Chương XII
Trên đỉnh tháp cao nhất của học viện, nơi ánh trăng vẫn còn vương lại giữa tầng mây dày, thầy giáo già với bộ áo choàng dài màu xám bạc đứng lặng trước tấm bản đồ khổng lồ phát sáng giữa không trung. Mỗi chấm đỏ nhỏ đang nhấp nháy trên mặt bản đồ tượng trưng cho một học sinh vẫn còn sống sót trong khu sinh tồn mô phỏng.
Ông nhẹ xoay chiếc nhẫn ma thuật trên tay, ánh mắt đầy lo âu.
> "1176… chỉ mới đêm đầu tiên mà đã có hơn ba mươi em bị loại."
Ông thở dài, vuốt chòm râu bạc đã hơi xù lên vì sương đêm. Ở tuổi này, lẽ ra ông đã có thể rời xa những trò chơi sinh tử như vậy, nhưng trái tim của một người thầy không cho phép ông làm thế. Ông đã dạy qua quá nhiều thế hệ — có người thành anh hùng, có người ngã xuống giữa chiến trường. Và chính ông hiểu rõ hơn ai hết… mỗi thế hệ kế thừa đều cần được thử lửa.
Hệ thống ma pháp chiếu hiện trước mặt ông dần chuyển sang giao diện thứ hai – một mô phỏng chiến thuật. Trên đó, hiện lên những mô hình quái vật kỳ dị hơn, to lớn hơn. Lũ mà bọn học sinh vừa chạm trán chỉ là cấp độ 1 – sinh vật bóng tối cơ bản. Nhưng từ đêm nay trở đi, từng đợt tấn công sẽ tăng lên theo cấp số cộng – mỗi đêm không chỉ nhiều hơn, mà còn khôn ngoan hơn, nguy hiểm hơn.
> "Tối ngày thứ mười... Mini Boss đầu tiên sẽ xuất hiện." – ông lẩm bẩm.
Hệ thống cho ông thấy hình ảnh một sinh vật cao hơn 5 mét, cơ thể hợp thành từ những mảnh xương của hàng trăm loài quái vật khác, đôi mắt cháy rực màu đỏ, mang theo trí tuệ bạo tàn và bản năng săn mồi.
> "Và rồi đêm thứ hai mươi... một con khác. Lớn hơn. Mạnh hơn."
Và vào ngày thứ ba mươi… ông nhắm mắt, tay đặt lên trái tim, gương mặt đầy nếp nhăn trầm mặc lại như một bức tượng cổ.
> "Đại Boss."
Đó không chỉ là quái vật. Đó là ác mộng kết tinh từ mọi thất bại của các thế hệ trước. Một sinh thể được tạo nên từ ma thuật cổ xưa và dữ liệu thực chiến, mô phỏng trí thông minh của chiến lược gia, sức mạnh của mãnh tướng, và độ tàn bạo không thua gì quái thú cổ đại.
> "Ta không trông đợi bọn trẻ đánh bại nó…" – ông lẩm bẩm, mắt vẫn nhìn từng chấm đỏ chuyển động.
"Chỉ mong chúng biết cách… sống sót.
Ông đưa tay ấn một biểu tượng, trên bản đồ lập tức hiện lên những khu vực có dấu hiệu biến đổi – nơi các loại địa hình bắt đầu biến hóa, cây cối sinh trưởng khác thường, các khu rừng dày đặc dần chuyển sang màu đen tối như được nhuộm độc.
> "Hòn đảo này… chính là bài kiểm tra cuối cùng. Không chỉ kiểm tra sức mạnh… mà là khả năng quyết đoán, đoàn kết, và sống sót."
Dưới chân tháp cao, những học sinh đang bắt đầu một ngày mới. Họ không biết rằng mỗi bước đi của mình đều được dõi theo – không để can thiệp, mà để hiểu xem: ai có thể trở thành chiến binh thực thụ, và ai sẽ chỉ là một cái tên bị xóa khỏi ký ức hòn đảo này.
Bởi trong trò chơi sinh tồn này… chỉ có kẻ mạnh và người khôn mới còn đứng được đến bình minh cuối cùng.
Khi ánh hoàng hôn dần rút lui phía sau đường chân trời, cả hòn đảo lại chìm trong một bầu không khí đặc quánh – sự im lặng không phải của bình yên, mà là dấu hiệu của cơn bão sắp đến. Các học viên, sau đêm đầu tiên đẫm máu và hỗn loạn, đã không còn ngây thơ. Họ hiểu… từ giờ trở đi, mỗi đêm đều là một trận chiến sống còn.
Ở khu vực phía tây bắc, nhóm của Nimue đã được Kael dẫn đến một hang động lớn, nửa kín nửa mở, nằm sau một vách đá dựng đứng được che khuất bởi rừng rậm. Kael phát hiện nơi này từ trước và giữ bí mật cho đến khi chắc chắn đó là một chỗ trú ẩn an toàn.
> "Không quá lớn, nhưng chỉ cần bố trí hợp lý thì có thể phòng thủ được." – Kael trầm giọng nói.
Nimue không nói gì, cô lặng lẽ kiểm tra thương thế cho từng người một. Đôi tay của cô phát sáng nhè nhẹ, truyền vào cơ thể các bạn học một thứ ma lực ấm áp. Tuy gương mặt cô phờ phạc, nhưng ánh mắt lại rực lửa quyết tâm. Cô đã chứng kiến quá nhiều người bị loại, và cô không cho phép điều đó xảy ra thêm – không phải trong nhóm của mình.
Ở một khu rừng đậm ma khí phía nam, Justnone đang dựa lưng vào thân cây lớn, bàn tay nứt nẻ vì ma lực vẫn rỉ ra ánh sáng rực lửa mờ ảo, bên cạnh anh là Louis – người mà giờ đây đã trở thành đồng minh đáng gờm. Louis, với mái tóc tung bay và đôi mắt bốc cháy ánh lam, gật đầu với Justnone.
> "Nếu hôm nay bọn chúng khôn hơn, thì ta sẽ phải tàn nhẫn hơn." – Louis nói, ngón tay xoay xoay chiếc nhẫn phụ trợ.
Justnone cười nhẹ, ánh nhìn sắc như dao.
> "Chỉ cần chúng đến đủ gần, tôi sẽ nghiền nát đường lui của chúng bằng chính đất dưới chân chúng."
Cả hai đứng giữa rừng rậm như hai cột trụ sinh tồn. Chỉ cần họ còn đứng vững, nhóm của họ sẽ không sụp đổ.
Tại lâu đài phía bắc, nơi từng là chiến trường đẫm máu đêm đầu tiên, giờ đây đã trở thành pháo đài kiên cố nhờ sức mạnh kết hợp của nhiều học viên hệ đất. Những bức tường mới, dày và cao, vươn lên từ lòng đất như răng nanh của một con thú khổng lồ. Dưới chân thành, hàng chục golem bằng đất sét cứng chắc đang tuần tra, được điều khiển bởi các pháp sư tài ba.
Tại trung tâm pháo đài, một học viên bí ẩn đang đứng giữa một vòng phép lớn – anh ta là người điều khiển rối, một năng lực hiếm và đáng sợ. Nhờ khả năng thao túng những xác quái vật đã ngã xuống, anh ta đã hồi sinh một đội quân xác sống – không còn linh hồn, chỉ biết tuân lệnh và giết chóc. Mỗi con quái tử trận giờ đây… lại trở thành một vũ khí cho phe học viên.
Vermax, Aeris và Yurri đứng cùng nhóm của tóc vàng, người đã trở thành lãnh đạo không chính thức nhờ khả năng chỉ huy điêu luyện. Tóc vàng – giờ đã biết tên là Riven, đang chỉ tay vào bản đồ đất, thảo luận chiến lược cùng Vermax.
> "Tối nay, chúng ta không bị động nữa. Chúng ta sẽ dẫn dụ, chia nhỏ, tiêu diệt từng đợt một." – Riven lạnh lùng nói.
Vermax gật đầu.
> "Tôi sẽ là mũi giáo đầu tiên."
Aeris lặng lẽ tiếp năng lượng vào viên pha lê ma thuật đeo trên cổ, còn Yurri kiểm tra kỹ từng chiếc nỏ của mình, gắn những mũi tên mới đã được tẩm aura.
Trên cao, nơi ánh trăng bắt đầu rải những tia sáng nhợt nhạt đầu tiên, tiếng trống từ đâu đó vang vọng khắp hòn đảo.
"Bùm… Bùm… Bùm…"
Mỗi nhịp trống như kéo căng từng sợi thần kinh của tất cả học viên.
Từ sâu trong rừng, mắt đỏ lại bắt đầu lóe sáng, nhiều hơn, dữ tợn hơn, có tổ chức hơn.
Một đêm khác sắp đến.
Và lần này, các học sinh đã sẵn sàng.
Khi bầu trời hoàn toàn bị bóng đêm nuốt chửng, ánh trăng bị mây đen che khuất, một sự yên lặng đáng sợ bao trùm khắp hòn đảo. Nhưng lần này, đó không còn là sự hoang mang và hỗn loạn như đêm đầu tiên. Giữa màn đêm, những ánh mắt quyết đoán, những vũ khí được siết chặt, và ma lực rung động trong không khí – tất cả đã sẵn sàng cho một cuộc phản công đẫm máu.
---
Tại pháo đài phía bắc, nhóm của Vermax, Riven, Yurri và Aeris đang giữ vị trí bên trong hàng rào phòng thủ dày đặc được dựng từ ma pháp hệ đất. Những golem bằng đất lầm lũi bước đi trong bóng tối, sẵn sàng nghiền nát bất cứ thứ gì vượt qua ranh giới phòng thủ.
Không lâu sau, từ bên ngoài khu rừng, âm thanh xào xạc bắt đầu vang lên, tiếp theo là những tiếng gầm gừ trầm thấp – bọn quái vật đã đến.
Tuy nhiên, lần này chúng không còn dễ dàng áp sát. Ngay khi bước vào phạm vi cảm ứng của các pháp sư hệ cảm nhận, một tín hiệu nhẹ được truyền đi – "Bắt đầu."
ẦM!!
Hàng loạt mũi tên aura, đòn phép tầm xa, và vũ khí ném tẩm ma lực từ các học viên được bắn ra như mưa, mở đầu cho đêm thứ hai bằng một đợt tấn công phủ đầu dữ dội. Những con quái vật đầu tiên trúng đòn ngã gục ngay khi vừa lộ diện, chưa kịp gầm lên.
Vermax là người xông lên đầu tiên. Cây giáo của anh ta rực cháy aura hắc đỏ, chuyển động như ánh chớp. Mỗi cú xoay người là một đường vòng cung chết chóc, máu đen của quái vật văng tung tóe. Aeris, từ phía sau, liên tục hỗ trợ bằng các ma thuật tăng tốc, giúp Vermax di chuyển như một cơn bão lửa.
Ở phía bên phải, Yurri với đôi nỏ đôi gắn vào cánh tay, mỗi mũi tên bắn ra đều là một mũi chết chóc, tẩm aura đậm đặc. Cô đứng trên bức tường cao, tỉa gọn từng con quái vật đang cố luồn lách tiến gần. Lạnh lùng, chính xác, không sai một mũi nào.
Riven đứng trên đỉnh lâu đài, mái tóc vàng rối nhẹ trong gió, ánh mắt lạnh như băng nhìn khắp chiến trường. Anh ta không tham chiến, mà chỉ huy từng đơn vị nhỏ bằng ánh mắt và lệnh ngắn gọn, giống như một vị tướng trận – điều khiến những học viên quanh anh ta chiến đấu hiệu quả gấp bội.
Tại khu rừng phía tây, nhóm của Kael và Nimue cũng không còn là những con mồi yếu đuối của đêm đầu tiên. Khi đám quái vật bò ra từ những khe đá và rừng sâu, Kael đã mai phục từ trước, lặng lẽ di chuyển như một bóng ma. Anh ta ám sát từng con, lưỡi dao lóe lên rồi lại tắt lịm – không tiếng động, không máu me dư thừa. Chỉ là xác quái vật gục xuống mà chẳng biết mình đã chết.
Phía sau, Nimue dựng lên các lá chắn ma pháp chữa trị, đồng thời sử dụng các phép thuật rễ cây và nước để kìm chân kẻ địch, tạo khoảng trống cho những đòn đánh chí mạng từ các thành viên khác. Một trong những thành viên trong nhóm đã kịp triệu hồi một linh thú – một con báo ánh trăng – đang lao đi trong rừng như một mũi lao sống động.
Tại khu vực phía nam, Justnone và Louis – cặp bài trùng đang biến nơi đây thành địa ngục đúng nghĩa. Justnone dùng sức mạnh vật lý phá tung mặt đất, tạo thành những cạm bẫy chết chóc, còn Louis vẫn trong trạng thái nửa hóa rồng, những đòn lửa xanh lam của anh ta khiến cả vùng trời rực sáng.
> "Cứ thế này thêm vài đêm nữa, có khi chúng ta lại biến thành kẻ đi săn đấy." – Louis cười nửa miệng, nhìn Justnone.
> "Đêm nay mới chỉ là khúc dạo đầu." – Justnone đáp, giọng trầm.
Trong khung cảnh hỗn loạn ấy, tất cả các nhóm học viên đều nắm quyền chủ động – ít nhất là trong những giờ đầu của đêm thứ hai. Họ không còn là những học viên bỡ ngỡ, mà là những chiến binh dày dạn kinh nghiệm qua mỗi vết thương, mỗi người ngã xuống.
Một đêm khác lại bắt đầu, nhưng lần này, hòn đảo chứng kiến một thế trận hoàn toàn khác – khi lũ quái vật không còn là những kẻ săn duy nhất.
Mà là… những kẻ đang bị săn ngược.
Giữa màn đêm đen đặc và cuộc chiến đang dần ngả về phía các học viên, một biến cố bất ngờ đã xảy ra khiến thế trận bắt đầu đảo chiều.
Từ trên bầu trời, ngọn lửa xanh lam chợt lóe lên lần cuối trước khi tắt ngấm, mang theo hình bóng lừng lẫy của Long Vương Louis. Hình dạng rồng khổng lồ rực lửa của anh ta tan biến trong làn khói, để lại thân thể con người đáp mạnh xuống mặt đất.
Cú chạm đất làm đất đá tung tóe, Louis quỳ một gối, thở dốc, trên tay vẫn là chiếc cung ánh sáng với dây cung cháy âm ỉ. Ngay lập tức, Justnone cùng vài thành viên trong nhóm lao đến bên anh.
> "Cậu sao rồi, Louis?!"
Louis hít một hơi, nhìn xuống bàn tay đang sáng nhè nhẹ và những chiếc nhẫn phụ trợ đã mờ dần ánh sáng.
> "Tôi quên truyền mana cho chúng… cứ mải chiến quá... Đêm nay tôi không thể hoá rồng được nữa."
Sự thất vọng thoáng qua trong ánh mắt cả nhóm, nhưng Louis mỉm cười nhẹ, đứng dậy, giương cung lên vai.
> "Nhưng tôi vẫn chiến đấu được. Đừng lo. Đêm nay vẫn ổn." – anh nói, giọng trầm ấm và dứt khoát.
Ngay lúc ấy, một âm thanh trầm đục rít lên từ không trung – tiếng tù và vang vọng như phát ra từ tận địa ngục.
Bầu trời và mặt đất như cùng lúc bị xé toạc – những cánh cổng đen ngòm hình xoắn ốc đột ngột hiện ra như những miệng lỗ sâu khổng lồ.
ẦM! ẦM! ẦM!
Từ bên trong, từng đợt Orc to lớn với cơ bắp cuồn cuộn, Goblin nhỏ thó nhưng lắt léo, mang theo vũ khí thô sơ nhưng sắc bén, ùn ùn lao ra như lũ kiến đổ vỡ tổ.
Bọn chúng không mạnh như những quái vật kháng ma pháp đêm trước, nhưng số lượng quá đông, dường như không bao giờ dứt. Chúng xông lên như nước lũ, lấp kín cả các chiến tuyến đang phòng thủ từ phía học viên.
Ở pháo đài phía bắc, nhóm của Vermax và Riven ngay lập tức nhận thấy sự thay đổi. Từ chỗ tường thành, Yurri hạ nhanh một Orc to lớn đang trèo lên, nhưng ngay sau đó hai con khác đã thay thế chỗ nó.
Vermax nghiến răng, hét lớn:
> "Không được để chúng áp sát! Tập trung tấn công tầm xa, giữ khoảng cách!"
Aeris đứng giữa các pháp sư hệ gió và băng, liên tục hỗ trợ bằng ma thuật diện rộng, tạo các luồng gió xoáy và bẫy băng làm chậm đội hình địch. Nhưng dù quái vật yếu hơn, chúng lại không ngừng đổ ra, khiến các học viên không kịp nghỉ lấy một nhịp.
Phía trong, Riven gầm lên:
> "Golem, dàn hàng! Tất cả rối chiến đã sẵn sàng – đẩy lùi lũ đó ngay!"
Hàng chục golem đất và xác quái rối lao ra, nghiền nát và xé toạc từng đợt Orc, nhưng những tiếng tù và vẫn chưa dừng lại – cánh cổng vẫn đang mở ra không ngừng.
Tại khu rừng phía tây, Kael đang đứng trên một cành cây cao, mắt lạnh như băng, đếm từng nhịp kẻ địch xuất hiện.
> "Đây không còn là sinh tồn nữa... đây là tiêu hao lực lượng." – anh lẩm bẩm.
Bên dưới, Nimue vẫn gắng sức trị thương cho những học viên bị thương nhẹ, nhưng khi các Goblin nhỏ len lỏi qua các kẽ rừng, chính cô cũng phải rút ra trượng nước ánh trăng, tự mình bước lên chiến đấu.
Justnone lúc này đứng cạnh Louis, nện mạnh tay xuống đất, khiến mặt đất nứt ra tạo thành một đường hầm chắn ngang, ngăn bước quân địch trong chốc lát.
> "Chúng đang kiểm tra giới hạn của chúng ta." – một đồng đội trong nhóm nói.
Justnone gật đầu:
> "Hoặc... chúng đang thử dọn sạch lực lượng yếu trước khi lực lượng chủ lực của bọn chúng xuất hiện."
Bầu trời như càng lúc càng dày đặc, tiếng tù và ma quái vẫn vang lên dai dẳng giữa bóng tối. Cứ ngỡ như mini boss sắp xuất hiện, nhưng không—đó chưa phải là lúc.
Ngay khi các học viên vẫn đang vật lộn với bầy Orc và Goblin tràn lan, một tiếng hú dài vang vọng từ sâu trong rừng, kéo theo đó là tiếng vó dồn dập rít qua mặt đất.
Từ phía đông của đảo, những ánh lửa xanh lập lòe bắt đầu xuất hiện. Trong nháy mắt, bóng dáng hàng trăm Goblin cưỡi những con sói rừng khổng lồ lao ra từ những bụi rậm rậm rạp, móng vuốt sắc nhọn xé nát mọi thứ trên đường đi.
Bầy kỵ binh quỷ dị này quá nhanh và quá đông, chúng lướt như gió xuyên qua đội hình chưa kịp thích ứng. Các học viên buộc phải thay đổi thế trận ngay lập tức.
> "Lùi lại! Bọn này là kỵ binh! Đừng để chúng chia cắt đội hình!" – Vermax hét lớn, giáo ánh lên tia sét khi anh chặn đứng một con sói đang lao đến.
Tuy nhiên, chưa kịp thở phào, trên trời chợt tối sầm.
Từ trên cao, những con Goblin cảm tử có cánh bắt đầu lao đầu xuống như mưa sao băng, ôm chặt lấy những học viên bên dưới và phát nổ.
Mỗi vụ nổ tạo nên những cột khói đen và ánh lửa bùng lên trong đêm, khiến chiến trường rối loạn chưa từng thấy. Các pháp sư phải dựng liên tục khiên chắn, còn các chiến binh thì chật vật vừa chống đỡ vừa bảo vệ những người không kịp né.
Louis đứng giữa cơn lốc hỗn loạn, giương cung về phía bầu trời và bắn ra những mũi tên ánh sáng bắn xuyên qua cánh của lũ goblin bay, khiến chúng nổ tung giữa không trung.
Justnone đập mạnh xuống đất tạo các cột đá dựng lên như mũi giáo, tiêu diệt nhiều kỵ binh sói đang tràn tới.
Kael, từ một vị trí cao, đã cắm sẵn hàng loạt bẫy kích hoạt bằng aura, khiến bầy goblin cưỡi sói vướng phải và lộn nhào, bị đồng đội phía sau giẫm lên hỗn loạn.
Còn Nimue thì không còn lựa chọn nào khác – cô tung ra những làn sóng nước sắc bén như lưỡi dao, cắt ngang đường tiến của bầy thú điên cuồng.
Dù mới là đêm thứ hai nhưng đêm nay đã trở thành một thử thách khủng khiếp mới. Không ai có thể ngủ. Không ai được phép sơ suất.
Đó là một đêm dài hơn bình thường. Và nó chỉ mới bắt đầu...
Cuộc chiến đã bước vào giai đoạn khốc liệt nhất. Khắp hòn đảo, từ rừng rậm rạp, đến những cánh đồng cỏ thấp trải dài, nơi nào cũng vang vọng tiếng gầm gừ của quái vật, tiếng hét của học viên, và những tiếng nổ kinh thiên từ các đòn tấn công ma pháp lẫn vật lý.
Những chiếc khiên ma thuật vẫn đang phát huy tác dụng, bảo vệ được phần lớn các học viên khỏi những đòn chí mạng. Nhưng Vermax – đứng giữa vòng xoáy của cuộc chiến – biết rõ:
> "Mana đang dần cạn kiệt… nếu cứ giữ tốc độ tiêu hao thế này, trước bình minh sẽ có hàng trăm người không còn đủ sức phòng thủ."
Trên trời, những con Goblin có cánh như những bóng đen điên cuồng, lao xuống liên tục và kích nổ ngay khi chạm vào bất kỳ mục tiêu nào. Mỗi lần như vậy là một vụ nổ rực sáng trong đêm, khiến cho ánh lửa từ rừng lan khắp các phương trời, thiêu rụi cỏ cây và lan ra các công sự tạm thời của sinh viên.
Tại pháo đài của nhóm Vermax, dù các pháp sư hệ đất đang cố gắng gia cố tường chắn, những cột đất đang bắt đầu nứt vỡ vì áp lực liên tục. Những Golem được triệu hồi từ đêm trước đã mất đi phần lớn sinh lực, vỡ vụn từng mảng dưới móng vuốt quái vật.
Người điều khiển rối cố gắng giữ cho những xác quái vật bị thao túng chiến đấu đến hơi tàn, nhưng ánh sáng từ con mắt điều khiển bắt đầu mờ nhạt—đó là dấu hiệu cho thấy chủ nhân của nó đã gần cạn năng lượng.
Ở khu rừng phía nam, nơi nhóm Kael và Nimue trú ẩn, một trận mai phục vừa kết thúc. Những Goblin cưỡi sói bị tiêu diệt bằng những cái bẫy chính xác, nhưng tiếng hú xa xa báo hiệu làn sóng tiếp theo đang tới gần. Nimue, đang trị thương cho một học viên bị thương nặng, khẽ lắc đầu:
> "Chúng không cho mình thời gian thở…"
Kael đáp lại, ánh mắt lạnh băng:
"Vậy thì ta không thở nữa. Chỉ có chiến thôi."
Louis và Justnone, phía bên bìa rừng phía đông, tiếp tục đứng chắn như hai bức tường thép. Louis, đã mất khả năng hóa rồng trong đêm nay, giờ đây là một cỗ máy chiến tranh với cây cung ánh lửa, mỗi mũi tên bắn ra là một sinh mạng quái vật bị lấy đi. Justnone, với cơ thể bọc đầy Aura và sức mạnh nguyên tố đất, xé toang từng đợt tấn công bằng tay không, gầm lên như một con thú bị dồn đến chân tường.
Dù số lượng quái vật không mạnh bằng đêm đầu tiên, nhưng sự áp đảo về quân số, chiến thuật cảm tử và sức ép dồn dập không ngừng đang khiến tinh thần của nhiều học viên rơi vào hoảng loạn. Một số người bắt đầu mất bình tĩnh, sử dụng phép bừa bãi, khiến đồng đội bị thương vì đòn lạc hướng.
Vermax, đứng trên đỉnh tường thành đã nứt vỡ, tay vẫn nắm chặt giáo ánh lên luồng sấm sét mỏng manh, khẽ lẩm bẩm:
> "Nếu ta còn giữ được đòn tất sát đó... thì đây chưa phải lúc."
"Nhưng... nếu đến bình minh mà không ai còn đứng được nữa, thì mọi toan tính cũng chỉ là số không."
Cuộc chiến giữa những học viên tài năng và đám quái vật ngày càng hỗn loạn, tàn khốc và tuyệt vọng. Nhưng chính trong tuyệt vọng, ánh sáng mới dễ dàng được nhìn thấy—vấn đề là: liệu ai còn sống để thấy nó?
Khi cán cân nghiêng hẳn về phía quái vật, hy vọng gần như cạn kiệt, các học viên bị dồn đến bước đường cùng, nơi sự lựa chọn duy nhất còn lại là… bung toàn bộ sức mạnh. Không còn gì để giữ, không còn gì để chờ đợi, từng người hiểu rõ: hoặc chiến thắng, hoặc gục ngã.
Ở hướng đông, nơi Louis và Justnone đang gồng mình chống đỡ trước hàng trăm con goblin và sói ma, Louis siết chặt những chiếc nhẫn trên tay mình – những vật phẩm phụ trợ từng giúp anh duy trì hình dạng rồng.
> "Cạn mana rồi... nhưng không cạn tinh thần."
Dưới đôi mắt sáng rực ánh lửa, Louis dồn toàn bộ phần mana còn sót lại trong lõi, truyền vào nhẫn. Một ánh sáng xanh lam rực rỡ bùng lên quanh người anh. Rồi anh giương cung, lùi một bước, hít sâu, và buông dây cung—
Một luồng ánh sáng bắn thẳng lên trời, vỡ tung thành hàng vạn mũi tên lửa xanh tỏa ra khắp bầu trời đêm.
Cùng lúc, Justnone đứng giữa chiến tuyến, vung tay triệu hồi nguyên tố. Lửa – Nước – Đất hòa quyện, một vòng tròn đất cứng rắn bao quanh nhóm của họ, bảo vệ tất cả khỏi làn sóng phản công của quái vật.
Khi vạn mũi tên rơi xuống, chúng không đơn thuần là phép thuật—mỗi mũi tên là một ngọn hỏa ngục, thiêu rụi tất cả những gì chạm phải, khiến cả một vùng đất bị xé toạc, mặt đất rung chuyển, bầu trời rực sáng như ban ngày trong khoảnh khắc.
Quái vật trong khu vực đó… gần như bị xóa sổ.
Tại pháo đài phía tây, nơi nhóm Vermax, Yurri, Aeris và anh chàng tóc vàng đang cầm cự, tình thế cũng không khá hơn là bao. Những lớp phòng thủ bằng đất đã rạn nứt, golem đã gần kiệt sức, và kẻ địch đang chuẩn bị tràn vào. Không còn thời gian, Vermax quay sang anh chàng tóc vàng – ánh mắt kiên định nhưng cũng chứa đầy cảnh báo.
> "Khi tôi niệm chú này… tất cả sinh vật sống trong phạm vi 600 mét—bao gồm cả tôi—sẽ bị ngất tạm thời. Anh cần ra lệnh cho các pháp sư dùng phép Tỉnh táo lên phe mình. Nếu không, sẽ không ai còn đứng vững sau đó."
Tóc vàng, không chút chần chừ, gật đầu rồi lập tức ra hiệu. Hàng loạt pháp sư hệ tinh thần bắt đầu niệm chú, những luồng sáng trong suốt bao phủ từng người một trong nhóm. Không một giây lãng phí.
Vermax nhắm mắt, tụ lực, Aura quanh anh cuộn trào, mặt đất nứt ra dưới chân, từng cánh cây rạp xuống, gió thổi mạnh như bão kéo đến. Rồi giọng anh vang lên, từng từ như đinh đóng vào không khí:
> "Bởi danh xưng cổ đại, ta niêm phong thanh âm, để ngươi lặng yên mãi, giữa màn đêm vĩnh hằng ..... CÂM LẶNG."
Ngay lập tức, một làn sóng vô hình lan rộng, quét sạch toàn bộ khu vực, như thể một quả bom im lặng vừa phát nổ. Tất cả quái vật trong vùng ảnh hưởng gục ngã, bất tỉnh nhân sự. Nhưng đúng như lời anh nói—Vermax cũng đổ gục, đôi mắt nhắm nghiền, hơi thở yếu ớt.
Yurri lao tới đỡ anh, ánh mắt hoảng hốt nhưng vẫn giữ được sự bình tĩnh:
> "Anh ấy chỉ ngủ thôi… đừng lo."
Lúc này, anh chàng tóc vàng – với cái đầu vẫn lạnh lùng như trước – tiến ra tuyến đầu, ra lệnh từng bước chính xác. Không bỏ lỡ cơ hội hiếm có từ đòn "Câm Lặng", họ bắt đầu phản công toàn diện. Aura bùng phát, những kiếm sĩ cận chiến lao lên, những pháp sư hệ lửa và sét bắn ra như mưa rào, từng con quái vật bất tỉnh bị tiêu diệt không thương tiếc.
Gần rạng sáng, các khu vực khác – dù chịu tổn thất – cũng bắt đầu lấy lại thế cân bằng. Những goblin cưỡi sói bị chặn đứng bởi bẫy và cạm bẫy của Kael. Nimue, dù kiệt sức, vẫn tiếp tục trị thương và tiếp máu cho tuyến đầu. Ở đâu đó trong bóng tối, những hy vọng le lói bắt đầu thắp sáng.
Đêm thứ hai chưa kết thúc, nhưng niềm tin đã trở lại, và các học viên biết rằng:
> "Chúng ta có thể sống sót. Chúng ta có thể chiến thắng."
Và trong im lặng, khi ánh sáng bình minh dần nhô lên sau đường chân trời, một cơn gió nhẹ lướt qua… mang theo mùi của tro tàn và niềm hy vọng mới.
Ánh sáng ban mai le lói nơi chân trời, xua tan màn đêm tăm tối vừa đi qua, cũng là lúc tiếng binh khí ngừng vang, những tiếng gầm rú của quái vật tan biến vào thinh không. Cuộc chiến thứ hai… đã kết thúc.
Khắp nơi trên đảo, những học viên còn sống gục xuống vì kiệt sức, người mang thương tích, người vẫn còn bàng hoàng chưa kịp hiểu mình sống sót như thế nào.
Tại pháo đài, nơi nhóm của Vermax và tóc vàng chiến đấu suốt đêm, không khí vừa lắng xuống thì nỗi lo khác lại hiện lên.
Vermax vẫn chưa tỉnh lại. Cậu nằm bất động giữa nền đá lạnh, mồ hôi đẫm trán, hơi thở yếu nhưng đều. Dù mọi người đều biết câu thần chú "Câm Lặng" có hậu quả tạm thời, nhưng việc cậu chưa tỉnh lại khiến ai nấy lo lắng.
Anh chàng tóc vàng bước tới bên Vermax, nhìn cậu một lúc lâu rồi quay lại ra lệnh với giọng dứt khoát:
> "Đưa cậu ấy vào trong, cùng với tất cả người bị thương nặng. Những ai còn sức, luân phiên nghỉ ngơi và canh gác. Chúng ta cần chuẩn bị cho đêm kế tiếp."
Lời nói tuy ngắn gọn, nhưng từng câu đều như mũi tên xuyên vào lòng từng người—bình tĩnh, tỉnh táo, và không được phép gục ngã.
Bên trong pháo đài, những dãy giường đơn sơ bằng chăn rơm và ma thuật hệ đất tạm thời được dựng lên. Những người bị thương nặng nhất được ưu tiên chữa trị. Các pháp sư hệ ánh sáng, chạy đôn chạy đáo giữa các giường, sử dụng gần như toàn bộ phép lực mình có để cố cứu những học viên đang cận kề ranh giới sống chết.
Nhưng…
Không phải ai cũng được cứu.
Một học viên, toàn thân băng bó, máu rỉ qua từng lớp vải, khẽ nắm lấy chiếc vòng cổ truyền tin trước ngực. Ánh mắt bình thản nhưng ẩn chứa nỗi tuyệt vọng:
> "Tôi xin lỗi… nhưng tôi không thể tiếp tục được nữa."
Cậu ta siết chặt vòng cổ, và một luồng sáng trắng bắn thẳng lên trời. Đó là tín hiệu của người tự nguyện rút khỏi cuộc sinh tồn.
Như hiệu ứng dây chuyền, vài người khác, bị thương quá nặng hoặc tinh thần kiệt quệ, cũng chọn cách buông tay. Một cô gái trẻ không ngừng run rẩy khi nhìn vết thương mất nửa cánh tay của mình, nước mắt lặng lẽ rơi… và rồi cũng giơ chiếc vòng lên.
Từng ánh sáng trắng lần lượt bắn lên trời, yên lặng nhưng chói mắt giữa bầu trời rạng đông, như những vì sao vụt tắt.
Và rồi—âm thanh thông báo của hệ thống vang lên khắp hòn đảo:
[Tổng hợp kết quả: Đêm thứ hai kết thúc.]
[Không có học viên nào bị loại do tử trận.]
[Số học viên tự nguyện rời khỏi: 6 người.]
[Số học viên còn lại: 1170.]
Không ai nói gì thêm.
Không ai vui mừng.
Vì họ biết—còn quá sớm để ăn mừng, còn quá nhiều thứ đang chờ đợi họ phía trước. Và nếu đêm thứ hai đã khó khăn đến vậy… thì đêm thứ mười, hay ngày thứ ba mươi… sẽ là gì đây?
Yurri ngồi bên cạnh Vermax, lau mồ hôi trên trán cậu, nhẹ giọng thì thầm:
> "Dậy đi… Mọi người vẫn cần anh."
Ngoài pháo đài, gió thổi nhẹ qua những tàn tích còn sót lại sau trận chiến. Bầu trời trong xanh, nhưng với các học viên… họ hiểu rõ:
> Bình minh chỉ là khoảng lặng ngắn ngủi… trước khi màn đêm buông xuống một lần nữa.
Còn tiếp!!!