Chương XI
Trong màn đêm vẫn còn bao phủ, ánh sáng màu lam từ những chiếc vòng cổ lần lượt bắn thẳng lên trời, rực sáng như những vì sao chợt lụi tắt. Đó là dấu hiệu—những người bị loại, không thể tiếp tục sống sót trong cuộc thử thách mô phỏng khắc nghiệt này. Tiếng vọng từ thất bại vang lên giữa rừng rậm và tàn tích. Cả hòn đảo như đang rên xiết.
Nhưng ở bầu trời đêm, một hy vọng bừng cháy.
Louis, trong hình dạng long nhân phương Đông, quấn quanh bởi lửa xanh lam thiêng liêng, lướt bay như một chiến thần. Mỗi đòn lướt qua để lại những vệt lửa cháy rực rỡ, từng đàn chim quỷ và dơi ma rơi xuống như những mảnh tro bụi cháy đen.
> "Anh ấy... đang cứu cả bầu trời này..." – một học viên bên dưới khẽ thốt lên, ánh mắt tràn đầy hy vọng.
Trong khi đó, trên một tán cây cao, Vermax ngồi im lặng, ánh mắt lấp lánh tia phân tích sắc bén. Anh liên tục xem lại hình ảnh chiến đấu qua thiết bị công nghệ do Selene gửi đến, mỗi khung hình là một manh mối. Và rồi anh nhìn thấy điều bất thường—những đòn tấn công ma thuật đều bị hóa giải hoặc vô hiệu... nhưng...
> "Aura... chúng không thể chống lại aura vật lý," – Vermax lẩm bẩm.
Ngay lập tức, anh quay sang Aeris và Yurri, ánh mắt nghiêm túc.
> "Nghe này, chúng kháng gần như mọi loại ma pháp, thậm chí hấp thụ được. Nhưng nếu dùng aura, truyền trực tiếp vào vũ khí và đánh vật lý... chúng sẽ không chịu nổi. Tôi sẽ kiểm tra lại."
Không chờ thêm một giây, Vermax nhảy khỏi cành cây, lướt xuống khu vực trống gần đó. Bóng anh vừa chạm đất thì hai con quái vật gớm ghiếc từ rừng cây trườn ra, gầm lên như đáp lại sự khiêu khích.
Không hề chần chừ, Vermax rút thương điện ra, kích hoạt aura, truyền toàn bộ sức mạnh vào mũi giáo.
Đôi chân anh bừng lên luồng điện sấm sét, bứt tốc lao lên như một tia chớp màu đỏ trắng—mũi giáo rực sáng xuyên thẳng qua ngực con quái vật đầu tiên.
Không dừng lại, Vermax mượn đà đập vào thân cây gần đó, xoay người và đâm thêm một phát cực mạnh vào sọ con quái vật, khiến nó đổ gục với tiếng rên kinh hoàng.
Con còn lại chưa kịp phản ứng, Vermax tung cú xoay thương, mũi giáo xoáy như gió lốc, đâm xuyên ngang sườn và hất văng nó về phía vách đá gần đó.
Hai con – chỉ trong vài giây – gục ngã.
Từ trên cây, Aeris và Yurri chứng kiến mọi thứ, ánh mắt cả hai đều lấp lánh—khâm phục, bất ngờ, và hy vọng.
> "Chiến lược của Vermax đúng rồi..." – Aeris thì thầm.
> "Giờ thì chúng ta có cách rồi." – Yurri siết chặt cán kiếm, ánh mắt rực cháy.
Và từ giây phút ấy—cuộc phản công thật sự bắt đầu.
Những kẻ yếu đuối đã bị loại khỏi ván cờ. Còn những người trụ lại, bắt đầu viết nên trang sử đầu tiên của những kẻ sẽ đi xa… rất xa trong học viện này.
Trong màn sương mù nhạt phủ nơi rừng sâu, những tiếng gầm gừ của quái thú lại vang lên—dữ dội và điên loạn hơn bao giờ hết. Cả khu rừng như đang chuyển mình thành một chiến trường chết chóc, nơi sự sống và bản lĩnh thật sự bị ép lộ ra dưới áp lực tàn khốc.
Từ một tán cây cao, Yurri nhẹ nhàng đứng dậy, ánh mắt sắc như dao rạch qua bóng đêm. Trong tay cô là hai cây nỏ gọn nhẹ—vũ khí đặc chế dành riêng cho cô. Cô khẽ ngẩng đầu, hít một hơi, rồi truyền aura tinh luyện vào từng mũi tên bạc, khiến chúng phát sáng nhẹ dưới ánh trăng mờ.
> "Một, hai… bốn tên." – Yurri thì thầm, mắt khóa chặt vào những bóng đen đang trườn dưới đất.
Vút—Vút—Vút!
Ba mũi tên đầu tiên bắn ra gần như cùng lúc, một xuyên tim, hai xuyên sọ. Cả ba con quái gục xuống không kịp phát ra một âm thanh nào. Con thứ tư lao đến như bóng sét, nhưng Yurri đã kịp lộn người sang trái, nạp tên khi đang lướt trên không, và bắn thẳng vào giữa trán nó. Một cú rơi không thanh âm. Một cái chết hoàn hảo.
Cô tiếp đất nhẹ như mèo, quay lại nhìn Vermax và Aeris với một nụ cười tự tin:
> "Vũ khí tầm xa không vô dụng, nếu biết bắn vào đúng chỗ."
Aeris thì vỗ tay nhẹ, ánh mắt thích thú:
> "Cậu đúng là tay bắn thiện xạ hiếm có."
Vermax gật đầu:
> "Tuyệt vời. Tiếp tục như thế, chúng ta có thể giúp nhiều người khác sống sót."
Ở các khu vực khác của hòn đảo, nhiều học sinh cũng bắt đầu phản công. Tin tức lan truyền nhanh—quái thú kháng ma thuật nhưng yếu trước aura hoặc tấn công vật lý chính xác.
Một vài nhóm học sinh đã kết hợp theo tổ đội, người điều khiển, người bảo vệ, người hỗ trợ. Những kẻ còn trụ lại không chỉ mạnh, mà bắt đầu học cách phối hợp, sử dụng các nghề nghiệp khác nhau để chiến đấu hiệu quả hơn.
Tiếng gầm của quái vật vẫn vang khắp nơi, nhưng giờ đây xen lẫn là tiếng hô quyết chiến, tia sáng từ những cú chém, ánh chớp của vũ khí truyền aura, mùi máu, mùi thuốc súng giả kim, và lửa từ các ma thuật đặc biệt...
Cuộc thảm sát lúc đầu giờ đây đang dần chuyển mình—thành một cuộc kháng cự, rồi một cuộc phản công có chiến lược. Những kẻ còn sót lại… chính là những ngọn lửa đầu tiên của thế hệ mới trong học viện này.
Cuộc chiến diễn ra khốc liệt kéo dài tới tận tờ mờ sáng. Màn đêm dần bị xé toạc bởi ánh sáng yếu ớt đầu tiên của bình minh, le lói từ sau rặng núi xa. Và chính vào khoảnh khắc đó—những con quái vật đang gào rú hung hãn bỗng khựng lại.
Chúng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, cơ thể run rẩy kỳ lạ, rồi từng con một… gào thét man dại và quay đầu bỏ chạy sâu vào rừng, vào bóng tối đang tan dần. Một vài con tan biến thành làn khói đen như chưa từng tồn tại.
Mọi người đứng ngơ ngác, nửa mừng nửa cảnh giác. Một số học sinh vẫn còn đứng vững, vũ khí trong tay run rẩy vì kiệt sức. Những người khác thì gục xuống đất, thở hổn hển, máu, bụi và mồ hôi hòa thành một lớp chiến bào vô hình.
Trên cao, ánh sáng từ vầng dương đầu ngày chiếu xuống, rọi qua những tán cây như một lời tuyên bố: "Các người đã sống sót qua Đêm Đầu Tiên."
Đúng lúc đó, một âm thanh lạ từ trên trời vọng xuống, trầm và vang như giọng nói của thần linh.
> "Tổng kết Đêm 1 — Số học sinh còn lại: 1,176."
Cả hòn đảo như nín lặng. Con số ấy… có nghĩa là 33 người đã bị loại chỉ trong một đêm đầu tiên.
Không một tràng pháo tay. Không một lời khen ngợi. Chỉ có ánh mắt lặng lẽ nhìn nhau, một sự thật dội thẳng vào tim mỗi học sinh—đây không phải trò chơi, đây là sống còn.
Vermax ngồi dựa vào thân cây, ánh mắt trầm tư nhìn về phía xa. Yurri đang kiểm tra vết thương nhẹ trên tay mình, còn Aeris dùng chút thuốc giả kim cuối cùng để chữa cho một học sinh họ vừa cứu được.
> "Mới là đêm đầu mà đã thế này…" – Yurri thở dài.
Vermax nhìn lên bầu trời vừa sáng rõ:
> "Chúng ta đã biết nỗi sợ. Giờ đến lúc học cách sống sót... và chiến thắng."
Trong ánh nắng đầu ngày, hòn đảo tạm thời yên bình. Nhưng ai nấy đều biết—thứ đang chờ họ vào đêm tiếp theo… còn khủng khiếp hơn gấp nhiều lần.
Bầu trời đã sáng rõ, ánh nắng rọi xuyên qua kẽ lá rừng, nhuộm vàng cả con đường mòn dẫn về khu tập trung ban đầu. Vermax, Yurri và Aeris bước chân thận trọng, ánh mắt cảnh giác, nhưng trong lòng họ đều mang một niềm hy vọng nhỏ bé—rằng nơi ấy vẫn còn người sống sót.
Khi họ ra khỏi bìa rừng, tòa lâu đài bỏ hoang hiện ra trước mắt, vẫn vững chãi như tối qua, nhưng giờ đây... có gì đó rất khác.
Đứng trên đỉnh thành, anh chàng tóc vàng – người chỉ huy đầy bản lĩnh đêm qua – vẫn hiên ngang như một tượng đài sống. Dưới chân anh ta là xác của một con quái vật khổng lồ, máu tím đen vẫn đang rỉ ra từ thân thể dị dạng. Đôi mắt anh nhìn xuống đám đông phía dưới với ánh nhìn lạnh lùng mà quyết đoán.
Xung quanh, những người đồng đội còn sống đang đứng thành một hàng, tạo thành một vòng phòng thủ vững chắc quanh khu trại tạm. Dù mệt mỏi và thương tích đầy mình, ánh mắt họ vẫn rực cháy quyết tâm. Họ đã chiến đấu và họ đã sống sót.
Vermax khẽ nhíu mày khi thấy toàn cảnh: số người ở đây chỉ còn vài chục, tức là đêm qua, trong lúc hỗn loạn, phần lớn đã tản ra khắp nơi, hoặc… không thể trở lại.
Yurri thì thở dài nhẹ nhõm:
> "Ít ra, họ vẫn còn đứng vững…"
Aeris khẽ mỉm cười:
> "Anh tóc vàng đó… đúng là không đơn giản."
Vermax bước về phía trước, ánh mắt chạm vào ánh nhìn của chàng chỉ huy. Không lời nói, nhưng trong khoảnh khắc ấy, cả hai đã ngầm hiểu nhau—họ đều là những người đang cố gắng gồng gánh sinh mạng của người khác trên vai.
Ở một góc doanh trại, một vài thành viên của nhóm 307 đã tụ lại, bắt đầu nghỉ ngơi, băng bó vết thương, ăn chút lương khô còn lại. Kael, Nimue, Justnone và cả Louis—mỗi người một vị trí khác nhau trên đảo đêm qua, giờ đều đã lần lượt tìm được nhau, Louis tìm thấy justnone khi vô tình hạ xuống, Kael tìm thấy Nimue khi đang chạy trong rừng.
> "Chúng ta cần chuẩn bị cho đêm tiếp theo…" – Vermax trầm giọng nói, tay siết chặt cán giáo.
> "Lần sau… sẽ không được may mắn như vậy nữa."
Khi ánh sáng ban mai dần len lỏi qua từng tán cây, Louis lướt từ bầu trời xuống đất như một luồng gió rực cháy. Hình dạng rồng lửa lam dần tan biến, để lại thân hình cao lớn của anh với mái tóc cháy đỏ và ánh mắt vẫn còn bùng cháy dư âm trận chiến đêm qua.
Ngay khi chạm đất, Louis bắt gặp Justnone đang đứng tựa vào một thân cây đổ, tay khoanh trước ngực, xung quanh là ba học sinh khác – những người có vẻ như đã thoát chết nhờ sức mạnh cơ bắp và tinh thần quả cảm của Justnone. Vừa thấy Louis, Justnone nở một nụ cười tinh quái, giọng đùa cợt vang lên:
> "Đẹp đấy, Louis. Hóa rồng bay vòng vòng như vậy, chắc lũ quái tưởng cậu là trùm cuối của đảo rồi."
Louis nhếch môi, đáp lại bằng một ánh nhìn lười biếng pha chút bất cần:
> "Còn hơn là đấm tay không như tên khổng lồ ưa gây chú ý nào đó."
Cả hai nhìn nhau, bầu không khí như sắp bùng nổ… nhưng rồi cả hai cùng phá lên cười nhẹ. Trong mắt họ, sự cạnh tranh không hề gay gắt, mà là một sự thúc đẩy – kiểu của những chiến hữu không chính thức, mỗi người một phong cách nhưng cùng chung một chiến trường.
Cùng lúc đó, sâu trong rừng, Kael lặng lẽ di chuyển giữa những tán lá dày đặc, thân ảnh gần như hòa vào thiên nhiên. Ánh mắt sắc lạnh của anh đảo qua từng dấu vết, từng nhánh cây gãy, rồi bất chợt dừng lại. Một khoảng trống nhỏ trong rừng, nơi ánh nắng len xuống vừa đủ để soi rõ… Nimue.
Cô đang quỳ gối cạnh một học sinh bị thương, bàn tay phát sáng khi đang dồn ma lực vào việc trị thương. Xung quanh cô là hai người nữa đang nằm nghỉ, băng bó sơ sài. Khuôn mặt Nimue lấm tấm mồ hôi, tóc hơi rối, ánh mắt mệt mỏi, nhưng động tác vẫn kiên định và nhẹ nhàng.
Kael khựng lại, ẩn mình sau một gốc cây to. Anh không bước ra, chỉ lặng lẽ quan sát. Trong mắt người sát thủ lạnh lùng ấy, đang có một tia dịu dàng thoáng qua.
> "Mệt nhưng vẫn không chịu nghỉ…" – Kael lẩm bẩm, rồi lặng lẽ quay đi, tiếp tục kiểm tra khu vực xung quanh như một cái bóng bảo hộ âm thầm.
Trận chiến đầu tiên đã kết thúc, nhưng dư âm của nó vẫn còn âm ỉ trong từng ánh mắt, từng vết thương, và cả trong những mối liên kết đang bắt đầu hình thành.
Mỗi người, mỗi nhóm, dù khác biệt, đang dần quy tụ lại thành một tập thể thật sự—một ngọn lửa âm ỉ… chờ ngày bùng cháy rực rỡ hơn bao giờ hết.
Sau khi nghỉ ngơi tạm thời, những tia nắng đầu tiên của ngày mới rọi xuống khu trại tạm bợ – soi rõ những khuôn mặt mệt mỏi, nhưng ánh mắt ai cũng lấp lánh quyết tâm. Vermax, Yurri, và Aeris sau khi trở về, cũng nhanh chóng ổn định chỗ ở, cùng những người sống sót tiếp tục chuẩn bị cho ngày tiếp theo.
Anh chàng tóc vàng – người tự phát đứng ra chỉ huy – tập hợp những người còn lại giữa sân của tòa thành. Dù chiến thắng đêm qua chỉ là tạm thời, anh ta vẫn giữ được sự điềm tĩnh và khí chất thủ lĩnh, giọng nói vang lên đầy uy lực:
> "Chúng ta đã sống sót qua đêm đầu tiên. Nhưng đây mới chỉ là sự khởi đầu. Kẻ thù đã lộ mặt, và chúng sẽ quay lại. Nếu không thay đổi, nếu không phối hợp, từng người trong số chúng ta sẽ trở thành mồi ngon!"
Lời nói ấy như một gáo nước lạnh, khiến tất cả học sinh phải nghiêm túc hơn. Vermax khoanh tay, ánh mắt trầm xuống. Anh biết, đêm qua mới chỉ là một bài kiểm tra sức sống, và những ngày tiếp theo... sẽ càng khốc liệt hơn.
Ở một góc khác, Justnone đang khoác vai Louis, vừa đi vừa nhai nhồm nhoàm miếng thịt khô cứng. Anh ta cười hề hề:
> "Thấy không? Tôi bảo rồi mà. Cứ dùng tay là ổn. Nhưng công nhận… cậu làm quả rồng bay đẹp phết."
Louis lườm Justnone, lẩm bẩm:
> "Còn nói nữa là tôi nướng cậu thành que thịt đấy."
Cả hai cười phá lên, dù chưa chính thức là đồng đội, nhưng mối liên kết giữa những người sống sót sau đêm qua đã bắt đầu hình thành, dần siết chặt.
Trong khi đó, Kael lặng lẽ quay lại khu vực tạm trú, lướt qua đám đông không gây tiếng động. Anh chỉ gật nhẹ khi thấy Nimue đang nghỉ ngơi dưới tán cây cùng những học sinh khác. Nimue, dù mệt mỏi, vẫn ngẩng lên nhìn Kael, khẽ mỉm cười – không cần lời, cả hai hiểu rằng họ đều đã sống sót và vẫn còn ở đây.
Vermax lúc này đang ngồi trên tường thành cùng Yurri và Aeris, nhìn ra xa hòn đảo trải dài hun hút. Anh siết nhẹ thanh giáo, trầm giọng:
> "Chúng ta cần chuẩn bị cho những điều tệ hơn. Đêm qua là lời cảnh báo."
Yurri chỉnh lại nỏ, cười nhẹ:
> "Thì cũng đâu phải lần đầu chúng ta đối mặt với hiểm nguy, nhỉ?"
Aeris gật đầu đồng tình, mái tóc nhẹ bay trong gió.
> "Miễn là còn nhau, tôi tin chúng ta có thể vượt qua."
Ánh nắng ấm áp rọi qua từng gương mặt, một khoảnh khắc bình yên hiếm hoi giữa địa ngục sinh tồn. Nhưng trong bóng tối… thử thách tiếp theo đang lặng lẽ chờ đợi, và không ai biết… lần tới sẽ cướp đi bao nhiêu người nữa.
Tại khu trại tạm thời của nhóm Vermax, ánh nắng ban trưa nhẹ nhàng chiếu xuyên qua những tán cây, nhuộm một màu vàng óng xuống mặt hồ trong vắt gần thác nước. Dòng thác chảy xiết nhưng êm dịu, tạo nên âm thanh tựa như tiếng nhạc vỗ về, xua đi phần nào sự mệt mỏi còn sót lại sau trận chiến ác liệt đêm qua.
Yurri, Aeris và vài nữ học viên khác đang ngồi nghỉ bên bờ hồ. Một vài người xuống tắm rửa, tiếng cười nói khẽ vang lên – nhẹ nhàng, thoải mái, mang theo cảm giác bình yên tạm bợ giữa khung cảnh đầy hoang dã. Aeris dùng một loại thảo dược đặc biệt từ trong túi rắc vào nước, tạo thành lớp hơi mỏng bốc lên mùi thơm dìu dịu, có tác dụng hồi phục sức lực.
Yurri ngồi cạnh một phiến đá lớn, gác nỏ bên hông, nhìn dòng nước mà thở dài:
> "Không ngờ một nơi như địa ngục lại có khung cảnh tuyệt đẹp thế này…"
Aeris mỉm cười, thả chân xuống dòng nước mát lạnh:
> "Cũng giống như con người… đôi khi vẻ ngoài dữ dội nhưng sâu bên trong vẫn có những khoảng lặng hiền hòa."
Trong khi đó, tại bên trong tòa lâu đài cũ kỹ, nơi trần nhà đã bong tróc và ánh sáng rọi qua những khe nứt của gạch đá, các nam sinh cùng vài thủ lĩnh tạm thời đang tập trung quanh một chiếc bàn lớn được ghép từ các mảnh vỡ.
Vermax đứng dựa vào bức tường đá lạnh, đôi mắt ánh lên sự tập trung, ánh sáng từ chiếc vòng công nghệ trên tay thỉnh thoảng lại nhấp nháy, hiển thị những phân tích chiến thuật mà anh vừa lưu lại.
Chàng trai tóc vàng – người vẫn chưa tiết lộ tên – đứng đầu buổi họp, tay cầm một cành gỗ dùng làm thước chỉ:
> "Đêm qua chúng ta đã để mất hơn ba mươi người chỉ trong vài phút. Sai lầm là không kiểm soát được các tuyến phòng thủ. Tối nay… ta sẽ làm khác."
Anh ta chỉ vào bản đồ sơ bộ hòn đảo:
> "Chúng ta sẽ chia đội theo ba hướng – tiền tuyến, hậu cần và trinh sát. Ai giỏi chiến đấu, giữ ở phía ngoài. Ai có kỹ năng hỗ trợ, tập trung làm hậu phương. Nhưng quan trọng nhất: cảnh giới cả ngày lẫn đêm."
Vermax lúc này bước tới, nhẹ giọng nhưng dứt khoát:
> "Tôi phát hiện ra bọn quái thú có khả năng kháng ma thuật cao nhưng lại dễ bị tổn thương bởi aura truyền vào vũ khí. Chúng tấn công theo bầy, nhưng thiếu chiến lược. Nếu chia nhóm xoay vòng, đánh và rút linh hoạt, chúng ta có thể kiểm soát được tình hình."
Mọi người gật đầu, không khí trong lâu đài tuy căng thẳng nhưng tràn đầy tinh thần hợp tác. Không còn ai nghĩ mình là đối thủ nữa – giờ đây tất cả là đồng đội cùng chiến tuyến, cùng mục tiêu sống sót.
Tối nay… bọn họ không chỉ phòng thủ.
Họ sẽ phản công.
Còn tiếp!!