Chương XIII
Trời đã gần trưa, ánh nắng chiếu qua những tán lá lốm đốm phủ xuống sân pháo đài đổ bóng lên những tảng đá gồ ghề và những bức tường đất kiên cố được dựng từ đêm qua. Không khí tuy bình yên hơn nhưng vẫn còn đặc quánh sự căng thẳng, mỏi mệt của những kẻ vừa bước ra khỏi một cơn ác mộng dài suốt đêm.
Vermax… vẫn chưa tỉnh lại.
Anh nằm đó, bất động giữa chiếc giường dã chiến được ghép từ cỏ khô và ma thuật hồi phục nhẹ. Yurri ngồi cạnh không rời nửa bước, ánh mắt đầy lo lắng dù miệng vẫn cố tỏ ra cứng rắn. Aeris thì đi ra đi vào như một con mèo hoang bồn chồn, tay vẫn cầm theo bình dược hồi phục, cứ năm phút lại nhỏ vài giọt lên trán Vermax như một nghi thức hy vọng.
Nhưng… anh vẫn không mở mắt.
Bầu không khí trong căn phòng yên ắng đến nỗi chỉ còn tiếng gió thổi qua khe cửa, tiếng bước chân vội vã từ xa vọng lại… và rồi—tiếng bánh xe gỗ lộc cộc nhẹ nhàng phá vỡ tất cả.
Từ ngoài hành lang, một cô gái mái tóc nâu sáng búi cao bước vào, đẩy theo một chiếc xe gỗ nhỏ chất đầy những bát súp còn bốc khói. Mùi súp nấm và thịt thỏ vừa thơm ngậy vừa dịu nhẹ lan ra khắp căn phòng như một làn hơi ấm giữa thời khắc lạnh giá.
Cô gái mỉm cười với Yurri và Aeris, nhẹ giọng:
> "Đây là phần cho những người bị thương nặng. Mấy người kia ăn rồi, bảo mình mang vào cho Vermax với mấy người chưa ăn được..."
Yurri gật đầu cảm ơn. Aeris thì ngần ngại đỡ lấy bát súp và đặt bên cạnh giường.
Và rồi—như một phản xạ tự nhiên, bàn tay của Vermax khẽ động.
Yurri nín thở. Aeris đứng sững lại.
Bàn tay đó… lần mò như đang tìm gì đó. Mắt Vermax hơi nhíu lại, rồi chầm chậm mở ra. Mùi súp đã len vào trí óc anh như một tiếng gọi từ thế giới sống.
> "...Thịt thỏ nướng...?" – Vermax lẩm bẩm, giọng khàn đặc nhưng rõ ràng là đang tỉnh lại vì… đói.
Cả Yurri và Aeris suýt bật cười vì nhẹ nhõm.
Aeris nhanh tay đỡ anh dậy, kê gối cao hơn. Yurri đưa bát súp lại gần miệng Vermax, giọng cô vẫn giữ vẻ bình thản nhưng ánh mắt lại ánh lên tia hờn dỗi nhẹ:
> "Tỉnh rồi thì ăn đi, ai cũng lo lắng gần chết đấy. Hóa ra chỉ cần một bát v súp nấm là đủ đánh thức hả?"
Vermax cười yếu ớt, gật đầu một cái trước khi nhấp từng thìa súp nóng. Hương vị đậm đà lan trong cổ họng như kéo lại hơi thở vừa đánh mất. Anh nhìn quanh, thấy khung cảnh bên ngoài, thấy bạn bè còn sống, và chợt hiểu… mình vừa trở lại từ ranh giới mong manh nhất.
> "Mình ngủ bao lâu rồi…?"
> "Hơn nửa ngày. Nhưng yên tâm, không ai trách cậu đâu." – Aeris khẽ mỉm cười.
Bên ngoài pháo đài, tiếng búa đóng gỗ, tiếng hối hả chuẩn bị vẫn không ngừng vang lên. Cuộc sinh tồn chưa kết thúc, và đêm tiếp theo vẫn đang tiến gần như một cái bóng.
Nhưng ít nhất lúc này, với bát súp còn nóng trong tay và những gương mặt thân quen quanh mình, Vermax biết… anh còn cơ hội để chiến đấu.
Cứ thế, từng ngày trôi qua như một vòng quay không dừng lại, từng đêm lại kéo theo một sự trưởng thành âm thầm nhưng dữ dội. Từ những kẻ hoảng loạn ban đầu, các học sinh giờ đã học cách phối hợp, học cách chiến đấu, và trên hết là học cách sống sót.
Ngày thứ 3... ngày thứ 4... rồi ngày thứ 5...
Mỗi đêm là một thử thách mới, nhưng học sinh của học viện số 307 và các nhóm khác đã dần thích nghi. Họ xây dựng nên những pháo đài vững chắc hơn, hệ thống cảnh giới và phân công trực ban rõ ràng. Những đội trinh sát được cử đi xa hơn, tìm kiếm nguyên liệu, thức ăn, vị trí chiến lược. Những nhóm chiến đấu xoay tua tập luyện ngay cả vào ban ngày.
Vermax đã hoàn toàn hồi phục và quay trở lại vai trò trung tâm của đội chiến đấu. Louis từ lần trước đã thường xuyên chú tâm sạc mana vào bảo cụ, giờ đây anh ta thể biến thân thành rồng lần nữa nhưng anh vẫn là cỗ máy chiến tranh sống với cây cung xanh lam của mình. Nimue không chỉ là một pháp sư hồi phục, cô giờ còn như một vị thần hộ mệnh, chống lưng cho những người mệt mỏi nhất. Justnone thì trở thành một chỉ huy thầm lặng, người luôn biết khi nào cần phá vỡ phòng tuyến và khi nào cần lùi lại để bảo vệ người khác. Kael – vẫn như một bóng ma – luôn xuất hiện vào lúc kẻ thù mất cảnh giác nhất.
Ngày thứ 9 vừa khép lại. Một đêm không quá khốc liệt, nhưng mang lại cảm giác bất an. Như thể bầu không khí đang căng lên từng chút một... chuẩn bị cho cơn bão cuối cùng trước thời điểm quyết định.
Khi mặt trời vừa nhô lên khỏi đường chân trời, trên bầu trời bỗng hiện lên một luồng ánh sáng vàng rực, âm thanh quen thuộc nhưng đầy quyền uy vang vọng khắp đảo:
> "Kết thúc đêm thứ 9. Hiện tại còn lại 1149 học sinh."
Mọi người thở phào, một con số vẫn còn cao hơn mong đợi, nhưng ai cũng biết… con số ấy chỉ còn ý nghĩa thêm một đêm nữa.
Giọng nói tiếp tục vang lên, lần này mang theo một làn sóng kích động:
> "Để chuẩn bị cho đêm thứ 10 – đêm của thử thách đầu tiên trong ba giai đoạn – chúng tôi đã phân bố khắp đảo một số thùng tiếp tế. Bên trong gồm vũ khí đặc biệt, thuốc hồi phục, và lương thực cấp cao. Hãy tận dụng thật tốt. Đêm nay sẽ không giống những đêm trước."
Ngay khi thông báo kết thúc, những cột sáng màu bạc từ nhiều nơi quanh đảo bắn thẳng lên trời như những ngọn đèn hiệu – đánh dấu vị trí của các thùng vật phẩm.
Cả đảo như bừng tỉnh lần nữa.
Từ các căn cứ tạm thời, những đội nhỏ đã lập tức được cử đi. Những học sinh nhanh nhẹn, có kinh nghiệm chiến đấu cơ động sẽ đảm nhận nhiệm vụ thu thập. Nhưng ai cũng hiểu – việc giành được vật phẩm không bao giờ là dễ dàng.
Bởi không chỉ có quái vật lảng vảng quanh những thùng hàng, mà còn có những nhóm học sinh khác cũng đang cử người đến. Cạnh tranh bắt đầu. Mỗi người đều hiểu – đêm thứ 10 có thể sẽ là ngưỡng cửa phân định ai còn tiếp tục con đường này… và ai sẽ mãi mãi bị bỏ lại.
Bầu trời xanh ngắt trên cao như bình lặng… nhưng mặt đất, đang sôi sục.
Tại các điểm tiếp tế rải rác quanh đảo, không khí ban đầu đầy căng thẳng. Mỗi nhóm học sinh đều trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu, tay nắm chặt vũ khí, mắt không rời các thùng tiếp tế lấp lánh dưới ánh mặt trời. Ai cũng biết, chỉ cần một lời khiêu khích hay một động thái sai lệch, một trận nội chiến giữa các học sinh có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Bỗng nhiên—
Từ xa vọng lại một luồng ma lực ổn định, rồi một câu thần chú truyền thanh phát âm, giọng nói quen thuộc của anh chàng tóc vàng – thủ lĩnh pháo đài phía Tây vang lên khắp khu vực:
> " Xin chào mọi người. Tôi là đội trưởng phòng thủ khu vực phía Tây. Tôi không đại diện cho tất cả, nhưng xin nói điều này: Đây không phải lúc để đâm sau lưng nhau."
> "Chúng ta đều biết đêm nay sẽ xuất hiện boss. Nhưng chưa ai biết chắc liệu đó là một... hay nhiều hơn. Nếu chúng ta cứ tranh giành, chúng ta chỉ đang tự làm yếu chính mình."
> "Tôi đề nghị – ít nhất cho đêm nay – các nhóm tạm thời liên minh. Sẽ chia đều vật phẩm tiếp tế theo năng lực, và phân công phối hợp chiến đấu. Sau đêm nay, mọi người có thể chọn đi tiếp hay tách ra. Nhưng đêm nay – nếu không đứng cùng nhau... chúng ta sẽ ngã từng người một."
Sự im lặng bao trùm. Các nhóm học sinh liếc nhìn nhau – đầy nghi hoặc, nhưng cũng có chút đồng thuận.
Một cô gái tóc tím đứng lên trước, áo giáp hơi rách, má còn dính máu khô – thủ lĩnh nhóm phía Đông:
> "Tôi là Reika. Nếu là liên minh tạm thời, tôi đồng ý. Nhưng tôi muốn chắc rằng chúng tôi không bị xem là quân cờ thí."
Từ nhóm phía Bắc, một chàng trai da ngăm, người đầy sẹo cũng lên tiếng:
> "Chúng tôi đồng ý... nhưng chỉ nếu quyền lợi được chia đều. Chúng tôi không đến đây để làm bia đỡ đạn."
Anh chàng tóc vàng truyền thêm một luồng âm thanh lần nữa:
> "Tôi hứa – mỗi nhóm cử người đại diện đến pháo đài phía Tây. Chúng ta sẽ lập kế hoạch chung, chia vật phẩm theo danh sách, và thiết lập kênh liên lạc bằng ma cụ. Không ai bị bỏ lại."
> "Và nếu tôi thất hứa... tôi sẵn sàng rời khỏi liên minh ngay lập tức."
Sự thẳng thắn của của anh tóc vàng khiến các nhóm xôn xao, nhưng rồi từng người một gật đầu.
Từ bên phía Vermax, Aeris nhìn quanh, khẽ mỉm cười và thì thầm với Yurri:
> "Có vẻ như lần này... cậu ta gần như kiểm soát toàn bộ mọi người ."
Yurri bật cười khẽ:
> "Ừ. Một gã thiên tài điển hình nhưng lại biết nghĩ cho người khác... Lạ đấy."
Ngay sau đó, các nhóm nhanh chóng cùng nhau mở thùng tiếp tế. Những món vũ khí lạ thường, thuốc hồi phục cấp cao, vật phẩm hỗ trợ hiếm – tất cả được chia đều theo thỏa thuận. Không còn là những ánh mắt đầy cảnh giác, mà là những cái bắt tay đầu tiên – dù còn e dè, nhưng chứa hy vọng.
Và rồi, khi hoàng hôn bắt đầu buông xuống—một buổi họp lớn giữa các nhóm mạnh nhất đã bắt đầu tại pháo đài phía Tây.
Trong căn phòng lớn phủ đầy bản đồ, sơ đồ phòng tuyến, hàng chục học sinh – những người tài năng nhất, sống sót kiên cường nhất – ngồi quanh chiếc bàn đá lớn, ánh mắt nghiêm túc.
Một đêm dài đang chờ phía trước. Nhưng lần này… họ không đơn độc.
Dưới bầu trời xám nhạt trước hoàng hôn, sân trung tâm của pháo đài phía Tây trở nên đông đúc lạ thường. Từng nhóm học sinh với những màu sắc, trang phục, và dấu ấn đặc trưng lần lượt kéo đến. Đa số trong số họ là những người sống sót kiên cường sau chín đêm địa ngục, và giờ đây… họ cùng có một mục tiêu: chống lại thứ gì đó to lớn hơn bất kỳ cái tôi cá nhân nào.
Các pháp sư dựng lên một mái che bằng gió và ánh sáng, tạo thành một không gian tạm thời được gọi là "chiến hội trường" – nơi mọi chiến lược và kế hoạch sẽ được thảo luận.
Và trong dòng người đang dần ổn định vị trí, một khoảnh khắc xúc động xảy ra—
Từng người một của phòng 307 – nhóm từng bị chia cắt, thất lạc khắp nơi vì biến cố ban đầu – giờ đây lần lượt xuất hiện từ các hướng khác nhau. Có người băng bó đầy người, có người trông hốc hác sau những trận chiến không ngơi nghỉ… nhưng ánh mắt họ bừng sáng khi nhìn thấy nhau.
Nimue là người đầu tiên chạy đến, giọng nghẹn ngào:
> "Vermax… Kael…! Mọi người vẫn sống!"
Kael, với nụ cười trầm mặc, gật đầu:
> "Đã hứa sẽ sống sót trở về mà."
Louis từ phía sau khoác tay lên vai Justnone, cả hai cùng tiến tới nhóm. Louis trêu:
> "Có vẻ như định mệnh chưa muốn tiễn chúng ta sớm đâu."
Justnone bật cười:
> "Tôi mà chết thì ai gánh nổi cậu chứ."
Vermax, tuy vẫn còn chút mệt sau trận chiến đêm trước, đứng giữa vòng tròn đồng đội cũ, khẽ siết tay:
> "Cuối cùng cũng đủ mặt. Phòng 307—lần đầu tiên từ ngày đầu... chúng ta lại đứng cạnh nhau."
Aeris nhẹ nhàng chen vào:
> "Và lần này, không ai bị bỏ lại."
Cảm xúc dâng trào. Những cái ôm, những cái đập tay, những câu đùa trêu nhau nghẹn ngào – tất cả khiến các nhóm khác xung quanh cũng phải nhìn sang với ánh mắt thán phục. Họ không chỉ là một nhóm mạnh... mà còn là một gia đình thật sự giữa chiến trường.
Và rồi—một hồi chuông lớn vang lên từ tầng cao nhất pháo đài.
Lior – người được coi là tanker mạnh nhất năm nay được phong làm thủ lĩnh dẫn đầu trận đánh tối nay – bước ra trước ban công, ánh nắng chiều hắt vào bộ áo choàng của anh khiến anh như phát sáng:
> "Mọi người! Tối nay sẽ là bước ngoặt. Từ giờ phút này, không còn nhóm nhỏ, không còn tên lớp… chỉ còn một đội duy nhất – đội sống sót!"
> "Chúng ta sẽ phân chia lực lượng thành ba hướng: tiền tuyến, trung tuyến, và hỗ trợ. Mỗi người đều có vai trò. Ai không sẵn sàng… có thể lùi lại. Nhưng nếu đã chọn đứng đây – thì đêm nay, chúng ta chiến đấu không phải vì điểm số… mà vì nhau."
Một tiếng hô vang dội khắp sân pháo đài:
> "SỐNG SÓT!"
> "CHIẾN ĐẤU!"
> "LIÊN MINH!"
Bầu không khí nóng rực – và khi màn đêm buông xuống, một đội hình hoàn chỉnh lần đầu tiên xuất hiện trên đảo.
Một cuộc chiến thực sự sẽ bắt đầu... từ đêm thứ mười.
Còn tiếp!!