Chương XIV
Đêm thứ mười...
Không giống như những đêm trước tràn ngập tiếng gào rú và sự hỗn loạn, một bầu không khí lặng lẽ đến nghẹt thở bao phủ pháo đài giữa đồng bằng rộng lớn. Gần một ngàn học sinh đã tập trung tại đây, xếp thành từng đội hình theo chỉ đạo đã bàn bạc từ ban ngày. Ai nấy đều nín thở chờ đợi. Trên bầu trời, mặt trăng tròn vằng vặc như con mắt khổng lồ của một vị thần đang theo dõi con người từ trên cao, ánh sáng của nó chiếu lên những mảnh giáp, những vũ khí sắc bén, và những gương mặt lấm tấm mồ hôi nhưng đầy quyết tâm.
Gió thổi nhè nhẹ qua đồng cỏ, làm áo choàng tung bay, thổi vào sự hồi hộp đang tích tụ trong lòng mỗi người. Các pháp sư canh gác, những xạ thủ sẵn sàng, những chiến binh gồng mình… nhưng không ai ngờ, đêm nay lại yên ắng đến lạ thường.
Aeris thì thầm bên cạnh Vermax:
> “Sao em thấy… không ổn. Yên tĩnh thế này không giống bình thường…”
Vermax cau mày, ánh mắt sắc lạnh nhìn lên trời:
> “Bão lớn luôn đến sau cơn gió lặng.”
Và rồi—“ẦM!”
Từ trên cao, một luồng sáng đen khổng lồ như lỗ hổng không gian bất ngờ rạch ngang bầu trời, đâm thẳng xuống giữa cánh đồng, cách pháo đài chỉ vài trăm mét. Mặt đất rung chuyển như có động đất, cây cối gần đó bị thổi bay rạp xuống. Học sinh la hét. Một số người mất thăng bằng ngã quỵ. Một trận chiến chính thức khai hỏa!
Từ trong cột sáng đen ấy, một sinh vật dần hiện hình…
Cao hơn 6 mét, thân hình chằng chịt xương trắng, móng vuốt dài như lưỡi hái, và ánh mắt đỏ rực cháy như hai ngọn đuốc của địa ngục. Khi nó mở miệng gầm lên, sóng âm từ tiếng gầm lan rộng khắp hòn đảo, phá vỡ khiên ma thuật của ba pháp sư gần đó và khiến nhiều người phải bịt tai, máu chảy ra từ mũi.
> “Là… Xương Vương – Boss cấp vùng!” – Justnone hét lớn, tay đã bắt đầu niệm phép.
> “Tất cả vào vị trí chiến đấu!!” – Lior, chàng tóc vàng, hét lớn, aura bùng cháy quanh người.
Các xạ thủ leo lên tường thành. Các pháp sư bắt đầu vẽ ma trận. Louis, tuy có thể hoá rồng, nhưng đã lấy ra cây cung đặc biệt của mình, đặt mũi tên xanh lam vào dây:
> “Lần này, tôi sẽ không giữ sức nữa.”
Kael lướt như bóng ma xuống cánh trái, chuẩn bị tập kích bất ngờ.
Nimue đứng giữa hàng hỗ trợ, phép thuật trị thương quanh cô tỏa ra ánh sáng ấm áp. Cô lặng lẽ thì thầm:
> “Xin các linh hồn cổ xưa… bảo vệ họ…”
Vermax, trong đội tiền tuyến, cắm mạnh cây giáo xuống đất lấy đà, ánh sét bắt đầu chạy dọc theo giáp anh:
> “Tối nay, chúng ta phải sống sót. Không có đường lui.”
Boss rít gào, nhảy vọt lên không, cả thân hình như một cơn ác mộng lao thẳng vào pháo đài.
Trận chiến kinh hoàng nhất từ đầu cuộc sinh tồn chính thức bắt đầu.
Khung cảnh giữa đồng bằng rực sáng lên bởi những đòn đánh đầu tiên. Khi con quái vật xương khổng lồ — Xương Vương — lao thẳng vào tuyến đầu, mặt đất nứt toác dưới mỗi bước chân của nó, khiến nhiều học sinh mất thăng bằng, bị hất văng ra xa như những chiếc lá giữa bão tố.
> “Tránh ra!!!” — một chiến binh hét lớn, vừa kịp kéo bạn mình lăn sang bên trước khi móng vuốt khổng lồ của nó cào qua, để lại một vệt rãnh sâu như hố bom trên mặt đất.
Những đòn phản kích bắt đầu được tung ra—lửa, sét, đạn băng, những mũi tên aura và các đòn vật lý tẩm sức mạnh bùng nổ đồng loạt giáng xuống thân thể xương xẩu của con quái vật. Âm thanh kim loại và xương va chạm vang rền, từng khúc xương bị phá nát, văng tung tóe khắp nơi như mưa đá.
Nhưng điều không ai ngờ tới là…
> “Cẩn thận!! Xương nó… đang di chuyển!” — một pháp sư hét lên.
Những mảnh xương vừa vỡ ra không tan biến như thường lệ, mà rục rịch tụ lại, nhanh chóng kết hợp thành những sinh vật nhỏ hơn—những “Tiểu Xương Binh”, cao tầm ngang hông người lớn, với móng vuốt và răng nanh sắc nhọn. Chúng gào thét rồi lao thẳng vào các học sinh đang sơ hở.
> “Nó tự nhân bản bằng chính xương bị phá!” — Vermax, dù vẫn đang di chuyển giữa trận, gầm lên. “Đừng đánh bừa — hãy nhắm vào những điểm nối giữa xương! Chỉ phá giải cấu trúc, nó mới không tái tạo được!”
Trong khi đó, Xương Vương vừa gầm rú, vừa hấp thu aura từ không khí xung quanh, và những phần cơ thể bị phá hủy liền bắt đầu mọc lại, từng đoạn xương trắng tinh uốn éo kết nối lại một cách rợn người.
> “Nó có khả năng… tự tái tạo bằng năng lượng dư thừa trong chiến trường…” — Yurri nhíu mày, liên tục nạp tên vào nỏ, bắn những mũi tên tẩm phép phá cấu trúc.
Một chiến binh bị Tiểu Xương Binh vồ tới, nhưng Kael xuất hiện đúng lúc, một nhát đâm sắc lẹm từ phía sau xuyên thủng hộp sọ xương, khiến con nhỏ tan rã thành cát bụi. Anh ta gằn giọng:
> “Đánh gục được... nhưng phải thật nhanh và chuẩn.”
Ở phía xa, Louis vẫn đang nhắm bắn, mỗi mũi tên lửa xanh lam bắn ra đều thiêu đốt hoàn toàn đám quái nhỏ, không để lại vật chất nào tái tạo. Anh nhìn sang Justnone:
> “Cậu chuẩn bị chiêu lớn chưa? Chúng ta cần một đòn dọn sạch đám này, không thì chúng cứ mọc hoài không dứt.”
Justnone gật đầu, các vòng tròn nguyên tố dần hiện lên quanh anh, sét, đá và nước cuộn xoáy.
> “Chỉ cần cầm chân nó đủ lâu... tôi sẽ thổi bay một nửa cánh đồng.”
Trận chiến đang đẩy dần đến cao trào, khi mà con boss không chỉ mạnh mà còn sinh ra đạo quân riêng từ chính vết thương của nó, và sự phối hợp giữa các học sinh giờ đây chính là hy vọng duy nhất để giữ lại mạng sống của mình trước khi trời sáng.
Trận chiến đêm thứ mười… là một cuộc thảm sát không cân sức.
Khi con boss xương – Xương Vương – đáp xuống với tiếng gầm xuyên suốt hòn đảo, mọi hy vọng về một đêm “kiểm soát được tình hình” lập tức sụp đổ. Ngay từ khoảnh khắc đầu tiên, nó đã không chiến đấu như một con quái, mà như một đội quân.
"Chết tiệt, nó lao tới!" — tiếng hét vang lên khi cơn gió xoáy từ bước chân con quái vật đẩy hàng chục học sinh ngã nhào. Một đường cào của nó xé đôi mặt đất, hất tung cả tuyến đầu vào không trung. Tiếng xương gãy, tiếng máu văng, tiếng la hét — hỗn loạn.
Những pháp sư tuyến sau lập tức phản ứng, các tấm khiên phép thuật giương lên như những bức tường ánh sáng, nhưng chẳng mấy chốc chúng bắt đầu nứt vỡ dưới sức ép khủng khiếp.
"TẤN CÔNG!!!" — giọng tóc vàng vang vọng giữa cơn hoảng loạn.
Hàng loạt đòn đánh phủ đầu ập xuống con quái vật từ khắp nơi: các mũi giáo tẩm aura, những lưỡi kiếm phủ sấm sét, những cột lửa cao vút, loạt tên ma thuật nổ tung trên lưng nó. Một phần cơ thể Xương Vương bị thổi bay.
Nhưng rồi—
> "Cái gì?! Nó đang hồi phục?!" — một nữ học viên hét lên.
Từng mảnh xương rơi rụng bắt đầu co giật, rồi bò về phía trung tâm, như những con kiến lao về tổ. Chỉ trong chưa đầy một phút, những phần bị mất mọc lại, còn từ đống xương gãy kia… những sinh vật xương nhỏ bằng người bắt đầu ngóc đầu dậy.
"Chúng đang vây chúng ta!"
Tiểu Xương Binh tản ra với tốc độ đáng sợ, chúng không tấn công trực diện mà bò dưới đất, lẻn sau lưng, nhảy từ trên cây, từ dưới đất bật lên, như những cơn ác mộng di động. Một học sinh bị kéo xuống, máu văng tung tóe, tiếng hét bị ngắt giữa chừng.
"Dùng hỏa lực diện rộng! Đừng để chúng tụ lại!" — Louis hô lớn, bắn những mũi tên lửa xanh thiêu rụi từng đám. Nhưng tốc độ bắn không đủ để kìm số lượng.
Justnone từ xa triệu hồi vòng nguyên tố quanh mình, sét đánh liên hồi lên bầu trời, nhưng vẫn chưa đủ thời gian để tụ năng lượng.
Ở trung tâm, Vermax, dù đang thở gấp vì kiệt sức từ trận chiến trước, vẫn đứng vững, tay cầm giáo, ánh mắt lạnh băng. Yurri và Aeris yểm trợ liên tục từ phía sau, nhưng dường như đòn đánh mạnh nhất chỉ đủ khiến boss chậm lại, chứ không dừng được nó.
"Nó không phải đang chiến đấu... nó đang giết chúng ta để kéo dài thời gian, để tạo thêm quân." — Vermax nghiến răng, ánh mắt lóe lên tia quyết liệt.
Ở pháo đài, hệ thống liên lạc ma thuật hoạt động liên tục, tất cả các nhóm đều báo cáo thương vong tăng, hàng phòng thủ sắp gãy. Golem đất tan rã, những con rối từ xác chết do pháp sư điều khiển bị bầy Tiểu Xương xé nát, từng lớp một.
"Sẵn sàng chưa?" — Louis quay sang Justnone, lúc này đang tỏa ra ánh sáng nhạt nhòa.
"Thêm mười giây... giữ chân nó giùm tôi!"
Louis gật đầu, nhảy lên chạc cây, rút chiếc nhẫn cuối cùng, rót nốt số mana ít ỏi còn lại vào một mũi tên đặc biệt. Mũi tên xanh lam rực rỡ như ánh bình minh giữa đêm tối.
Khi mũi tên rời dây cung, chạm vào điểm yếu trên cổ Xương Vương, cả chiến trường ngưng đọng—vì cùng lúc, Justnone đập tay xuống đất, giải phóng nguyên tố đã nén suốt mười phút.
Một cơn bão ba nguyên tố bùng nổ—sấm sét, đất đá, và nước ma thuật nghiền nát toàn bộ khu vực phía trước. Tiểu Xương Binh tan thành tro bụi. Mặt đất rung chuyển.
Xương Vương gầm rú, quỳ xuống cơ thể bị khoét một lỗ lớn, phần cổ nó nứt vỡ từng khúc. Nhưng... nó chưa chết.
> "Nó vẫn còn cử động...! Làm ơn, ai đó—!"
"Đừng để nó hồi phục lần nữa!"
Một tiếng hét xé toạc không khí. Một chiến binh ánh bạc — với đôi cánh đen sau vai — lao thẳng từ trên không, đâm xuyên đỉnh sọ Xương Vương bằng thanh trường thương phủ băng ma thuật. Xương tan ra như pha lê.
Cuối cùng, Xương Vương ngã xuống.
Trận chiến kết thúc. Không phải bằng sức mạnh của một người, mà bằng sự sống còn của cả ngàn người cùng nhau chống lại một thực thể tử thần.
Trăng vẫn tròn, nhưng đêm nay, ánh trăng nhuốm máu.
Sau khi con quái vật khổng lồ đổ sập xuống cánh đồng, để lại một vệt máu đen loang lổ và vô số mảnh xương vỡ nát—cả chiến trường chìm vào im lặng.
Không còn tiếng hét. Không còn tiếng gầm. Chỉ còn tiếng gió lướt nhẹ qua lớp cỏ nhuốm máu và ánh trăng bạc chiếu xuống khuôn mặt thất thần của gần ngàn học sinh.
Ai cũng bất ngờ.
"Chưa... tới nửa tiếng..." — một người lẩm bẩm, như không tin được lời vừa nói ra.
Vermax đứng dựa vào giáo, ánh mắt quét qua xác con quái khổng lồ. Yurri vẫn còn căng tay, hai cây nỏ vẫn nạp sẵn mũi tên. Louis thì ngồi phịch xuống đất, mồ hôi ướt đẫm lưng áo, nhưng ánh mắt vẫn cảnh giác nhìn xung quanh. Không ai dám thả lỏng ngay lập tức.
"Tụi mình thật sự đã hạ nó?" — Aeris nhìn Justnone, người vừa tung ra ma pháp nguyên tố mạnh mẽ trước đó. Cậu ta không đáp, chỉ gật đầu khẽ, hơi thở vẫn chưa đều.
"Có gì đó... lạ." — tóc vàng nhíu mày, nhìn lên bầu trời đêm vẫn vằng vặc trăng sáng.
"Không lẽ... chúng ta mạnh hơn rồi?"
Một trong các pháp sư hệ phân tích từ nhóm khác thì thầm:
"Tôi đã theo dõi tốc độ phản ứng và luồng mana phát ra từ mọi người... Không nghi ngờ gì nữa—mỗi người đều đã mạnh lên rất rõ sau từng đêm."
"Còn những hộp tiếp tế... đêm nay toàn là vật phẩm hạng cao. Giáp phép kháng, vũ khí cường hóa, thậm chí thuốc tăng tốc độ hồi mana." — một người trong nhóm hậu cần nói chen vào.
"Vậy là... có thể là do chúng ta... đã tiến hóa rồi?"
Nhưng rồi—sự im lặng ấy không phải bình yên. Nó mang theo nỗi hoang mang mơ hồ. Không ai biết bước tiếp theo là gì. Không có tiếng thông báo, không có thêm quái vật. Không có chỉ dẫn.
"Chúng ta vừa hạ một con boss cao 6 mét, đầy năng lượng tử vong, tạo ra hàng tá tiểu quái, chỉ trong chưa đầy nửa tiếng... Vậy nếu đêm 20, đêm 30... con boss còn mạnh hơn nữa thì sao?" — Louis cất tiếng, nghiêm nghị.
Không ai trả lời. Bầu không khí trở nên nặng nề.
Tóc vàng chậm rãi bước ra giữa vòng tròn, tay giơ cao thanh kiếm:
"Tôi không biết chúng ta sẽ đối mặt với gì tiếp theo... nhưng tôi biết một điều."
"Chúng ta... đã không còn là những học sinh tầm thường nữa."
"Chúng ta là chiến binh. Là những người sống sót. Và từ giờ... chúng ta cần một kế hoạch, không chỉ để sống sót, mà để giành lấy tự do và chiến thắng."
Một tràng vỗ tay rải rác vang lên. Rồi mạnh dần. Rồi tất cả đồng loạt giơ vũ khí lên trời. Dù mệt, dù lo lắng… nhưng ánh mắt họ sáng rực như chưa từng sáng đến thế.
Cứ ngỡ mọi chuyện đã kết thúc. Con boss khổng lồ đã ngã gục, chiến thắng tưởng như đã nằm gọn trong tay. Mọi người bắt đầu thả lỏng, người thì ngồi bệt xuống đất thở dốc, người thì cười vang như trút được gánh nặng. Nhưng màn đêm… vẫn còn.
Và rồi—nó xảy ra.
Những khúc xương vỡ vụn của con boss bắt đầu phát sáng rực lên, ánh sáng không phải của lửa hay phép thuật, mà là một thứ quang năng âm u, dị dạng, như linh hồn đang gào thét từ cõi chết. Ban đầu, chỉ vài người để ý. Họ nheo mắt nhìn, tò mò, tưởng là phần thưởng hay manh mối ẩn giấu.
"Có gì đó... không ổn..." — một cậu pháp sư hệ cảm nhận thì thầm, ánh mắt hoảng loạn.
"Rút lui! Mau tránh xa nó!!" — một cô gái hét lên, nhưng… đã quá muộn.
BÙM!!
Một tiếng nổ lớn chấn động cả cánh đồng. Rồi tiếng thứ hai. Rồi thứ ba. Hàng loạt vụ nổ lan ra từ những khúc xương, mạnh như bom ma thuật cấp cao phát nổ liên hoàn. Những học sinh đứng gần bị thổi bay như rơm rạ, một số ánh sáng xanh bắn vọt lên trời — họ bị loại ngay tức khắc.
Tiếng la hét, tiếng gọi tên nhau, tiếng lệnh rút lui vang lên hỗn loạn.
"Nằm xuống! Dùng khiên! Khiên lên!!"
"Cậu ấy biến mất rồi! Cậu ấy vừa ở đây mà!!"
"Không thể nào… mới nãy còn đứng cạnh tôi…"
Trong khi nhiều người hoảng loạn, một vài nhóm phản ứng kịp—như nhóm của tóc vàng, nhanh chóng tạo kết giới bảo vệ, Vermax dù còn mệt vẫn ra lệnh dựng tường chắn, Justnone và Louis dùng ma thuật gió đẩy đồng đội ra xa.
Rồi… yên ắng.
Mặt trời… bất ngờ ló rạng.
Dù chỉ mới nửa đêm, ánh mặt trời như bị cưỡng ép trồi lên từ chân trời, soi sáng hòn đảo trong một thứ ánh sáng kỳ lạ. Từ trên trời, giọng nói quen thuộc lại vang lên, lần này… không hề phấn khởi:
“Cảnh báo: Hiện tại còn lại 1.294 học sinh. 17 người bị loại do thương nặng sau đòn bạo phát.”
Cả chiến trường chết lặng. Không ai nói nên lời. 17 người, chỉ trong một khoảnh khắc…
"Chúng ta đã chủ quan..." — tóc vàng siết chặt nắm tay.
"Không có gì là dễ dàng ở đây. Không có chiến thắng nào miễn phí."
“Từ giờ… cho dù đã hạ được boss, cũng không ai được phép lơi là… cho đến khi bình minh thực sự đến.” — Louis lạnh giọng, nhìn lên ánh mặt trời kỳ quái kia, rồi liếc sang mặt đất vẫn còn khét lẹt vì vụ nổ.
Còn tiếp!!