làn lửa, cơ thể Louis dần được bao phủ bởi vảy rồng ánh lam—hình thái đặc biệt của gia tộc anh—một long hình phương Đông khổng lồ hiện ra, quấn quanh bởi ngọn lửa linh hồn dữ dội. Đôi cánh bừng cháy, ánh mắt uy nghiêm, Louis hóa rồng—long vũ giả cuối cùng của Velmoran.
Từ trên cao, anh lao xuống như thiên thạch giáng thế, tấn công bầy chim quỷ và dơi đêm đang chiếm lấy bầu trời. Dưới sự điều khiển hoàn hảo của anh, ngọn lửa lam chém xuyên không khí, xé tan từng kẻ địch. Không một sinh vật bay nào có thể chạm vào anh. Bầu trời đêm đó – thuộc về Louis.
Khắp hòn đảo, tiếng gầm rú, tiếng lửa nổ tung, tiếng la hét tuyệt vọng đan xen... nhưng cũng có ánh sáng, niềm tin và hy vọng thắp lên bởi những người vẫn đang chiến đấu—vì sự sống, vì những người bên cạnh họ.
Đêm đầu tiên chưa kết thúc....
Còn tiếp!!!